Chương 160
Kiều
23/09/2021
Sắc mặt của đại cung nữ tối sầm khi thấy bàn tay của Tần Lam Nguyệt sắp tát xuống. Nàng ta cười lạnh một tiếng, chợt bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức rất lớn như thể muốn bóp nát tay nàng, cất giọng âm u quái đản: “Thất vương phi đừng nên bắt nạt người khác, nô tỳ thực sự không biết nha hoàn của người đang ở đâu.
Nàng ta còn chưa dứt lời, Tần Lam Nguyệt đột nhiên mở bàn tay ra, một ít bột phần kì lạ rơi xuống giữa mặt của đại cung nữ.
Đại cung nữ bị sặc bột phần, vẻ mặt nàng ta thay đổi: “Người làm gì? Đây là thứ gì?”
Nàng ta nâng tay khác lên quơ loạn xạ khiến bột phần bay tung tóe.
“Là thuốc độc” Tần Lam Nguyệt bình thản trả lời: “Ta hoàn toàn chẳng muốn đánh ngươi, chỉ muốn rắc thuốc độc lên mặt ngươi mà thôi, từ góc độ người nắm tay ta rất vừa phải, xem như đây là ý trời đi!”
“Ha ha. Đại cung nữ cười khẩy: “Cho dù là thuốc độc, ta cũng có thể bóp chết ngươi.”
Khi nàng ta muốn bóp gãy cổ tay của Tần Lam Nguyệt, bỗng nhiên nàng ta nhận ra toàn thân mình chẳng còn chút sức lực nào.
Nàng ta mở to hai mắt, trong giọng nói mang theo sợ hãi: “Ngươi, ngươi, ngươi đã làm gì ta? Tại sao ta không có chút sức lực nào?”
“Rất đơn giản, bởi vì người trúng độc. Người là người Bắc Lục à? Tất cả mọi người ở Bắc Lục đều là cao thủ, ta đương nhiên phải ra tay trước để chiếm lợi thế.” Tần Lam Nguyệt nhẹ giọng nói, giãy giụa thoát khỏi tay nàng ta: “Chỉ cần ngươi đụng tới ta, người sẽ thua
Đây là độc dược lợi hại nhất mà bây giờ nàng đang có. Nàng đặt cho độc dược kia một cái tên gọi là Hắc Liên Hoa.
Hắc Liên Hoa được chế thành từ tài liệu trong mật thất.
Sử dụng chất nhầy trên người cóc đen, túi độc trên người kiến đen, đuôi kim của ong vòng đen, đuôi của rất đen và hàng chục sinh vật độc hại màu đen khác, được điều chế theo tỷ lệ khác nhau.
Sau khi nàng thay đổi đôi chút, chất độc dạng bột kết hợp với độ ẩm trong không khí sẽ trở thành khí không màu và không mùi.
Một khi con người tiếp cận, những loại bột này sẽ đi vào hệ thống tuần hoàn máu với hệ hô hấp, đầu tiên là làm tê liệt cơ thể, chờ độc tố hít vào tích tụ sẽ kích thích hệ thống miễn dịch toàn cơ thể.
Vào thời điểm đó, những người bị nhiễm độc sẽ bị ngứa khắp cơ thể và không thể chịu đựng được.
Đây là át chủ bài hiện tại của nàng, cũng là lý do tại sao nàng dám một mình xông vào nơi này. Trong lòng đại cung nữ run lên, ánh mắt tối sầm lại: “Thất vương phi có ý gì? Tại sao người lại đầu độc ta mà không có lý do gì?”
Nàng ta nhìn chăm chăm ánh mắt Tần Lam Nguyệt: “Người tuy là Thất vương phi, cũng không thể bắt nạt người như vậy chứ?”
“Khi dễ người khác?” Tần Lam Nguyệt nhìn nàng ta cười nhạt: “Ta có bắt nạt người khác hay không, hẳn là người rõ nhất.
Kỹ năng thay đổi sắc mặt của đại cung nữ này thật kém.
