Chương 158
Kiều
23/09/2021
Sự việc diễn ra vô cùng nhanh chóng, không ai thấy rõ đến cùng có chuyện gì đang xảy ra.
Đến khi hai tên công công phản ứng lại, bọn chúng mới phát hiện, cái tay cầm dây thừng trắng kia đã bị chặt đứt rồi.
Vật nặng vừa mới rơi xuống đất chính là cánh tay của bọn chúng.
Mấy giây sau, máu tươi phun ra ngoài, hai tên công công gào thét đến long trời lở đất.
Tiếng gào thét chỉ kéo dài trong khoảng thời gian rất ngắn. Theo bản năng, hai tên công công nhìn về phía gian phòng trong Hương Thảo Các, hai mắt kinh hoàng, cố gắng không gào lên nữa.
Cả người Hoành Lưu toàn là máu tươi, nhuộm kín quần áo, sắc mặt bọn chúng tái nhợt, bởi vì không dám lên tiếng nên chỉ có thể cắn môi thật mạnh.
“Ta đã cho các ngươi rất nhiều cơ hội.” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng các ngươi có quá nhiều suy nghĩ xấu xa.”
“Cho dù ngươi là ai, người có lai lịch như thế nào, tùy tiện sai người đánh giết, xem mạng người như cỏ rác, tất sẽ gặp báo ứng.”
Kẻ sát nhân thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác giết chết.
Nàng nhắm mắt lại, không để cho bản thân phải nhìn thấy cảnh máu tươi phun trào không ngừng.
“Ngựa con, hôm nay người phải chịu tủi thân rồi.” Nàng đi qua hai tên công công đã bị phế kia, đẩy cửa Hương Thảo Các ra.
“Sau này, người chính là ngựa của U Lan Các rồi, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ chăm sóc ngươi cả đời.”
“Cho nên, người thỏa sức náo loạn đi.”
Nàng đút tất cả cà rốt cho ngựa Thất Liệt.
Trong củ cà rốt còn kẹp một viên thuốc có thể kích thích khứu giác của ngựa. Theo giải thích của người chăn ngựa, ngựa Thất Liệt rất có tính công kích khi ngửi thấy mùi lạ, sau khi đút viên thuốc này, ngựa Thất Liệt sẽ càng cáu kỉnh hung dữ.
Đúng như dự đoán. Bốn vó của ngựa Thất Liệt không an phận, cánh mũi mãnh mẽ chấn động, phát ra âm thanh phì phì.
Nó ngửa mặt lên trời gào thét, bốn vó bay nhanh, đá lung tung khắp sân Hương Thảo Các.
Bọn công công cung nữ trong Hương Thảo Các bị sợ hết hồn, lúc bọn chúng muốn ngăn con ngựa này lại, ngựa Thất Liệt giống như bị kích thích vậy, điên cuồng đâm vào người.
Loài người không cách nào chiến đấu với ngựa Thất Liệt cường hãn, rất nhanh, mấy bọn công công và cung nữ kia đều bị đâm đến tan đàn xẻ nghé, nằm ngổn ngang trên đất.
Thậm chí hình như có người bị đâm đến ngất đi.
Tần Lam Nguyệt rất hài lòng. Một chiêu này, có lẽ là nàng học được từ Bạch Mai.
Bạch Mai dùng ba con chó quậy U Lan Các đến ngổn ngang.
Nàng dùng một con ngựa Thất Liệt tính cách nóng nảy, nhất định có thể khiến cho Hương Thảo Các này người ngã ngựa đổ.
Tần Lam Nguyệt đi về phía trước mấy bước, đi tới bên cạnh cung nữ cách nàng gần nhất.
“Lục Bảo ở đâu?” Nàng hỏi.
Cung nữ kia bị vó ngựa đá vào bàng quang, đau đến không thể nhúc nhích được, che bụng, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Ngươi tiến thêm một bước nữa, công chúa sẽ băm người thành ngàn mảnh.”
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Tần Lam
Nguyệt kéo tóc nàng ta: “Ta đang hỏi ngươi, Lục Bảo ở đâu?”
Da đầu cung nữ bị kéo đến đau, nàng ta căm hận nhìn Tần Lam Nguyệt: “Công chúa nhất định sẽ khiến người…”
Không đợi nàng ta nói xong, tay Tần Lam Nguyệt dùng sức, mạnh mẽ kéo một ít tóc xuống, khiến cho cung nữ kia đau đến chảy nước mắt: “Ta hỏi lần thứ ba, có nói hay không?”
Cung nữ liều mạng cắn rằng: “Công chúa sẽ không tha cho ngươi.”
“Ngươi quả nhiên nghe không hiểu tiếng người.” Tần Lam Nguyệt đè mặt nàng ta xuống đất, dùng thanh đạo vẫn còn dính máu tươi đưa đi đưa lại trên mặt nàng ta hai phát: “Hỏi lần cuối cùng, bọn họ đang ở đâu?”
“Nếu ngươi không trả lời hẳn hoi, ta sẽ vẽ loạn trên mặt ngươi, đâm nát cổ họng ngươi, tính mạng con người chỉ có một, hy vọng người đừng chọc giận ta.” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt giống như ma quỷ, khiến cho đáy lòng người nghe run rẩy.
