Chương 93
Tg Hoang
10/08/2021
Lúc Lam Cửu Khánh đuổi đến nơi thì thấy một màn như vậy, vốn dĩ muốn tiếp tục đuổi theo Tây Lăng Thiên Lâm nhưng lại nghe được những gì Vương Thất nói.
Do dự một chút, hắn không cam lòng nhìn theo hướng Tây Lăng Thiên Lâm biến mất, lao người vọt theo hướng xe ngựa đang mất kiểm soát.
Xe ngựa mất khống chế, bánh xe bên trái cũng rơi ra, nếu Phượng Khương Trần không nhảy xuống thì tám chín phần mười sẽ bị chôn trong xe ngựa.
“Phượng Khương Trần, ngươi đúng là một nữ nhân ngốc hay gây phiền phức, chuyện như vậy mà cũng đụng phải ngươi.”
Tức thì tức, nhưng Lam Cửu Khánh không thấy chết không cứu, lao người nhảy cỗ xe ngựa vẫn đang rung lắc dữ dội, cố gắng giữu thăng bằng, chui vào trong xe ngựa muốn kéo Phượng Khương Trần ra ngoài.
Hắn nợ Phượng Khương Trần một ân cứu mạng, hôm nay có thể tả được !…..
Phượng Khương Trần đã giải quyết mọi chuyện trong lễ hoa đào.
ngày ba tháng ba, Lam Cửu Khánh hắn không mắc nợ ai, cũng sẽ không vô duyên vô cớ giúp ai.
Phượng Khương Trần lúc này đang bị va đến đầu vàng mắt hoa, đau khổ vì không có cơ hội nhảy ra ngoài.
“Phượng Khương Trần, đưa tay đây” Lam Cửu Khánh duỗi tay ra, ra hiệu cho Phượng Khương Trần hành động nhanh lên một chút.
“Là ngươi? Người đeo mặt nạ bạc?” Phượng Khương Trần sững sờ, theo bản nằng vươn tay ra, dao giải phẫu trong tay nàng, không biết đã rơi xuống chỗ nào từ lâu.
“Nắm chặt vào”
Lòng bàn tay Lam Cửu Khánh thì ấm áp mà lòng bàn tay Phượng Khương Trần lại lạnh lẽo, một lạnh một nóng, có cảm giác giống như vị điện giật, nếu không phải tình huống cấp bách chắc chắn Phượng Khương Trần đã hất tay Lam Cửu Khánh đi rồi.
Nàng chán ghét loại cảm giác này, nàng không thích nam nhân đeo.
mặt nạ bạc này.
Lam Cửu Khánh một tay kéo Phượng Khương Trần vào trong lòng, bàn thân cũng tìm cơ hội nhảy xuống, nhưng đúng lúc này tên Tây Lăng Thiên Lâm sớm đã cưỡi ngựa rời đi lại từ trên cây lao xuống, kiếm trong tay múa ra một đóa kiếm hoa.
“Lam Cửu Khánh, muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải có năng lực cái đã”
Thanh kiếm trong tay hắn ta chĩa thằng về phía tim Phượng Khương Trần.
Hóa ra Tây Lăng Thiên Lâm vốn đã chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy Vương Thất gọi tên Phượng Khương Trần nên mới quay lại.
Tây Lăng Thiên Lâm vô cũng may mắn vì đã quay trở về nếu không hắn đã không được thấy cảnh Lam Cửu Khánh lãnh khốc vô tình, vì Phượng Khương Trần mà ngừng đuổi theo hắn.
Xem ra, Phượng Khương Trần này là điểm yếu của Lam Cửu Khánh, chỉ là Tây Lăng Thiên Lâm không nghĩ ra nổi tại sao Lam Cửu Khánh lại thích một nữ nhân đã mất sạch thanh danh như Phượng Khương Trần.
“Có bản lĩnh này hay không không phải do ngươi quyết định” Lam Cửu Khánh một tay ôm Phượng Khương Trần, một tay cầm kiếm cản lại đường kiếm của Tây Lăng Thiên Lâm.
Dựa trên lời nói và hành động của Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần hiểu rằng nam nhân đẳng đẳng sát khí trước mặt này không phải đối thủ của Lam Cửu Khánh.
Hóa ra nam nhân đeo mặt nạ bạc tên là Lam Cửu Khánh, cũng là một cái tên hay. Trong tên của Cửu hoàng thức cũng có một chữ “Cửu”, xem ra Phượng Khương Trần nàng và chữ “Cửu” này rất có duyên.
Phượng Khương Trần đoán không sai, Tây Lăng Thiên Lâm tuyệt đối không phải đối thù của Lam Cửu Khánh, nếu không cũng sẽ không bị Lam Cửu Khánh đánh cho chạy vòng quanh núi, nhưng điều kiện tiên quyết là Lam Cửu Khánh không mang theo vật vướng víu là nàng.
