Chương 858
Tg Hoang
15/11/2021
Hiện tại Tôn Tư Hành chỉ lo nghĩ đến việc cứu chữa cho Phượng Khương
Trần, cái người tên Lam Cửu Khanh hắn đã sớm vứt ra sau đầu đến tám trăm dặm, hơn nữa, nếu hắn nói ra chuyện hắc y nhân thì cũng chỉ là làm
người nhà lo lắng thôi.
Tôn Tư Hành quay đầu, cao giọng nói một câu với bên ngoài: “Nương, Tôn bá, ta không sao, là sư phụ ta bị thương. Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm, vải bố trắng sạch sẽ, mang theo cả hòm thuốc của ta tới đây, đúng rồi, đèn, nhân tiện mang thêm mấy cái đèn nữa.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tôn Tư Hành băng bó vết thương cho Phượng Khương Trần, hơn nữa Phượng Khương Trần còn đặc biệt huấn luyện cho hắn làm sao để ứng phó với tình huống đột nhiên phát sinh, mặc dù có lo lắng, khẩn trương, thậm chí là đầu óc rối tung cả lên, nhưng động tác trên tay của hắn lại dứt khoát và có trình tự, đây chính là bản năng, là bản năng của bác sĩ, bản năng được Phượng Khương Trần cưỡng chế huấn luyện mà thành.
Phượng Khương Trần vẫn luôn cho rằng, thời điểm mà bác sĩ cầm dao phẫu thuật trong tay thì nên giống như một người máy, nghiêm chỉnh tuân theo trình tự làm việc, không thể mang theo cảm xúc cá nhân, chỉ có như thế mới có thể làm được tốt nhất, đưa ra được phán đoán hợp lý nhất.
“Rầm…” Tôn phu nhân khoác áo ngoài tiến vào: “Tư Hành, ngươi nói cái gì? Sư phụ ngươi bị thương? Sao lại thế này?”
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của Tôn phu nhân cứ giống như người bị thương chính là Tôn Tư Hành vậy, thậm chí còn muốn lo lắng hơn so với lúc nghe thấy Tôn Tư Hành bị thương.
“Ta cũng không biết, cả người sư phụ toàn là máu, nương, mau cho người đi chuẩn bị, ta phải rửa sạch miệng vết thương cho sư phụ, cầm máu, trên người nàng có vết đao chém, hơn nữa miệng vết thương còn rất sâu lại còn không ngừng chảy máu, ta sợ sư phụ sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.” Tôn Tư Hành ra hiệu cho nha hoàn ở phía sau đem đèn dầu đề gần lại đây.
“Tại sao lại như vậy?” Tôn phu nhân lấy tay che môi, ngăn cho bản thân không khóc thành tiếng.
Phượng Khương Trần nhìn giống như được vớt ra từ bể máu, quần áo trên người thật sự rách tơi tả, so với những bộ trang phục xinh đẹp trước đây đúng là khác xa nhau như trời với đất.
“Sư phụ ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng chứ?” Quần áo của nữ tử rách nát, phản ứng đầu tiên của Tôn phu nhân chính là liệu Phượng Khương Trần có bị người ta xâm phạm hay không, nếu như là…
Bà ấy không dám tin, Phượng Khương Trần sẽ phải đối mặt như thế nào đây.
Tôn Tư Hành hoàn toàn không thể hiểu được ý của Tôn phu nhân, tuy nói là công tử nhà giàu của thời đại này khi mười hai mười ba tuổi sẽ có nha đầu thông phòng, nhưng về phương diện này Tôn Chính Đạo lại yêu cầu rất nghiêm khắc đối với Tôn Tư Hành, hơn nữa hắn vốn cũng không nghĩ đến phương diện đó, cho nên chỉ lắc đầu đáp: “Không biết, khi nào sư phụ tỉnh sẽ biết thôi.”
Lửa giận của Tôn Tư Hành đã bình tĩnh trở lại, muốn không bình tĩnh cũng không được đâu, nếu như sư phụ tỉnh lại thấy hắn hoang mang hoảng loạn, hoàn toàn không có sự bình tĩnh và trấn định của một bác sĩ y thì chắc chắn sẽ mắng hắn rất nặng.
