Chương 184
Kiều
23/09/2021
Cung Minh Ngọc.
Khi Tần Lam Nguyệt tỉnh lại, trời đã tối. Có tiếng chuông gió reo vang bên tai.
Nàng chầm chậm mở mắt, nhìn tấm màn che giường không ngừng lay động, từ từ ngẩng đầu. Một nam tử tựa trích tiên đứng bên cửa sổ, vóc người như ngọc tạc, ngón tay thon gọn khe khẽ đung đưa chuông gió bên cửa sổ.
Từ góc độ của nàng nhìn sang, có thể nhìn thấy một góc mặt nghiêng hoàn mỹ. Khi gió trời ùa đến, thổi tung bay mái tóc dài của hắn, như mực tô đẹp đến khuynh thành.
Tần Lam Nguyệt sững sờ hồi lâu mới có phản ứng lại. Nàng vốn muốn chỉ đạo Lục Tu xử lý vết thương cho Bạch Mai, không biết tại sao trước mắt tối sầm, đợi đến khi kịp phản ứng lại, đã tới nơi này.
Người trước mắt này.
“Đông Phương Lý?” Giọng nàng khàn khàn.
“Bổn Vương đã nói với người rất nhiều lần, người không có tư cách gọi tên của Bồn Vương Đông Phương Lý quay người lại, vẫn về hoa văn gợn sóng trên tay áo, tay áo bay bay.
Tần Lam Nguyệt ngồi dậy, nhổm người rất mạnh, đầu óc vô cùng choáng váng, lại tức tốc nằm xuống. Nàng hừ lạnh, quay mặt sang một bên: “Ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Lý sớm đã thay đổi xiêm y, trường bào màu trắng, mặc lại áo sam mỏng, bừng lên khí chất ngọc thụ lâm phong.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết bay vào, lướt qua tay áo dài cùng tầng sa mỏng màu trắng ngà của hắn, cuốn trôi đi khí nóng trong phòng.
Đầu của Tần Lam Nguyệt bỗng chốc lạnh run, kéo chăn lại đắp: “Giữa mùa đông lạnh mở cửa sổ, lại còn mặc mỏng như vậy, đây là tật xấu gì của ngươi vậy?”
“Đưa thuốc giải cho ta. Phương Đông Lý trầm mặc một hồi rồi nói. Tần Lam Nguyệt làm bộ như không nghe thấy lời hắn nói.
“Tần Lam Nguyệt “Lỗ tại ta điếc rồi.” Tần Lam Nguyệt bịt chặt hai tai.
Đông Phương Lý hạ giọng trầm thấp: “Ta lặp lại lần nữa, đưa thuốc giải cho ta, nếu không, việc này rất khó xong xuôi.”
“Không có thuốc giải.” Tần Lam Nguyệt rất không vui.
Những nha đầu ở U Lan Các, trừ Lục Bảo ra, Bạch Mai và Xích Tiễn thì đều là người hắn phải qua.
Người này không quan tâm đến thương thế của các nàng ta, còn muốn cưỡng ép nàng giao ra thuốc giải. Mấy người các nàng cửu tử nhất sinh, Đông Phương Lý lại ở đây kiếm chuyện.
“Không có thuốc giải?” Sắc mặt Đông Phương Lý tối den lai.
Hắn vĩnh viễn không quên được, những cảnh tượng hắn nhìn thấy được ở Hương Thảo Các sau khi vội vã quay về từ hoàng cung.
Mục Dã, Tô Điểm Tình và đại cung nữ kia điên cuồng tranh nhau một cái bình sứ nhỏ.
Bình sứ kia cách cung nữ rất gần, cuối cùng nàng ta cướp được, ăn mất viên thuốc đó.
Mục Dã thấy viên thuốc giải bị nuốt, như phát cơn điên, lao vào đánh cung nữ kia.
Tình hình dã không thể không chế được.
“Viên thuốc giải cung nữ kia nuốt không phải người đưa cho?” Hắn hỏi.
“Ta nói không có chính là không có. Đáy lòng Tần Lam Nguyệt lạnh như băng, cảm giác như xát muối lên vết thương ập đến, âm thanh của nàng thấp đi vài bậc: “Đông Phương Lý, dù ngươi có giết ta, ta cũng không có thuốc giải.”
Bông tuyết ngoài mái hiên theo gió bay vào, chuông gió leng keng rung động.
Gió lạnh tùy ý lùa vào buốt tới tận xương tủy, không khí cũng căng thẳng tới cực độ.
Đông Phương Lý nghiêm mặt đến bên người nàng, ngón tay đặt lên cổ nàng.
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt đột nhiên biến đổi, nàng theo bản năng trốn về phía sau.
