Chương 6: Đánh giá vị hôn phu Lãng vương.
Tg Hoang
28/07/2021
Khi Phượng Khương Trần đang lo lắng không yên thì người nọ dừng lại bên cạnh Phượng Khương Trần mũi chân đá vào người Phượng Khương Trần đối xử như khi đi ngang qua một con chó vậy.
Một lúc lâu sau mới từ trên cao nhìn xuống: “Phượng Khương Trần.”
Vô hình trung lộ ra sự khinh thường và ngạo mạn.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên liền thấy nam nhân một thân đồ tím cao quý ưu nhã đứng trước mặt nàng trong mắt của nam nhân đang đè nén lửa giận.
Tứ chi có chút cứng nhắc đầu óc cũng không thể nào mà linh hoạt được cặp mắt thoáng qua tia mơ hồ một lúc lâu sau mới chợt tỉnh ngộ nói: “Lãng vương.”
Hóa ra thiếu niên mặt mày như họa thần thái phấn chấn cuồng vọng đây chính là vị hôn phu của thân thể này thất hoàng tử của hoàng triều Đông Lăng – Đông Lăng Tử Lãng.
Trong trí nhớ Phượng Khương Trần không có quá nhiều kí ức về ngoại hình của Đông Lăng Tử Lãng nhưng về sở thích thì có nhiều hơn một chút ngay sau đó Phượng Khương Trần liền cẩn thận đánh giá Đông Lăng Tử Lãng.
Da trắng như ngọc thân hình thon dài lông mày đen như mực mắt sáng như sao ngũ quan tách riêng ra nhìn thì không phải là tuyệt đẹp nhưng tổ hợp lại chung một chỗ thì lại rất tuấn mỹ khiến người ta nhìn không rời mắt.
Hơn nữa khí chất hoàng gia cao quý kia toát ra từ tận trong xương tủy càng làm tăng thêm phong thái hiên ngang khiến người khác không dám khinh thường.
Nếu bỏ qua sự tự phụ và cuồng ngạo giữa lông mày của Đông Lăng Tử Lãng vậy thì Đông Lăng Tử Lãng nhất định sẽ là một mỹ nam tử tuyệt thế có thể thu hút những thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ khờ khạo.
“Phượng Khương Trần sao lại không biết bản vương được?” Đông Lăng Tử Lãng cau mày hắn rất ghét ánh đang nhìn hắn mắt của Phượng Khương Trần loại cảm giác đó giống như hắn là một vật phẩm bị người ta tùy tiện bình phẩm vậy.
Phượng Khương Trần này nào có lá gan lớn như vậy trước kia khi thấy mình thì không phải đều cúi đầu sao?
Rõ ràng xuất thân từ nhà võ tướng lại giống như một con chuột không được thấy ánh sáng vậy chỉ len lén trốn trong góc phòng nhìn mình một khi bị phát hiện thì gương mặt lập tức đỏ cúi đầu vân vê khăn tay nói nhiều hơn hai câu liền bắt đầu rơi nước mắt.
Không phải là Đông Lăng Tử Lãng nhớ rõ như vậy mà trước kia mỗi lần Phượng Khương Trần gặp mặt Đông Lăng Tử Lãng cũng đều là tình huống như vậy.
Đến nỗi khiến Đông Lăng Tử Lãng chán ghét Phượng Khương Trần từ tận trong xương tủy.
Phượng Khương Trần nhìn Đông Lăng Tử Lãng cao cao tại thượng ung dung đứng lên.
Quỳ xuống bên chân người này để nói chuyện cùng hắn quả thực không phải là phong cách của Phượng Khương Trần.
Tứ chi cứng ngắc giống như không phải là của mình vậy nhưng Phượng Khương Trần vẫn kiên cường chống đỡ nhìn thẳng Đông Lăng Tử Lãng khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ giọng nói: “Đúng là không nhận ra nam nhân như vậy tại sao ta lại phải quen biết.”