“Sẽ không xảy ra chuyện đâu, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Cả người Tôn phu nhân run rẩy, muốn bước lên để tự mình xem xét.
“Thiếu gia, hòm thuốc và áo khóc trắng của người.” Quản gia Tôn bá thở hổn hển chạy vào, Tôn Tư Hành quay đầu vừa lúc nhìn về phía Tôn phu nhân: “Nương, ngươi đi ra ngoài trước đi, phòng ta quá nhỏ, ngươi ở trong này ta sẽ không tiện làm việc.”
Tôn Tư Hành không chút khách khí cho nha hoàn mời Tôn phu nhân ra ngoài, hoàn toàn không nhìn ra sự bất an của Tôn phu nhân.
“Thiếu gia, quần áo.” Quản gia Tôn bá mở ra áo khoác màu trắng chuẩn bị hầu hạ Tôn Tư Hành mặc vào.
Áo khoác trắng là do Phượng Khương Trần dựa theo hiện đại trang phục của bác sĩ hiện đại nhờ Tôn phu nhân may, làm đại phu ngoại khoa mỗi ngày đều phải tiếp xúc với các vết thương, cho dù là vì người bệnh hay là vì chính mình thì việc thay quần áo khác đều rất cần thiết, xét cho cùng mức độ khử trùng ở cổ đại cũng không quá cao, nhưng Phượng Khương Trần cũng không mong rằng sẽ nhìn thấy Tôn Tư Hành nhiễm phải bất kỳ loại virus nào.
Hòm thuốc bằng gỗ lễ hoa cổ xưa chứa đầy dụng cụ của bác sĩ hiện đại ở bên trong, nhìn qua thì đúng là không phù hợp, nhưng lại làm cho người lựa chọn sẽ không mắc sai lầm, dao thép không gỉ, nhíp, kìm, kim chỉ, băng vải, nước sát trùng, từnng thứ đều được sắp xếp chỉnh tề giống như nhau, những con dao mổ nhỏ và tinh xảo tỏa sáng lấp lánh ở trong đêm đen.
Tôn Tư Hành quay đầu, cao giọng nói một câu với bên ngoài: “Nương, Tôn bá, ta không sao, là sư phụ ta bị thương. Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm, vải bố trắng sạch sẽ, mang theo cả hòm thuốc của ta tới đây, đúng rồi, đèn, nhân tiện mang thêm mấy cái đèn nữa.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tôn Tư Hành băng bó vết thương cho Phượng Khương Trần, hơn nữa Phượng Khương Trần còn đặc biệt huấn luyện cho hắn làm sao để ứng phó với tình huống đột nhiên phát sinh, mặc dù có lo lắng, khẩn trương, thậm chí là đầu óc rối tung cả lên, nhưng động tác trên tay của hắn lại dứt khoát và có trình tự, đây chính là bản năng, là bản năng của bác sĩ, bản năng được Phượng Khương Trần cưỡng chế huấn luyện mà thành.
Phượng Khương Trần vẫn luôn cho rằng, thời điểm mà bác sĩ cầm dao phẫu thuật trong tay thì nên giống như một người máy, nghiêm chỉnh tuân theo trình tự làm việc, không thể mang theo cảm xúc cá nhân, chỉ có như thế mới có thể làm được tốt nhất, đưa ra được phán đoán hợp lý nhất.
“Rầm…” Tôn phu nhân khoác áo ngoài tiến vào: “Tư Hành, ngươi nói cái gì? Sư phụ ngươi bị thương? Sao lại thế này?”
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của Tôn phu nhân cứ giống như người bị thương chính là Tôn Tư Hành vậy, thậm chí còn muốn lo lắng hơn so với lúc nghe thấy Tôn Tư Hành bị thương.