Vừa rồi còn hung tợn muốn bóp chết nàng, một khắc sau nàng ta đã giả vờ vô tội, khiến người ta buồn nôn.
“Ta nhớ rõ vừa rồi người nói muốn bóp chết ta?” Tần Lam Nguyệt nói: “Ta không biết ngươi lấy dũng khí ở đâu ra mà dám vọng tưởng lấy thân phận cung nữ bóp chết thân phận Vương phi của ta”
Nàng vẫy vẫy cánh tay.
Đại cung nữ này có sức lực cực lớn, nơi bị nàng ta bóp qua đã trở nên bầm tím, kỳ thực rất đau.
“Kỳ thực ta là người rất tốt tính. Chỉ cần người ta không chọc giận ta, ta sẽ không dễ dàng khiêu khích người khác.”
“Nhưng hôm nay, ta rất tức giận.”
Chưa bao giờ tức giận như vậy.
Tần Lam Nguyệt ngửa mặt lên trời thở dài một hơi. Cung nữ trước mắt thoạt nhìn có địa vị tương đối cao, nhất định sẽ biết tung tích của Lục Bảo cùng Xích Tiền, nàng ta không nói, vậy thì chỉ có thể cạy miệng nàng ta.
“Ta lại hỏi người một lần cuối cùng.”
Đại cung nữ ngẩng đầu, ngấm ngầm xông lên, muốn tìm một cơ hội phản kích, nhưng thân thể mềm nhũn, tử chi bị tê liệt, không còn nghe lời nên chỉ biết nuốt nước bọt “Thất vương phi, xin đừng làm khó nô tỳ “Xem ra vẫn không hỏi được.” Tần Lam Nguyệt bắt chéo tay, phát ra tiếng răng rắc răng rắc: “Vừa rồi ta không muốn đánh ngươi, nhưng bây giờ thì ta muốn.”
Sau đó, giống như một cơn bão điên cuồng vậy, một cái tát rơi vào khuôn mặt của đại cung nữ.
Tiếng tát phát ra cực lớn, cơn tức giận của Tần Lam Nguyệt bốc lên đến cực điểm, phải một lúc lâu sau nàng mới dừng lại.
Dùng quá nhiều lực, tay nàng có chút đau rồi.
Nàng ta còn chưa dứt lời, Tần Lam Nguyệt đột nhiên mở bàn tay ra, một ít bột phần kì lạ rơi xuống giữa mặt của đại cung nữ.
Đại cung nữ bị sặc bột phần, vẻ mặt nàng ta thay đổi: “Người làm gì? Đây là thứ gì?”
Nàng ta nâng tay khác lên quơ loạn xạ khiến bột phần bay tung tóe.
“Là thuốc độc” Tần Lam Nguyệt bình thản trả lời: “Ta hoàn toàn chẳng muốn đánh ngươi, chỉ muốn rắc thuốc độc lên mặt ngươi mà thôi, từ góc độ người nắm tay ta rất vừa phải, xem như đây là ý trời đi!”
“Ha ha. Đại cung nữ cười khẩy: “Cho dù là thuốc độc, ta cũng có thể bóp chết ngươi.”
Khi nàng ta muốn bóp gãy cổ tay của Tần Lam Nguyệt, bỗng nhiên nàng ta nhận ra toàn thân mình chẳng còn chút sức lực nào.
Nàng ta mở to hai mắt, trong giọng nói mang theo sợ hãi: “Ngươi, ngươi, ngươi đã làm gì ta? Tại sao ta không có chút sức lực nào?”
“Rất đơn giản, bởi vì người trúng độc. Người là người Bắc Lục à? Tất cả mọi người ở Bắc Lục đều là cao thủ, ta đương nhiên phải ra tay trước để chiếm lợi thế.” Tần Lam Nguyệt nhẹ giọng nói, giãy giụa thoát khỏi tay nàng ta: “Chỉ cần ngươi đụng tới ta, người sẽ thua
Đây là độc dược lợi hại nhất mà bây giờ nàng đang có. Nàng đặt cho độc dược kia một cái tên gọi là Hắc Liên Hoa.