Đông Lăng Tử Lãng cho dù Phượng Khương Trần chết không phải do ngươi hạ thủ nhưng ngươi cũng không khỏi có liên quan mà chuyện ngày hôm nay ngươi lại đóng vai trò gì đây?
“Phượng Khương Trần ngươi có ý gì?” Mặt Đông Lăng Tử Lãng liền biến sắc.
Hắn cũng không bận tâm Phượng Khương Trần đứng lên từ dưới đất khi nào bởi vì cặp mắt kia của Phượng Khương Trần cặp mắt thê lương kia khiến cho Đông Lăng Tử Lãng có chút không được tự nhiên giống như bản thân là một kẻ bạc tình nhất thế gian này vậy.
“Có ý gì?”
Phượng Khương Trần cười khổ một tiếng bước chân không ổn định lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được sau đó nói: “Ta có thể có ý gì chứ? Lãng vương điện hạ Phượng Khương Trần có ngày hôm nay không phải đều do một tay ngươi tạo nên sao?”
Phượng Khương Trần kéo hồng sa trên người ra để lộ ra dấu vết trên thân thể nhắc nhở Đông Lăng Tử Lãng bây giờ nàng đang nhếch nhác không tả nổi.
Vốn dĩ ngày thành hôn là ngày hạnh phúc nhất của nữ tử nhưng lại biến thành khung cảnh khác nhau một trời một vực như vậy bảo người ta phải chấp nhận như thế nào?
Đông Lăng Tử Lãng nhìn Phượng Khương Trần đồng tử phút chốc mở lớn nữ nhân này nhếch nhác như vậy giống như bùn đất dưới chân vậy nhưng vì sao lúc mới đầu nhìn hắn lại không phát hiện ra chứ?
Lúc mới đầu hắn chỉ nhìn thấy sự bất khuất trong ánh mắt của nàng.
Đông Lăng Tử Lãng thở hắt ra đè xuống sự nghi ngờ đang dâng lên trong lòng đánh giá Phượng Khương Trần…
Một phần ba da thịt trên người lộ ra bên ngoài xanh xanh tím tím rất đáng sợ.
Tóc đen nhuốm máu tán loạn ở sau lưng thế này so với nữ nhân trong lãnh cung còn thảm thương hơn mấy phần.
Thế gian này chỉ sợ rằng không tìm đâu ra một nữ tử thảm thương như nàng.
Thế nhưng vì sao hắn lại không cảm thấy Phượng Khương Trần bẩn thỉu thấp hèn và thảm hại ngược lại lại cảm thấy giờ phút này Phượng Khương Trần cao quý vô cùng giờ phút này tao nhã không ai bằng chứ?
Giống như trên người nàng không phải mặc hồng sa không thể che nổi thân thể mà lại là triều phục rất đoan chính.
Sự ngạo nghễ trên người làm cho người khác phải tự cảm thấy xấu hổ nhất là đôi mắt kia trong sáng như gương dường như có thể thấy được nội tâm sâu bên trong của người khác…
“Ngươi thật sự là Phượng Khương Trần?” Đông Lăng Tử Lãng không tự chủ nói dứt lời mới ý thức được mình vừa nói gì.
“Sao nào? Lãng vương ta nhớ hôm nay là ngày thành hôn của chúng ta ngươi đã quên mất tướng mạo của nương tử tương lai rồi à.”
Bất kể bây giờ nàng có thảm hại cỡ nào thì ít nhất vào giờ khắc này hôn ước của bọn họ vẫn còn đó.
Chỉ có điều giọng nói của Phượng Khương Trần không giống với giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng của nữ tử kinh thành câu nói này không có lấy một chút lực sát thương.
Giọng nói của Phượng Khương Trần càng giống như nữ tử Giang Nam vậy lộ ra vài phần uyển chuyển.
Tuy không êm dịu ngọt ngào như người Ngô nhưng khi nói ra lời này lại có mấy phần mùi vị nũng nịu.
