Chương 870
Tg Hoang
16/11/2021
Không chỉ như thế, dấu ấn đích nữ Phượng Ly, nếu như bị người ngoài
phát hiện ra trước, thì sẽ mang đến nguy hiểm trí mạng cho Phượng Khương Trần, nghĩ tới đây Tôn Chính Đạo càng thêm trấn định hơn, tâm tư của
Vương Cẩm Lăng tinh tế tỉ mỉ, hắn phải thật tự nhiên, mới có thể bỏ đi
sự hoài nghi của Vương Cẩm Lăng.
Một già một trẻ, hai nam nhân đứng trong nội viện nhìn nhau bằng ánh mắt thăm dò lẫn nhau, rất nhanh thu hút sự chú ý của Trác Đông Minh và Tô Vân Thanh, Tô Vân Thanh nhíu nhíu mày không nói gì, người vô văn hóa như Trác Đông Minh cũng không có nhiều tâm tư như vậy, trực tiếp mở miệng hỏi: “Cẩm Lăng, làm sao vậy?”
Vương Cẩm Lăng nhàn nhạt mà thu hồi ánh mắt, coi như không có cái gì phát sinh bình thường nói: “Không có việc gì, Đông Minh chúng ta về trước đi, ngày mai lại đến Tôn phủ. Tôn đại nhân, Cẩm Lăng cáo từ.”
“Đại công tử đi thong thả.” Ôn hòa hữu lễ, phong lưu tuyển dật, nhưng Tôn Chính Đạo lại nhìn thấy lóe lên một tia ác liệt cùng cảnh cáo từ trong ánh mắt Vương Cẩm Lăng.
Tôn Chính Đạo vội vàng thở ra, Vương Cẩm Lăng cũng không có hoài nghi cái gì, hắn chỉ là lo lắng Khương Trần tiểu thư, như vậy thì tốt rồi.
Đến từ sáng sớm, lúc đi thì trời đã đầy sao, sau khi Vương Cẩm Lăng cùng một đoàn người rời đi, Tôn phủ lại trở lại sự yên lặng như ban đầu, toàn bộ những người ngoài sáng đã đi hết, Tôn Tư Hành mới bước lên trước dò hỏi: “Cha, sư phụ con nàng thật không sao rồi hả?”
Khụ khụ… Tôn Chính Đạo từ khi đi ra khỏi phòng đều cố gắng chống đỡ, đến khi đuổi được Vương Cẩm Lăng và đoàn người đi, lúc này mới lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Cha, người không sao chứ?” Tôn Tư Hành dù có ngu ngốc và ngây thơ đến đâu, cũng có thể nhìn ra sự mệt mỏi của Tôn Chính Đạo, nhưng do sắc trời quá mờ, hơn nữa từ sau khi Tôn Chính Đạo từ trong nhà đi ra, vẫn đứng ở chỗ tối, Tôn Tư Hành không thể nhìn thấy khuôn mặt đã già đi chục tuổi của cha mình, cũng không nhìn ra giọt nước mắt và tang thương trong mắt Tôn Chính Đạo.
“Khụ khụ, không có việc gì, đứng cả một ngày nên hơi mệt chút, ta và mẹ con xuống dưới nghỉ ngơi, buổi tối hôm nay con vất vả một ít, tự mình coi chừng sư phụ con, có chuyện gì thì gọi cha.” Hai mắt Tôn Chính Đạo ướt át, cõi lòng đầy quyến luyến cùng không nỡ.
Thứ ông ta không nỡ nhất chính là Tôn Tư Hành, nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác, đây là sứ mệnh của người Tôn gia.
Tôn Tư Hành mơ hồ phát giác được cha mẹ có gì đó không đúng, nhưng theo tính tình của hắn căn bản sẽ không nghĩ nhiều, vò đầu bứt tai hai lần, nhưng chưa kịp nghĩ thông, thì Tôn Tư Hành liền thu hồi tâm tư, ngoan ngoãn nghe lời đi vào chăm sóc Phượng Khương Trần.