Nam nhân này lại muốn bóp cổ nàng?
Khi Tần Lam Nguyệt tỉnh lại, trời đã tối. Có tiếng chuông gió reo vang bên tai.
Nàng chầm chậm mở mắt, nhìn tấm màn che giường không ngừng lay động, từ từ ngẩng đầu. Một nam tử tựa trích tiên đứng bên cửa sổ, vóc người như ngọc tạc, ngón tay thon gọn khe khẽ đung đưa chuông gió bên cửa sổ.
Từ góc độ của nàng nhìn sang, có thể nhìn thấy một góc mặt nghiêng hoàn mỹ. Khi gió trời ùa đến, thổi tung bay mái tóc dài của hắn, như mực tô đẹp đến khuynh thành.
Tần Lam Nguyệt sững sờ hồi lâu mới có phản ứng lại. Nàng vốn muốn chỉ đạo Lục Tu xử lý vết thương cho Bạch Mai, không biết tại sao trước mắt tối sầm, đợi đến khi kịp phản ứng lại, đã tới nơi này.
Người trước mắt này.
“Đông Phương Lý?” Giọng nàng khàn khàn.
“Bổn Vương đã nói với người rất nhiều lần, người không có tư cách gọi tên của Bồn Vương Đông Phương Lý quay người lại, vẫn về hoa văn gợn sóng trên tay áo, tay áo bay bay.
Tần Lam Nguyệt ngồi dậy, nhổm người rất mạnh, đầu óc vô cùng choáng váng, lại tức tốc nằm xuống. Nàng hừ lạnh, quay mặt sang một bên: “Ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Lý sớm đã thay đổi xiêm y, trường bào màu trắng, mặc lại áo sam mỏng, bừng lên khí chất ngọc thụ lâm phong.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết bay vào, lướt qua tay áo dài cùng tầng sa mỏng màu trắng ngà của hắn, cuốn trôi đi khí nóng trong phòng.
Đầu của Tần Lam Nguyệt bỗng chốc lạnh run, kéo chăn lại đắp: “Giữa mùa đông lạnh mở cửa sổ, lại còn mặc mỏng như vậy, đây là tật xấu gì của ngươi vậy?”
“Đưa thuốc giải cho ta. Phương Đông Lý trầm mặc một hồi rồi nói. Tần Lam Nguyệt làm bộ như không nghe thấy lời hắn nói.
“Tần Lam Nguyệt “Lỗ tại ta điếc rồi.” Tần Lam Nguyệt bịt chặt hai tai.
Đông Phương Lý hạ giọng trầm thấp: “Ta lặp lại lần nữa, đưa thuốc giải cho ta, nếu không, việc này rất khó xong xuôi.”
“Không có thuốc giải.” Tần Lam Nguyệt rất không vui.
Những nha đầu ở U Lan Các, trừ Lục Bảo ra, Bạch Mai và Xích Tiễn thì đều là người hắn phải qua.
Người này không quan tâm đến thương thế của các nàng ta, còn muốn cưỡng ép nàng giao ra thuốc giải. Mấy người các nàng cửu tử nhất sinh, Đông Phương Lý lại ở đây kiếm chuyện.
“Không có thuốc giải?” Sắc mặt Đông Phương Lý tối den lai.
Hắn vĩnh viễn không quên được, những cảnh tượng hắn nhìn thấy được ở Hương Thảo Các sau khi vội vã quay về từ hoàng cung.
Mục Dã, Tô Điểm Tình và đại cung nữ kia điên cuồng tranh nhau một cái bình sứ nhỏ.
Bình sứ kia cách cung nữ rất gần, cuối cùng nàng ta cướp được, ăn mất viên thuốc đó.
Mục Dã thấy viên thuốc giải bị nuốt, như phát cơn điên, lao vào đánh cung nữ kia.
Tình hình dã không thể không chế được.
“Viên thuốc giải cung nữ kia nuốt không phải người đưa cho?” Hắn hỏi.
“Ta nói không có chính là không có. Đáy lòng Tần Lam Nguyệt lạnh như băng, cảm giác như xát muối lên vết thương ập đến, âm thanh của nàng thấp đi vài bậc: “Đông Phương Lý, dù ngươi có giết ta, ta cũng không có thuốc giải.”
Bông tuyết ngoài mái hiên theo gió bay vào, chuông gió leng keng rung động.
Gió lạnh tùy ý lùa vào buốt tới tận xương tủy, không khí cũng căng thẳng tới cực độ.
Đông Phương Lý nghiêm mặt đến bên người nàng, ngón tay đặt lên cổ nàng.
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt đột nhiên biến đổi, nàng theo bản năng trốn về phía sau.
Nam nhân này lại muốn bóp cổ nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.