Chương 895
Tg Hoang
21/11/2021
“Ngươi muốn kén chồng?” Tô Vân Thanh có một loại xúc động muốn té
xỉu, lá gan của Phượng Khương Trần rất to nha, Cửu Hoàng thúc đều nói,
Phượng Khương Trần nàng là nàng, cư nhiên còn có gan nghĩ đến việc kén
chồng.
Phượng Khương Trần chớp chớp đôi mắt to mỹ lệ, trong mắt tất cả đều là nghiêm túc cùng bất đắc dĩ: “Đúng vậy, đây là biện pháp tốt nhất. Tuy rằng thanh danh ta của chẳng ra gì, nhưng mà đừng quên ta có một cái tước vị làm của hồi môn, muốn gả cho mấy thế gia huân quý tầm trung đang chọn vợ lẽ vẫn là chuyện rất dễ dàng. Miếng đất kia của Phượng phủ thật sự lấy không đến tay, ta liền đi kén chồng, lúc ấy chờ Hoàng Thượng hạ chỉ phong tước, ta sẽ thuận tiện thảo Phượng phủ phế tích làm tân trung nghĩa hầu phủ, ta nghĩ Hoàng Thượng sẽ không làm ta khó xử đâu.”
Đây rõ ràng là uy hiếp, Phượng Khương Trần tin tưởng, Cửu Hoàng thúc thực mau sẽ nghe được lời này.
Thật muốn nóng nảy, nàng Phượng Khương Trần không quan tâm gả cho ai, người có hại không nhất định là Phượng Khương Trần nàng, trách nhiệm lớn nhất của cả đời nữ nhân còn không phải là giúp chồng dạy con sao, cho dù nàng thật sự không gả ra ngoài được.
Cho dù Ngự Sử sợ hãi thì như thế nào, Hoàng Thượng không có hạ chỉ trị tội nàng, thì chính là nàng vô tội, có một cái tước vị làm của hồi môn, người muốn ở rể chỉ nhiều không ít… “Ngươi đang nghiêm túc đó hả?” Tô Vân Thanh không thể tin được, Phượng Khương Trần này cũng quá hung ác đi.
Vẻ mặt Phượng Khương Trần nghiêm túc, nói rõ nàng không phải nói giỡn: “Ba ngày, trong vòng ba ngày ta không lấy được khế đất của Phượng phủ, ta liền kén chồng.”
Để lại lời nói này, Phượng Khương Trần quay người rời đi, mặc kệ Tô Vân Thanh sẽ suy nghĩ như thế nào.
Như Phượng Khương Trần mong muốn, Tô Vân Thanh vừa chân trước đi ra ngoài thì chân sau của Cửu Hoàng thúc đã nghe được tin tức Phượng Khương Trần muốn tuyển rể. Chuyện lớn như vậy nên ai cũng không dám dấu diếm.
“Tuyển rể? Phượng Khương Trần ảo tưởng thật đó. Quả nhiên là Phượng nữ tướng quân, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ ra một biện pháp hoàn mỹ đến thế.”
Cửu Hoàng thúc ngồi ở trong phòng đưa lưng về phía ngoài nên người tới hồi báo người không nhìn thấy nét mặt của hắn. Nhưng từ giọng nói của Cửu Hoàng thúc, người áo đen cũng có thể nghe ra Cửu Hoàng thúc đang vô cùng bất mãn, liền hoảng sợ bịch một tiếng quỳ xuống.
“Phượng Tú nói trong vòng ba ngày nếu nàng ấy không lấy không được khế đất của Phượng phủ thì sẽ công bố tuyển rể tới kế thừa tước vị.”
“Trung nghĩa hầu tước vị ? Bổn vương quả thực đã quên mất chuyện này rồi.” Ngữ khí của Cửu Hoàng thúc rất chậm để lộ ra tư chất cao quý mà pha chút lười biếng bên trong. Bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng, chuyện gì cũng không để trong lòng. Người từng biết hắn đều hiểu đây chính là dấu hiệu tức giận của Cửu Hoàng thúc. Trên đời này người có thể khiến cho Cửu Hoàng thúc tức giận thực sự không nhiều, vừa vặn chỉ có một người tên Phượng Khương Trần.
Người áo đen quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, hắn ta biết Cửu Hoàng thúc mà tức giận nhất định sẽ đánh chó chửi mèo, không tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn. Trong thư phòng im ắng khiến tâm trạng tên áo đen nặng như đổ chì, hận không thể co cẳng chạy ra bên ngoài.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống đất phát ra thanh âm trong thư phòng. Người áo đen quỳ trên mặt đất, mấy lần muốn đưa tay lau mồ hôi nhưng lại không dám. Cả người hắn ta giống như pho tượng, cứ quỳ ở nơi đó chờ cho tới khi Cửu Hoàng thúc lên tiếng.
“Người nào lộ ra tin tức này?” Cửu Hoàng thúc đột nhiên hỏi một câu như vậy. Người áo đen đầu tiên là sững sờ rồi lập tức hiểu được Cửu Hoàng thúc vừa mới hỏi cái gì. Hồi tưởng một chút hành động mấy hôm nay của Phượng Khương Trần, hắn ta cúi đầu nói ra một vài chuyện khả nghi: “Phượng Tú đi một chuyến tới Lục phủ, trên đường gặp được Địch thế tử. Cụ thể nói cái gì thuộc hạ cũng không biết.”
“Lục Thiếu Lâm sao? Hắn còn không có lá gan kia. Xem ra thế tử gia gần đây cũng quá nhàn rỗi rồi.” Cửu Hoàng thúc có vẻ tùy tiện hỏi han nhưng trên thực tế lúc này truy cứu ai tiết lộ tin tức đó không quan trọng, mà quan trọng chính là muốn tìm một người để trút giận. Mà thế tử gia rõ là lựa chọn rất tốt.