Tôn phu nhân đã giúp Phượng Khương Trần đổi lại quần áo sạch sẽ, làn da lộ ở bên ngoài vẫn mịn màng như lúc ban đầu, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết bị thương, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, giống như chỉ đang ngủ, hoàn toàn không giống như người bị thương.
Tôn Tư Hành rất ngạc nhiên, không biết cha hắn dùng biện pháp gì, mà nhanh như vậy đã đem hàn khí trên người sư phụ hắn đều tản đi, nhìn bộ dạng của sư phụ, thương thế trên người cũng tốt lên hơn phân nửa.
Tôn Tư Hành muốn cởi quần áo của Phượng Khương Trần ra để kiểm tra một chút thương thế của Phượng Khương Trần khôi phục như thế nào, nhưng nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, nếu không phải là vì muốn xem tình hình vết thương, thì không thể nhìn thân thể nữ tử.
Hơn nữa trong phòng chỉ có hai người hắn và sư phụ, nếu hắn muốn lộn xộn đây chẳng phải là làm hư mất thanh danh của sư phụ sao, được rồi, ngày mai tính tiếp.
Tôn Tư Hành yên lặng ngồi ở một bên, trông coi Phượng Khương Trần, ngày mai đến hỏi cha là được rồi.
Nhưng Tôn Tư Hành lại không biết, buổi tối hôm nay là lần cuối cùng hắn có cơ hội nói chuyện với cha hắn, kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, hắn đều bận tối mày tối mặt, căn bản không có cơ hội hỏi cha hắn đã dùng biện pháp gì để chữa khỏi chứng sợ lạnh của Phượng Khương Trần.
Đợi đến khi Tôn Tư Hành rảnh rỗi, muốn hỏi cho rõ sự tình, thì cha hắn đột nhiên cáo lão hồi hương, đưa theo cả mẹ hắn đi. Thậm chí cũng không nói một lời từ biệt với hắn, chỉ để lại một phong thư, bảo hắn đi theo bên cạnh Phượng Khương Trần, không được phản bội Phượng Khương Trần, không được làm ra việc nguy hại đến Phượng Khương Trần.
Một già một trẻ, hai nam nhân đứng trong nội viện nhìn nhau bằng ánh mắt thăm dò lẫn nhau, rất nhanh thu hút sự chú ý của Trác Đông Minh và Tô Vân Thanh, Tô Vân Thanh nhíu nhíu mày không nói gì, người vô văn hóa như Trác Đông Minh cũng không có nhiều tâm tư như vậy, trực tiếp mở miệng hỏi: “Cẩm Lăng, làm sao vậy?”
Vương Cẩm Lăng nhàn nhạt mà thu hồi ánh mắt, coi như không có cái gì phát sinh bình thường nói: “Không có việc gì, Đông Minh chúng ta về trước đi, ngày mai lại đến Tôn phủ. Tôn đại nhân, Cẩm Lăng cáo từ.”
“Đại công tử đi thong thả.” Ôn hòa hữu lễ, phong lưu tuyển dật, nhưng Tôn Chính Đạo lại nhìn thấy lóe lên một tia ác liệt cùng cảnh cáo từ trong ánh mắt Vương Cẩm Lăng.
Tôn Chính Đạo vội vàng thở ra, Vương Cẩm Lăng cũng không có hoài nghi cái gì, hắn chỉ là lo lắng Khương Trần tiểu thư, như vậy thì tốt rồi.
Đến từ sáng sớm, lúc đi thì trời đã đầy sao, sau khi Vương Cẩm Lăng cùng một đoàn người rời đi, Tôn phủ lại trở lại sự yên lặng như ban đầu, toàn bộ những người ngoài sáng đã đi hết, Tôn Tư Hành mới bước lên trước dò hỏi: “Cha, sư phụ con nàng thật không sao rồi hả?”