Lời này khiến Đông Lăng Tử Lãng phục hồi lại tinh thần mặt đầy khinh bỉ nói: “Phượng Khương Trần ngươi đừng có mà tự mình đa tình ngươi như thế này thì có tư cách gì mà đòi gả cho bản vương. Vì cố tướng quân mặc dù phụ hoàng không trị tội ngươi nhưng sẽ hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta ngươi không xứng trở thành nữ nhân của hoàng gia.”
“Đúng không? Vậy Phượng Khương Trần chúc vương gia đạt được ước muốn.” Khóe miệng Phượng Khương Trần nhếch lên nửa cười đùa nửa khiêu khích.
“Ngươi có ý gì?”
“Ý ở ngoài mặt vương gia làm nhiều như vậy không phải là chỉ muốn từ hôn với ta sao? Bây giờ vương gia có muốn chỉ sợ cũng không cưới được ta đâu. Hôn ước của chúng ta hủy bỏ không phải vương gia ngươi phụ lòng mà là Phượng Khương Trần ta không xứng với ngươi không phải sao?” Ngoài miệng Phượng Khương Trần nhanh nhẹn nói nhưng trong lòng lại là sự căm hận.
Chuyện tốt để cho Đông lăng nhà ngươi chiếm hết tất cả lỗi lầm một mình Phượng Khương Trần này gánh.
Sắc mặt Đông Lăng Tử Lãng trầm xuống tiến lên một bước nắm lấy cằm Phượng Khương Trần dữ tợn nói: “Phượng Khương Trần có những lời có thể nói có những lời lại không thể nói. Nhớ lấy bản vương không lấy ngươi là vì ngươi không đoan chính ngươi không trong sạch không xứng đáng làm vợ người khác.”
Cằm bị bóp đau nhức nhưng Phượng Khương Trần không thèm để ý chút nào vẫn cười như cũ chỉ có điều cười còn khó coi hơn khóc.
“Lãng vương ý này chính là Phượng Khương Trần ta chịu thua thiệt lớn như vậy cũng chỉ là tự mình xui xẻo.”
Ngay cả quyền tra ra chân tướng nàng cũng không có.
“Phượng Khương Trần bản vương nói lại một lần nữa tất cả những thứ này đều do những hành vi sai trái của ngươi gây ra ngươi đừng có ngụy biện nghi thần nghi quỷ nữa” Đông Lăng Tử Lãng tiếp tục nói trong mắt không che dấu chút sát ý nào.
Theo lý đã đến nước này thì đáng lẽ ra Phượng Khương Trần phải chết rồi
Thế nhưng nữ nhân này lại thoát chết hết lần này đến lần khác.
Nàng muốn tự vẫn không phải chỉ cần một thước lụa trắng hay sao?
“Hành vi sai trái của ta gây ra hay cho một cái hành vi sai trái gây ra” Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt Phượng Khương Trần.
Nàng không muốn khóc chẳng qua là nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.
Phượng Khương Trần nhẹ giọng khóc thút thít đợi đến khi nước mắt ngừng rơi mới giương mắt nhìn về phía Đông Lăng Tử Lãng nức nở nói: “Lãng vương ta hỏi ngươi một chuyện chuyện xảy ra trên người Phượng Khương Trần hôm nay có liên quan đến ngươi không? Hay ngươi biết những gì?”
Cặp mắt càng sáng ngời sau khi được nước mắt gột rửa khoảng cách gần như vậy khuôn mặt diễm lệ của Phượng Khương Trần không chút che giấu phơi bày trước mặt Đông Lăng Tử Lãng.
Bị Phượng Khương Trần nhìn như vậy Đông Lăng Tử Lãng cảm giác như tim mình đập nhanh hơn trong lòng có một sự buồn bực vô hình căm tức trừng to mắt gào thét lên: “Liên quan đến bản vương thì sao nào? Bản vương không biết thì sao nào? Phượng Khương Trần chuyện cũng đã xảy ra rồi ngươi chấp nhận đi!”
Đông Lăng Tử Lãng dùng sức hất Phượng Khương Trần ra hắn không dám nhìn Phượng Khương Trần nhìn cặp mắt Phượng Khương Trần hắn cảm thấy giác mình là một tên tiểu nhân hèn hạ.