Phượng Khương Trần chớp chớp đôi mắt to mỹ lệ, trong mắt tất cả đều là nghiêm túc cùng bất đắc dĩ: “Đúng vậy, đây là biện pháp tốt nhất. Tuy rằng thanh danh ta của chẳng ra gì, nhưng mà đừng quên ta có một cái tước vị làm của hồi môn, muốn gả cho mấy thế gia huân quý tầm trung đang chọn vợ lẽ vẫn là chuyện rất dễ dàng. Miếng đất kia của Phượng phủ thật sự lấy không đến tay, ta liền đi kén chồng, lúc ấy chờ Hoàng Thượng hạ chỉ phong tước, ta sẽ thuận tiện thảo Phượng phủ phế tích làm tân trung nghĩa hầu phủ, ta nghĩ Hoàng Thượng sẽ không làm ta khó xử đâu.”
Đây rõ ràng là uy hiếp, Phượng Khương Trần tin tưởng, Cửu Hoàng thúc thực mau sẽ nghe được lời này.
Thật muốn nóng nảy, nàng Phượng Khương Trần không quan tâm gả cho ai, người có hại không nhất định là Phượng Khương Trần nàng, trách nhiệm lớn nhất của cả đời nữ nhân còn không phải là giúp chồng dạy con sao, cho dù nàng thật sự không gả ra ngoài được.
Cho dù Ngự Sử sợ hãi thì như thế nào, Hoàng Thượng không có hạ chỉ trị tội nàng, thì chính là nàng vô tội, có một cái tước vị làm của hồi môn, người muốn ở rể chỉ nhiều không ít… “Ngươi đang nghiêm túc đó hả?” Tô Vân Thanh không thể tin được, Phượng Khương Trần này cũng quá hung ác đi.
Vẻ mặt Phượng Khương Trần nghiêm túc, nói rõ nàng không phải nói giỡn: “Ba ngày, trong vòng ba ngày ta không lấy được khế đất của Phượng phủ, ta liền kén chồng.”
Để lại lời nói này, Phượng Khương Trần quay người rời đi, mặc kệ Tô Vân Thanh sẽ suy nghĩ như thế nào.
Như Phượng Khương Trần mong muốn, Tô Vân Thanh vừa chân trước đi ra ngoài thì chân sau của Cửu Hoàng thúc đã nghe được tin tức Phượng Khương Trần muốn tuyển rể. Chuyện lớn như vậy nên ai cũng không dám dấu diếm.
“Tuyển rể? Phượng Khương Trần ảo tưởng thật đó. Quả nhiên là Phượng nữ tướng quân, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ ra một biện pháp hoàn mỹ đến thế.”
Cửu Hoàng thúc ngồi ở trong phòng đưa lưng về phía ngoài nên người tới hồi báo người không nhìn thấy nét mặt của hắn. Nhưng từ giọng nói của Cửu Hoàng thúc, người áo đen cũng có thể nghe ra Cửu Hoàng thúc đang vô cùng bất mãn, liền hoảng sợ bịch một tiếng quỳ xuống.
“Phượng Tú nói trong vòng ba ngày nếu nàng ấy không lấy không được khế đất của Phượng phủ thì sẽ công bố tuyển rể tới kế thừa tước vị.”
“Trung nghĩa hầu tước vị ? Bổn vương quả thực đã quên mất chuyện này rồi.” Ngữ khí của Cửu Hoàng thúc rất chậm để lộ ra tư chất cao quý mà pha chút lười biếng bên trong. Bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng, chuyện gì cũng không để trong lòng. Người từng biết hắn đều hiểu đây chính là dấu hiệu tức giận của Cửu Hoàng thúc. Trên đời này người có thể khiến cho Cửu Hoàng thúc tức giận thực sự không nhiều, vừa vặn chỉ có một người tên Phượng Khương Trần.
Người áo đen quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, hắn ta biết Cửu Hoàng thúc mà tức giận nhất định sẽ đánh chó chửi mèo, không tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn. Trong thư phòng im ắng khiến tâm trạng tên áo đen nặng như đổ chì, hận không thể co cẳng chạy ra bên ngoài.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống đất phát ra thanh âm trong thư phòng. Người áo đen quỳ trên mặt đất, mấy lần muốn đưa tay lau mồ hôi nhưng lại không dám. Cả người hắn ta giống như pho tượng, cứ quỳ ở nơi đó chờ cho tới khi Cửu Hoàng thúc lên tiếng.
“Người nào lộ ra tin tức này?” Cửu Hoàng thúc đột nhiên hỏi một câu như vậy. Người áo đen đầu tiên là sững sờ rồi lập tức hiểu được Cửu Hoàng thúc vừa mới hỏi cái gì. Hồi tưởng một chút hành động mấy hôm nay của Phượng Khương Trần, hắn ta cúi đầu nói ra một vài chuyện khả nghi: “Phượng Tú đi một chuyến tới Lục phủ, trên đường gặp được Địch thế tử. Cụ thể nói cái gì thuộc hạ cũng không biết.”
“Lục Thiếu Lâm sao? Hắn còn không có lá gan kia. Xem ra thế tử gia gần đây cũng quá nhàn rỗi rồi.” Cửu Hoàng thúc có vẻ tùy tiện hỏi han nhưng trên thực tế lúc này truy cứu ai tiết lộ tin tức đó không quan trọng, mà quan trọng chính là muốn tìm một người để trút giận. Mà thế tử gia rõ là lựa chọn rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.