Khụ khụ… Tôn Chính Đạo từ khi đi ra khỏi phòng đều cố gắng chống đỡ, đến khi đuổi được Vương Cẩm Lăng và đoàn người đi, lúc này mới lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Cha, người không sao chứ?” Tôn Tư Hành dù có ngu ngốc và ngây thơ đến đâu, cũng có thể nhìn ra sự mệt mỏi của Tôn Chính Đạo, nhưng do sắc trời quá mờ, hơn nữa từ sau khi Tôn Chính Đạo từ trong nhà đi ra, vẫn đứng ở chỗ tối, Tôn Tư Hành không thể nhìn thấy khuôn mặt đã già đi chục tuổi của cha mình, cũng không nhìn ra giọt nước mắt và tang thương trong mắt Tôn Chính Đạo.
“Khụ khụ, không có việc gì, đứng cả một ngày nên hơi mệt chút, ta và mẹ con xuống dưới nghỉ ngơi, buổi tối hôm nay con vất vả một ít, tự mình coi chừng sư phụ con, có chuyện gì thì gọi cha.” Hai mắt Tôn Chính Đạo ướt át, cõi lòng đầy quyến luyến cùng không nỡ.
Thứ ông ta không nỡ nhất chính là Tôn Tư Hành, nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác, đây là sứ mệnh của người Tôn gia.
Tôn Tư Hành mơ hồ phát giác được cha mẹ có gì đó không đúng, nhưng theo tính tình của hắn căn bản sẽ không nghĩ nhiều, vò đầu bứt tai hai lần, nhưng chưa kịp nghĩ thông, thì Tôn Tư Hành liền thu hồi tâm tư, ngoan ngoãn nghe lời đi vào chăm sóc Phượng Khương Trần.
Tôn phu nhân đã giúp Phượng Khương Trần đổi lại quần áo sạch sẽ, làn da lộ ở bên ngoài vẫn mịn màng như lúc ban đầu, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết bị thương, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, giống như chỉ đang ngủ, hoàn toàn không giống như người bị thương.
Tôn Tư Hành rất ngạc nhiên, không biết cha hắn dùng biện pháp gì, mà nhanh như vậy đã đem hàn khí trên người sư phụ hắn đều tản đi, nhìn bộ dạng của sư phụ, thương thế trên người cũng tốt lên hơn phân nửa.
Tôn Tư Hành muốn cởi quần áo của Phượng Khương Trần ra để kiểm tra một chút thương thế của Phượng Khương Trần khôi phục như thế nào, nhưng nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, nếu không phải là vì muốn xem tình hình vết thương, thì không thể nhìn thân thể nữ tử.
Hơn nữa trong phòng chỉ có hai người hắn và sư phụ, nếu hắn muốn lộn xộn đây chẳng phải là làm hư mất thanh danh của sư phụ sao, được rồi, ngày mai tính tiếp.
Tôn Tư Hành yên lặng ngồi ở một bên, trông coi Phượng Khương Trần, ngày mai đến hỏi cha là được rồi.
Nhưng Tôn Tư Hành lại không biết, buổi tối hôm nay là lần cuối cùng hắn có cơ hội nói chuyện với cha hắn, kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, hắn đều bận tối mày tối mặt, căn bản không có cơ hội hỏi cha hắn đã dùng biện pháp gì để chữa khỏi chứng sợ lạnh của Phượng Khương Trần.
Đợi đến khi Tôn Tư Hành rảnh rỗi, muốn hỏi cho rõ sự tình, thì cha hắn đột nhiên cáo lão hồi hương, đưa theo cả mẹ hắn đi. Thậm chí cũng không nói một lời từ biệt với hắn, chỉ để lại một phong thư, bảo hắn đi theo bên cạnh Phượng Khương Trần, không được phản bội Phượng Khương Trần, không được làm ra việc nguy hại đến Phượng Khương Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.