Rầm… một tiếng Phượng Khương Trần nặng nề ngã nhào trên đất từ trán chảy ra một vũng máu cả người không nhúc nhích như là đã chết vậy…
Một lúc lâu sau mới từ trên cao nhìn xuống: “Phượng Khương Trần.”
Vô hình trung lộ ra sự khinh thường và ngạo mạn.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên liền thấy nam nhân một thân đồ tím cao quý ưu nhã đứng trước mặt nàng trong mắt của nam nhân đang đè nén lửa giận.
Tứ chi có chút cứng nhắc đầu óc cũng không thể nào mà linh hoạt được cặp mắt thoáng qua tia mơ hồ một lúc lâu sau mới chợt tỉnh ngộ nói: “Lãng vương.”
Hóa ra thiếu niên mặt mày như họa thần thái phấn chấn cuồng vọng đây chính là vị hôn phu của thân thể này thất hoàng tử của hoàng triều Đông Lăng – Đông Lăng Tử Lãng.
Trong trí nhớ Phượng Khương Trần không có quá nhiều kí ức về ngoại hình của Đông Lăng Tử Lãng nhưng về sở thích thì có nhiều hơn một chút ngay sau đó Phượng Khương Trần liền cẩn thận đánh giá Đông Lăng Tử Lãng.
Da trắng như ngọc thân hình thon dài lông mày đen như mực mắt sáng như sao ngũ quan tách riêng ra nhìn thì không phải là tuyệt đẹp nhưng tổ hợp lại chung một chỗ thì lại rất tuấn mỹ khiến người ta nhìn không rời mắt.
Hơn nữa khí chất hoàng gia cao quý kia toát ra từ tận trong xương tủy càng làm tăng thêm phong thái hiên ngang khiến người khác không dám khinh thường.
Nếu bỏ qua sự tự phụ và cuồng ngạo giữa lông mày của Đông Lăng Tử Lãng vậy thì Đông Lăng Tử Lãng nhất định sẽ là một mỹ nam tử tuyệt thế có thể thu hút những thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ khờ khạo.
“Phượng Khương Trần sao lại không biết bản vương được?” Đông Lăng Tử Lãng cau mày hắn rất ghét ánh đang nhìn hắn mắt của Phượng Khương Trần loại cảm giác đó giống như hắn là một vật phẩm bị người ta tùy tiện bình phẩm vậy.
Phượng Khương Trần này nào có lá gan lớn như vậy trước kia khi thấy mình thì không phải đều cúi đầu sao?
Rõ ràng xuất thân từ nhà võ tướng lại giống như một con chuột không được thấy ánh sáng vậy chỉ len lén trốn trong góc phòng nhìn mình một khi bị phát hiện thì gương mặt lập tức đỏ cúi đầu vân vê khăn tay nói nhiều hơn hai câu liền bắt đầu rơi nước mắt.
Không phải là Đông Lăng Tử Lãng nhớ rõ như vậy mà trước kia mỗi lần Phượng Khương Trần gặp mặt Đông Lăng Tử Lãng cũng đều là tình huống như vậy.
Đến nỗi khiến Đông Lăng Tử Lãng chán ghét Phượng Khương Trần từ tận trong xương tủy.
Phượng Khương Trần nhìn Đông Lăng Tử Lãng cao cao tại thượng ung dung đứng lên.
Quỳ xuống bên chân người này để nói chuyện cùng hắn quả thực không phải là phong cách của Phượng Khương Trần.
Tứ chi cứng ngắc giống như không phải là của mình vậy nhưng Phượng Khương Trần vẫn kiên cường chống đỡ nhìn thẳng Đông Lăng Tử Lãng khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ giọng nói: “Đúng là không nhận ra nam nhân như vậy tại sao ta lại phải quen biết.”
Đông Lăng Tử Lãng cho dù Phượng Khương Trần chết không phải do ngươi hạ thủ nhưng ngươi cũng không khỏi có liên quan mà chuyện ngày hôm nay ngươi lại đóng vai trò gì đây?
