Chương 925
Tg Hoang
24/11/2021
Đêm đã khuya, Phượng Khương Trần ngủ thiếp đi, Cửu hoàng thúc cũng
không có ý định ngồi cả một đêm, tuy nói thức đêm không tính là gì với
hắn, nhưng có thể ngủ thì hắn vẫn phải ngủ, giường của Phượng Khương
Trần cũng đủ lớn…
Thổi tắt đèn, sau khi cởi giày, cửu hoàng thúc và quần áo lên giường, ôi… Giường của Phượng Khương Trần giường, hai người ngủ thì vẫn phải chen một chút, nhưng mà không sao, hai người họ chỉ cần chiếm vị trí một người là được rồi.
Cửu hoàng thúc đưa tay trực tiếp ôm Phượng Khương Trần vào trong lòng, xoay người một chút, nửa người Phượng Khương Trần đặt trên người Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần rất ôn hòa, không những không có phản kháng còn ngoan ngoãn mâm mê eo của Cửu hoàng thúc.
Trong bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy khóe môi kia của Cửu hoàng thúc có hơi giương lên, trong ánh mắt không thể che hết ý cười.
Đồng Dao và Đồng Giác canh giữ xa xa ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy đèn trông phòng Phượng Khương Trần cũng ngáp một cái rồi về phòng.
“Nhìn xem, hiệu quả gấp đôi thuốc an thần, nhìn một chút. Dáng vẻ đầy tâm sự này, ta còn lo là đêm nay nàng sẽ không ngủ được.”
Ôi… Cửu hoàng thúc lại cười, như vậy hơi khó coi một chút, hóa ra Phượng Khương Trần ngủ trong lòng hắn, có một phần lớn là công lao của thuốc an thần chứ không phải hắn.
Cửu hoàng thúc thở dài, ôm người chặt hơn.
Ngủ đi, ngủ đi, ngày mai còn có một đống việc cần hoàn thành.
Hai người liền giống như là phu thê nhiều năm, không hề có chỗ nào không thích ứng, trực tiếp ôm nhau ngủ, để cho tiện, Phượng Khương Trần còn gối lên cánh tay của Cửu hoàng thúc.
Thế là… sáng này hôm sau, Cửu hoàng thúc chỉ có thể dùng tay trái ăn cơm, không hề dùng đến tay phải.
Tây Lăng Thiên Vũ còn cho rằng tối qua Cửu hoàng thúc bị đâm, mờ mịt nhắc nhở hắn, có thể mượn danh nghĩa hắn mời Phượng Khương Trần đến, để Phượng Khương Trần băng bó cho hắn.
Cửu hoàng thúc không để ý đến Tây Lăng Thiên Vũ, gương mặt lạnh lùng đi thư phòng, thừa dịp không có ai chú ý mới lén lút xoa bóp mấy cái huyệt vị, sau đi xác định cánh tay không còn tê dại nữa, Cửu hoàng thúc điềm tĩnh đi xử lý công việc như thường, nhân tiện sai người đi thăm dò từng câu nói mà hôm qua Phượng Khương Trần nghe thấy ở trong cung.
“Cửu hoàng thúc quả nhiên là Cửu hoàng thúc, trên người bị thương vẫn có thể giống như người bình thường, may mắn ta và hắn là bằng hữu, không phải kẻ thù, có kẻ thù như thế này thật đáng sợ.” Bởi vì chuyện này, Tây Lăng Thiên Vũ triệt để loại bỏ suy nghĩ tách ra khỏi Cửu hoàng thúc, dù sau này có thể có rất nhiều cơ hội tự mình xưng vương, Tây Lăng Thiên Vũ cũng từ bỏ.
Làm kẻ thù của một người kiên nhẫn như Cửu hoàng thúc là một hành động rất không khôn ngoan, hắn không muốn trở thành Tây Lăng Thiên Lâm thứ hai.
Lúc Phượng Khương Trần tỉnh lại vào buổi sáng, nhìn thấy mình và quần áo nằm trên giường, hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua, hận không thể đảo ngược thời gian.
“Trời ạ, sao ta lại mất mặt như thế chứ, chẳng lẽ do mùa thu đến nên ta bắt đầu thu buồn sao?” Phượng Khương Trần thực sự không hiểu nổi, hôm qua nàng đau lòng làm gì chứ, việc này đã sớm là quá khứ rồi.
Những người kia vứt bỏ nàng, không phải nàng vứt bỏ bọn họ, qua nhiều năm như vậy nàng vẫn sống rất tốt, hầu như không hề nghĩ về cha mẹ mình, nhưng hôm qua… Phượng Khương Trần lặng lẽ nhìn trời.
Cho dù là khóc, tại sao hết lần này tới lần khác luôn gặp Cửu hoàng thúc, còn vùi vào lòng Cửu hoàng thúc mà khóc, mất mặt quá!
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Đồng Giác và Đồng Dao bưng nước rửa mặt tiến lên, nhìn thấy áo ngoài trên người Phượng Khương Trần dúm dó thì rất ăn ý không hỏi nhiều, chỉ hoài nghi trong lòng, chẳng lẽ đêm qua có người đến sao? Nhưng các nàng lại không nghe thấy âm thanh gì.