Đến khi hai tên công công phản ứng lại, bọn chúng mới phát hiện, cái tay cầm dây thừng trắng kia đã bị chặt đứt rồi.
Vật nặng vừa mới rơi xuống đất chính là cánh tay của bọn chúng.
Mấy giây sau, máu tươi phun ra ngoài, hai tên công công gào thét đến long trời lở đất.
Tiếng gào thét chỉ kéo dài trong khoảng thời gian rất ngắn. Theo bản năng, hai tên công công nhìn về phía gian phòng trong Hương Thảo Các, hai mắt kinh hoàng, cố gắng không gào lên nữa.
Cả người Hoành Lưu toàn là máu tươi, nhuộm kín quần áo, sắc mặt bọn chúng tái nhợt, bởi vì không dám lên tiếng nên chỉ có thể cắn môi thật mạnh.
“Ta đã cho các ngươi rất nhiều cơ hội.” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng các ngươi có quá nhiều suy nghĩ xấu xa.”
“Cho dù ngươi là ai, người có lai lịch như thế nào, tùy tiện sai người đánh giết, xem mạng người như cỏ rác, tất sẽ gặp báo ứng.”
Kẻ sát nhân thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác giết chết.
Nàng nhắm mắt lại, không để cho bản thân phải nhìn thấy cảnh máu tươi phun trào không ngừng.
“Ngựa con, hôm nay người phải chịu tủi thân rồi.” Nàng đi qua hai tên công công đã bị phế kia, đẩy cửa Hương Thảo Các ra.
“Sau này, người chính là ngựa của U Lan Các rồi, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ chăm sóc ngươi cả đời.”
“Cho nên, người thỏa sức náo loạn đi.”
Nàng đút tất cả cà rốt cho ngựa Thất Liệt.
Trong củ cà rốt còn kẹp một viên thuốc có thể kích thích khứu giác của ngựa. Theo giải thích của người chăn ngựa, ngựa Thất Liệt rất có tính công kích khi ngửi thấy mùi lạ, sau khi đút viên thuốc này, ngựa Thất Liệt sẽ càng cáu kỉnh hung dữ.
Đúng như dự đoán. Bốn vó của ngựa Thất Liệt không an phận, cánh mũi mãnh mẽ chấn động, phát ra âm thanh phì phì.
Nó ngửa mặt lên trời gào thét, bốn vó bay nhanh, đá lung tung khắp sân Hương Thảo Các.
Bọn công công cung nữ trong Hương Thảo Các bị sợ hết hồn, lúc bọn chúng muốn ngăn con ngựa này lại, ngựa Thất Liệt giống như bị kích thích vậy, điên cuồng đâm vào người.
Loài người không cách nào chiến đấu với ngựa Thất Liệt cường hãn, rất nhanh, mấy bọn công công và cung nữ kia đều bị đâm đến tan đàn xẻ nghé, nằm ngổn ngang trên đất.
Thậm chí hình như có người bị đâm đến ngất đi.
Tần Lam Nguyệt rất hài lòng. Một chiêu này, có lẽ là nàng học được từ Bạch Mai.
Bạch Mai dùng ba con chó quậy U Lan Các đến ngổn ngang.
Nàng dùng một con ngựa Thất Liệt tính cách nóng nảy, nhất định có thể khiến cho Hương Thảo Các này người ngã ngựa đổ.
Tần Lam Nguyệt đi về phía trước mấy bước, đi tới bên cạnh cung nữ cách nàng gần nhất.
“Lục Bảo ở đâu?” Nàng hỏi.
Cung nữ kia bị vó ngựa đá vào bàng quang, đau đến không thể nhúc nhích được, che bụng, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Ngươi tiến thêm một bước nữa, công chúa sẽ băm người thành ngàn mảnh.”
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Tần Lam
Nguyệt kéo tóc nàng ta: “Ta đang hỏi ngươi, Lục Bảo ở đâu?”
Da đầu cung nữ bị kéo đến đau, nàng ta căm hận nhìn Tần Lam Nguyệt: “Công chúa nhất định sẽ khiến người…”
Không đợi nàng ta nói xong, tay Tần Lam Nguyệt dùng sức, mạnh mẽ kéo một ít tóc xuống, khiến cho cung nữ kia đau đến chảy nước mắt: “Ta hỏi lần thứ ba, có nói hay không?”
Cung nữ liều mạng cắn rằng: “Công chúa sẽ không tha cho ngươi.”
“Ngươi quả nhiên nghe không hiểu tiếng người.” Tần Lam Nguyệt đè mặt nàng ta xuống đất, dùng thanh đạo vẫn còn dính máu tươi đưa đi đưa lại trên mặt nàng ta hai phát: “Hỏi lần cuối cùng, bọn họ đang ở đâu?”
“Nếu ngươi không trả lời hẳn hoi, ta sẽ vẽ loạn trên mặt ngươi, đâm nát cổ họng ngươi, tính mạng con người chỉ có một, hy vọng người đừng chọc giận ta.” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt giống như ma quỷ, khiến cho đáy lòng người nghe run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.