Hắc Liên Hoa được chế thành từ tài liệu trong mật thất.
Sử dụng chất nhầy trên người cóc đen, túi độc trên người kiến đen, đuôi kim của ong vòng đen, đuôi của rất đen và hàng chục sinh vật độc hại màu đen khác, được điều chế theo tỷ lệ khác nhau.
Sau khi nàng thay đổi đôi chút, chất độc dạng bột kết hợp với độ ẩm trong không khí sẽ trở thành khí không màu và không mùi.
Một khi con người tiếp cận, những loại bột này sẽ đi vào hệ thống tuần hoàn máu với hệ hô hấp, đầu tiên là làm tê liệt cơ thể, chờ độc tố hít vào tích tụ sẽ kích thích hệ thống miễn dịch toàn cơ thể.
Vào thời điểm đó, những người bị nhiễm độc sẽ bị ngứa khắp cơ thể và không thể chịu đựng được.
Đây là át chủ bài hiện tại của nàng, cũng là lý do tại sao nàng dám một mình xông vào nơi này. Trong lòng đại cung nữ run lên, ánh mắt tối sầm lại: “Thất vương phi có ý gì? Tại sao người lại đầu độc ta mà không có lý do gì?”
Nàng ta nhìn chăm chăm ánh mắt Tần Lam Nguyệt: “Người tuy là Thất vương phi, cũng không thể bắt nạt người như vậy chứ?”
“Khi dễ người khác?” Tần Lam Nguyệt nhìn nàng ta cười nhạt: “Ta có bắt nạt người khác hay không, hẳn là người rõ nhất.
Kỹ năng thay đổi sắc mặt của đại cung nữ này thật kém.
Vừa rồi còn hung tợn muốn bóp chết nàng, một khắc sau nàng ta đã giả vờ vô tội, khiến người ta buồn nôn.
“Ta nhớ rõ vừa rồi người nói muốn bóp chết ta?” Tần Lam Nguyệt nói: “Ta không biết ngươi lấy dũng khí ở đâu ra mà dám vọng tưởng lấy thân phận cung nữ bóp chết thân phận Vương phi của ta”
Nàng vẫy vẫy cánh tay.
Đại cung nữ này có sức lực cực lớn, nơi bị nàng ta bóp qua đã trở nên bầm tím, kỳ thực rất đau.
“Kỳ thực ta là người rất tốt tính. Chỉ cần người ta không chọc giận ta, ta sẽ không dễ dàng khiêu khích người khác.”
“Nhưng hôm nay, ta rất tức giận.”
Chưa bao giờ tức giận như vậy.
Tần Lam Nguyệt ngửa mặt lên trời thở dài một hơi. Cung nữ trước mắt thoạt nhìn có địa vị tương đối cao, nhất định sẽ biết tung tích của Lục Bảo cùng Xích Tiền, nàng ta không nói, vậy thì chỉ có thể cạy miệng nàng ta.
“Ta lại hỏi người một lần cuối cùng.”
Đại cung nữ ngẩng đầu, ngấm ngầm xông lên, muốn tìm một cơ hội phản kích, nhưng thân thể mềm nhũn, tử chi bị tê liệt, không còn nghe lời nên chỉ biết nuốt nước bọt “Thất vương phi, xin đừng làm khó nô tỳ “Xem ra vẫn không hỏi được.” Tần Lam Nguyệt bắt chéo tay, phát ra tiếng răng rắc răng rắc: “Vừa rồi ta không muốn đánh ngươi, nhưng bây giờ thì ta muốn.”
Sau đó, giống như một cơn bão điên cuồng vậy, một cái tát rơi vào khuôn mặt của đại cung nữ.
Tiếng tát phát ra cực lớn, cơn tức giận của Tần Lam Nguyệt bốc lên đến cực điểm, phải một lúc lâu sau nàng mới dừng lại.
Dùng quá nhiều lực, tay nàng có chút đau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.