“Phượng Khương Trần ngươi có ý gì?” Mặt Đông Lăng Tử Lãng liền biến sắc.
Hắn cũng không bận tâm Phượng Khương Trần đứng lên từ dưới đất khi nào bởi vì cặp mắt kia của Phượng Khương Trần cặp mắt thê lương kia khiến cho Đông Lăng Tử Lãng có chút không được tự nhiên giống như bản thân là một kẻ bạc tình nhất thế gian này vậy.
“Có ý gì?”
Phượng Khương Trần cười khổ một tiếng bước chân không ổn định lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được sau đó nói: “Ta có thể có ý gì chứ? Lãng vương điện hạ Phượng Khương Trần có ngày hôm nay không phải đều do một tay ngươi tạo nên sao?”
Phượng Khương Trần kéo hồng sa trên người ra để lộ ra dấu vết trên thân thể nhắc nhở Đông Lăng Tử Lãng bây giờ nàng đang nhếch nhác không tả nổi.
Vốn dĩ ngày thành hôn là ngày hạnh phúc nhất của nữ tử nhưng lại biến thành khung cảnh khác nhau một trời một vực như vậy bảo người ta phải chấp nhận như thế nào?
Đông Lăng Tử Lãng nhìn Phượng Khương Trần đồng tử phút chốc mở lớn nữ nhân này nhếch nhác như vậy giống như bùn đất dưới chân vậy nhưng vì sao lúc mới đầu nhìn hắn lại không phát hiện ra chứ?
Lúc mới đầu hắn chỉ nhìn thấy sự bất khuất trong ánh mắt của nàng.
Đông Lăng Tử Lãng thở hắt ra đè xuống sự nghi ngờ đang dâng lên trong lòng đánh giá Phượng Khương Trần…
Một phần ba da thịt trên người lộ ra bên ngoài xanh xanh tím tím rất đáng sợ.
Tóc đen nhuốm máu tán loạn ở sau lưng thế này so với nữ nhân trong lãnh cung còn thảm thương hơn mấy phần.
Thế gian này chỉ sợ rằng không tìm đâu ra một nữ tử thảm thương như nàng.
Thế nhưng vì sao hắn lại không cảm thấy Phượng Khương Trần bẩn thỉu thấp hèn và thảm hại ngược lại lại cảm thấy giờ phút này Phượng Khương Trần cao quý vô cùng giờ phút này tao nhã không ai bằng chứ?
Giống như trên người nàng không phải mặc hồng sa không thể che nổi thân thể mà lại là triều phục rất đoan chính.
Sự ngạo nghễ trên người làm cho người khác phải tự cảm thấy xấu hổ nhất là đôi mắt kia trong sáng như gương dường như có thể thấy được nội tâm sâu bên trong của người khác…
“Ngươi thật sự là Phượng Khương Trần?” Đông Lăng Tử Lãng không tự chủ nói dứt lời mới ý thức được mình vừa nói gì.
“Sao nào? Lãng vương ta nhớ hôm nay là ngày thành hôn của chúng ta ngươi đã quên mất tướng mạo của nương tử tương lai rồi à.”
Bất kể bây giờ nàng có thảm hại cỡ nào thì ít nhất vào giờ khắc này hôn ước của bọn họ vẫn còn đó.
Chỉ có điều giọng nói của Phượng Khương Trần không giống với giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng của nữ tử kinh thành câu nói này không có lấy một chút lực sát thương.
Giọng nói của Phượng Khương Trần càng giống như nữ tử Giang Nam vậy lộ ra vài phần uyển chuyển.
Tuy không êm dịu ngọt ngào như người Ngô nhưng khi nói ra lời này lại có mấy phần mùi vị nũng nịu.
Lời này khiến Đông Lăng Tử Lãng phục hồi lại tinh thần mặt đầy khinh bỉ nói: “Phượng Khương Trần ngươi đừng có mà tự mình đa tình ngươi như thế này thì có tư cách gì mà đòi gả cho bản vương. Vì cố tướng quân mặc dù phụ hoàng không trị tội ngươi nhưng sẽ hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta ngươi không xứng trở thành nữ nhân của hoàng gia.”