“Ta cũng không biết, cả người sư phụ toàn là máu, nương, mau cho người đi chuẩn bị, ta phải rửa sạch miệng vết thương cho sư phụ, cầm máu, trên người nàng có vết đao chém, hơn nữa miệng vết thương còn rất sâu lại còn không ngừng chảy máu, ta sợ sư phụ sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.” Tôn Tư Hành ra hiệu cho nha hoàn ở phía sau đem đèn dầu đề gần lại đây.
“Tại sao lại như vậy?” Tôn phu nhân lấy tay che môi, ngăn cho bản thân không khóc thành tiếng.
Phượng Khương Trần nhìn giống như được vớt ra từ bể máu, quần áo trên người thật sự rách tơi tả, so với những bộ trang phục xinh đẹp trước đây đúng là khác xa nhau như trời với đất.
“Sư phụ ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng chứ?” Quần áo của nữ tử rách nát, phản ứng đầu tiên của Tôn phu nhân chính là liệu Phượng Khương Trần có bị người ta xâm phạm hay không, nếu như là…
Bà ấy không dám tin, Phượng Khương Trần sẽ phải đối mặt như thế nào đây.
Tôn Tư Hành hoàn toàn không thể hiểu được ý của Tôn phu nhân, tuy nói là công tử nhà giàu của thời đại này khi mười hai mười ba tuổi sẽ có nha đầu thông phòng, nhưng về phương diện này Tôn Chính Đạo lại yêu cầu rất nghiêm khắc đối với Tôn Tư Hành, hơn nữa hắn vốn cũng không nghĩ đến phương diện đó, cho nên chỉ lắc đầu đáp: “Không biết, khi nào sư phụ tỉnh sẽ biết thôi.”
Lửa giận của Tôn Tư Hành đã bình tĩnh trở lại, muốn không bình tĩnh cũng không được đâu, nếu như sư phụ tỉnh lại thấy hắn hoang mang hoảng loạn, hoàn toàn không có sự bình tĩnh và trấn định của một bác sĩ y thì chắc chắn sẽ mắng hắn rất nặng.
“Sẽ không xảy ra chuyện đâu, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Cả người Tôn phu nhân run rẩy, muốn bước lên để tự mình xem xét.
“Thiếu gia, hòm thuốc và áo khóc trắng của người.” Quản gia Tôn bá thở hổn hển chạy vào, Tôn Tư Hành quay đầu vừa lúc nhìn về phía Tôn phu nhân: “Nương, ngươi đi ra ngoài trước đi, phòng ta quá nhỏ, ngươi ở trong này ta sẽ không tiện làm việc.”
Tôn Tư Hành không chút khách khí cho nha hoàn mời Tôn phu nhân ra ngoài, hoàn toàn không nhìn ra sự bất an của Tôn phu nhân.
“Thiếu gia, quần áo.” Quản gia Tôn bá mở ra áo khoác màu trắng chuẩn bị hầu hạ Tôn Tư Hành mặc vào.
Áo khoác trắng là do Phượng Khương Trần dựa theo hiện đại trang phục của bác sĩ hiện đại nhờ Tôn phu nhân may, làm đại phu ngoại khoa mỗi ngày đều phải tiếp xúc với các vết thương, cho dù là vì người bệnh hay là vì chính mình thì việc thay quần áo khác đều rất cần thiết, xét cho cùng mức độ khử trùng ở cổ đại cũng không quá cao, nhưng Phượng Khương Trần cũng không mong rằng sẽ nhìn thấy Tôn Tư Hành nhiễm phải bất kỳ loại virus nào.
Hòm thuốc bằng gỗ lễ hoa cổ xưa chứa đầy dụng cụ của bác sĩ hiện đại ở bên trong, nhìn qua thì đúng là không phù hợp, nhưng lại làm cho người lựa chọn sẽ không mắc sai lầm, dao thép không gỉ, nhíp, kìm, kim chỉ, băng vải, nước sát trùng, từnng thứ đều được sắp xếp chỉnh tề giống như nhau, những con dao mổ nhỏ và tinh xảo tỏa sáng lấp lánh ở trong đêm đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.