“Không có việc gì.” Phượng Khương Trần thở dài, đứng dậy để hai nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, sau khi dùng xong bữa sáng, Phượng Khương Trần hoàn toàn không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện ngày hôm qua.
Thổi tắt đèn, sau khi cởi giày, cửu hoàng thúc và quần áo lên giường, ôi… Giường của Phượng Khương Trần giường, hai người ngủ thì vẫn phải chen một chút, nhưng mà không sao, hai người họ chỉ cần chiếm vị trí một người là được rồi.
Cửu hoàng thúc đưa tay trực tiếp ôm Phượng Khương Trần vào trong lòng, xoay người một chút, nửa người Phượng Khương Trần đặt trên người Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần rất ôn hòa, không những không có phản kháng còn ngoan ngoãn mâm mê eo của Cửu hoàng thúc.
Trong bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy khóe môi kia của Cửu hoàng thúc có hơi giương lên, trong ánh mắt không thể che hết ý cười.
Đồng Dao và Đồng Giác canh giữ xa xa ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy đèn trông phòng Phượng Khương Trần cũng ngáp một cái rồi về phòng.
“Nhìn xem, hiệu quả gấp đôi thuốc an thần, nhìn một chút. Dáng vẻ đầy tâm sự này, ta còn lo là đêm nay nàng sẽ không ngủ được.”
Ôi… Cửu hoàng thúc lại cười, như vậy hơi khó coi một chút, hóa ra Phượng Khương Trần ngủ trong lòng hắn, có một phần lớn là công lao của thuốc an thần chứ không phải hắn.
Cửu hoàng thúc thở dài, ôm người chặt hơn.
Ngủ đi, ngủ đi, ngày mai còn có một đống việc cần hoàn thành.
Hai người liền giống như là phu thê nhiều năm, không hề có chỗ nào không thích ứng, trực tiếp ôm nhau ngủ, để cho tiện, Phượng Khương Trần còn gối lên cánh tay của Cửu hoàng thúc.
Thế là… sáng này hôm sau, Cửu hoàng thúc chỉ có thể dùng tay trái ăn cơm, không hề dùng đến tay phải.
Tây Lăng Thiên Vũ còn cho rằng tối qua Cửu hoàng thúc bị đâm, mờ mịt nhắc nhở hắn, có thể mượn danh nghĩa hắn mời Phượng Khương Trần đến, để Phượng Khương Trần băng bó cho hắn.
Cửu hoàng thúc không để ý đến Tây Lăng Thiên Vũ, gương mặt lạnh lùng đi thư phòng, thừa dịp không có ai chú ý mới lén lút xoa bóp mấy cái huyệt vị, sau đi xác định cánh tay không còn tê dại nữa, Cửu hoàng thúc điềm tĩnh đi xử lý công việc như thường, nhân tiện sai người đi thăm dò từng câu nói mà hôm qua Phượng Khương Trần nghe thấy ở trong cung.
“Cửu hoàng thúc quả nhiên là Cửu hoàng thúc, trên người bị thương vẫn có thể giống như người bình thường, may mắn ta và hắn là bằng hữu, không phải kẻ thù, có kẻ thù như thế này thật đáng sợ.” Bởi vì chuyện này, Tây Lăng Thiên Vũ triệt để loại bỏ suy nghĩ tách ra khỏi Cửu hoàng thúc, dù sau này có thể có rất nhiều cơ hội tự mình xưng vương, Tây Lăng Thiên Vũ cũng từ bỏ.
Làm kẻ thù của một người kiên nhẫn như Cửu hoàng thúc là một hành động rất không khôn ngoan, hắn không muốn trở thành Tây Lăng Thiên Lâm thứ hai.
Lúc Phượng Khương Trần tỉnh lại vào buổi sáng, nhìn thấy mình và quần áo nằm trên giường, hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua, hận không thể đảo ngược thời gian.
“Trời ạ, sao ta lại mất mặt như thế chứ, chẳng lẽ do mùa thu đến nên ta bắt đầu thu buồn sao?” Phượng Khương Trần thực sự không hiểu nổi, hôm qua nàng đau lòng làm gì chứ, việc này đã sớm là quá khứ rồi.
Những người kia vứt bỏ nàng, không phải nàng vứt bỏ bọn họ, qua nhiều năm như vậy nàng vẫn sống rất tốt, hầu như không hề nghĩ về cha mẹ mình, nhưng hôm qua… Phượng Khương Trần lặng lẽ nhìn trời.
Cho dù là khóc, tại sao hết lần này tới lần khác luôn gặp Cửu hoàng thúc, còn vùi vào lòng Cửu hoàng thúc mà khóc, mất mặt quá!
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Đồng Giác và Đồng Dao bưng nước rửa mặt tiến lên, nhìn thấy áo ngoài trên người Phượng Khương Trần dúm dó thì rất ăn ý không hỏi nhiều, chỉ hoài nghi trong lòng, chẳng lẽ đêm qua có người đến sao? Nhưng các nàng lại không nghe thấy âm thanh gì.
“Không có việc gì.” Phượng Khương Trần thở dài, đứng dậy để hai nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, sau khi dùng xong bữa sáng, Phượng Khương Trần hoàn toàn không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện ngày hôm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.