“Đúng không? Vậy Phượng Khương Trần chúc vương gia đạt được ước muốn.” Khóe miệng Phượng Khương Trần nhếch lên nửa cười đùa nửa khiêu khích.
“Ngươi có ý gì?”
“Ý ở ngoài mặt vương gia làm nhiều như vậy không phải là chỉ muốn từ hôn với ta sao? Bây giờ vương gia có muốn chỉ sợ cũng không cưới được ta đâu. Hôn ước của chúng ta hủy bỏ không phải vương gia ngươi phụ lòng mà là Phượng Khương Trần ta không xứng với ngươi không phải sao?” Ngoài miệng Phượng Khương Trần nhanh nhẹn nói nhưng trong lòng lại là sự căm hận.
Chuyện tốt để cho Đông lăng nhà ngươi chiếm hết tất cả lỗi lầm một mình Phượng Khương Trần này gánh.
Sắc mặt Đông Lăng Tử Lãng trầm xuống tiến lên một bước nắm lấy cằm Phượng Khương Trần dữ tợn nói: “Phượng Khương Trần có những lời có thể nói có những lời lại không thể nói. Nhớ lấy bản vương không lấy ngươi là vì ngươi không đoan chính ngươi không trong sạch không xứng đáng làm vợ người khác.”
Cằm bị bóp đau nhức nhưng Phượng Khương Trần không thèm để ý chút nào vẫn cười như cũ chỉ có điều cười còn khó coi hơn khóc.
“Lãng vương ý này chính là Phượng Khương Trần ta chịu thua thiệt lớn như vậy cũng chỉ là tự mình xui xẻo.”
Ngay cả quyền tra ra chân tướng nàng cũng không có.
“Phượng Khương Trần bản vương nói lại một lần nữa tất cả những thứ này đều do những hành vi sai trái của ngươi gây ra ngươi đừng có ngụy biện nghi thần nghi quỷ nữa” Đông Lăng Tử Lãng tiếp tục nói trong mắt không che dấu chút sát ý nào.
Theo lý đã đến nước này thì đáng lẽ ra Phượng Khương Trần phải chết rồi
Thế nhưng nữ nhân này lại thoát chết hết lần này đến lần khác.
Nàng muốn tự vẫn không phải chỉ cần một thước lụa trắng hay sao?
“Hành vi sai trái của ta gây ra hay cho một cái hành vi sai trái gây ra” Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt Phượng Khương Trần.
Nàng không muốn khóc chẳng qua là nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.
Phượng Khương Trần nhẹ giọng khóc thút thít đợi đến khi nước mắt ngừng rơi mới giương mắt nhìn về phía Đông Lăng Tử Lãng nức nở nói: “Lãng vương ta hỏi ngươi một chuyện chuyện xảy ra trên người Phượng Khương Trần hôm nay có liên quan đến ngươi không? Hay ngươi biết những gì?”
Cặp mắt càng sáng ngời sau khi được nước mắt gột rửa khoảng cách gần như vậy khuôn mặt diễm lệ của Phượng Khương Trần không chút che giấu phơi bày trước mặt Đông Lăng Tử Lãng.
Bị Phượng Khương Trần nhìn như vậy Đông Lăng Tử Lãng cảm giác như tim mình đập nhanh hơn trong lòng có một sự buồn bực vô hình căm tức trừng to mắt gào thét lên: “Liên quan đến bản vương thì sao nào? Bản vương không biết thì sao nào? Phượng Khương Trần chuyện cũng đã xảy ra rồi ngươi chấp nhận đi!”
Đông Lăng Tử Lãng dùng sức hất Phượng Khương Trần ra hắn không dám nhìn Phượng Khương Trần nhìn cặp mắt Phượng Khương Trần hắn cảm thấy giác mình là một tên tiểu nhân hèn hạ.
Rầm… một tiếng Phượng Khương Trần nặng nề ngã nhào trên đất từ trán chảy ra một vũng máu cả người không nhúc nhích như là đã chết vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.