Do dự một chút, hắn không cam lòng nhìn theo hướng Tây Lăng Thiên Lâm biến mất, lao người vọt theo hướng xe ngựa đang mất kiểm soát.
Xe ngựa mất khống chế, bánh xe bên trái cũng rơi ra, nếu Phượng Khương Trần không nhảy xuống thì tám chín phần mười sẽ bị chôn trong xe ngựa.
“Phượng Khương Trần, ngươi đúng là một nữ nhân ngốc hay gây phiền phức, chuyện như vậy mà cũng đụng phải ngươi.”
Tức thì tức, nhưng Lam Cửu Khánh không thấy chết không cứu, lao người nhảy cỗ xe ngựa vẫn đang rung lắc dữ dội, cố gắng giữu thăng bằng, chui vào trong xe ngựa muốn kéo Phượng Khương Trần ra ngoài.
Hắn nợ Phượng Khương Trần một ân cứu mạng, hôm nay có thể tả được !…..
Phượng Khương Trần đã giải quyết mọi chuyện trong lễ hoa đào.
ngày ba tháng ba, Lam Cửu Khánh hắn không mắc nợ ai, cũng sẽ không vô duyên vô cớ giúp ai.
Phượng Khương Trần lúc này đang bị va đến đầu vàng mắt hoa, đau khổ vì không có cơ hội nhảy ra ngoài.
“Phượng Khương Trần, đưa tay đây” Lam Cửu Khánh duỗi tay ra, ra hiệu cho Phượng Khương Trần hành động nhanh lên một chút.
“Là ngươi? Người đeo mặt nạ bạc?” Phượng Khương Trần sững sờ, theo bản nằng vươn tay ra, dao giải phẫu trong tay nàng, không biết đã rơi xuống chỗ nào từ lâu.
“Nắm chặt vào”
Lòng bàn tay Lam Cửu Khánh thì ấm áp mà lòng bàn tay Phượng Khương Trần lại lạnh lẽo, một lạnh một nóng, có cảm giác giống như vị điện giật, nếu không phải tình huống cấp bách chắc chắn Phượng Khương Trần đã hất tay Lam Cửu Khánh đi rồi.
Nàng chán ghét loại cảm giác này, nàng không thích nam nhân đeo.
mặt nạ bạc này.
Lam Cửu Khánh một tay kéo Phượng Khương Trần vào trong lòng, bàn thân cũng tìm cơ hội nhảy xuống, nhưng đúng lúc này tên Tây Lăng Thiên Lâm sớm đã cưỡi ngựa rời đi lại từ trên cây lao xuống, kiếm trong tay múa ra một đóa kiếm hoa.
“Lam Cửu Khánh, muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải có năng lực cái đã”
Thanh kiếm trong tay hắn ta chĩa thằng về phía tim Phượng Khương Trần.
Hóa ra Tây Lăng Thiên Lâm vốn đã chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy Vương Thất gọi tên Phượng Khương Trần nên mới quay lại.
Tây Lăng Thiên Lâm vô cũng may mắn vì đã quay trở về nếu không hắn đã không được thấy cảnh Lam Cửu Khánh lãnh khốc vô tình, vì Phượng Khương Trần mà ngừng đuổi theo hắn.
Xem ra, Phượng Khương Trần này là điểm yếu của Lam Cửu Khánh, chỉ là Tây Lăng Thiên Lâm không nghĩ ra nổi tại sao Lam Cửu Khánh lại thích một nữ nhân đã mất sạch thanh danh như Phượng Khương Trần.
“Có bản lĩnh này hay không không phải do ngươi quyết định” Lam Cửu Khánh một tay ôm Phượng Khương Trần, một tay cầm kiếm cản lại đường kiếm của Tây Lăng Thiên Lâm.
Dựa trên lời nói và hành động của Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần hiểu rằng nam nhân đẳng đẳng sát khí trước mặt này không phải đối thủ của Lam Cửu Khánh.
Hóa ra nam nhân đeo mặt nạ bạc tên là Lam Cửu Khánh, cũng là một cái tên hay. Trong tên của Cửu hoàng thức cũng có một chữ “Cửu”, xem ra Phượng Khương Trần nàng và chữ “Cửu” này rất có duyên.
Phượng Khương Trần đoán không sai, Tây Lăng Thiên Lâm tuyệt đối không phải đối thù của Lam Cửu Khánh, nếu không cũng sẽ không bị Lam Cửu Khánh đánh cho chạy vòng quanh núi, nhưng điều kiện tiên quyết là Lam Cửu Khánh không mang theo vật vướng víu là nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.