Chương 20
Kiều
19/09/2021
Chương 20:
“Hai người các ngươi, mau đánh thức hắn dậy.” Tần Lam Nguyệt dùng sức nắm chặt tay.
“Vương phi nương nương, như vậy không được, người này một khi uống rượu sẽ say bắt tỉnh nhân sự, chỉ có cách đợi đến khi hắn tỉnh rượu.” Một trong số hai người đàn ông nói: “Chúng ta tốt hơn vẫn nên mau chóng đi tìm Lục Bảo cô nương.”
“Các ngươi mau bưng một chậu nước đá đến đây, phải cho cái loại cặn bã này lạnh chết luôn.” Tần Lam Nguyệt lạnh giọng phân phó: “Dội cho hắn tỉnh lại.”
“Không, không được.” Bà tử đứng đầu kia thấy nàng sai người đàn ông kia đi, sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch: “Vương phi nương nương, bọn họ đi rồi chỉ còn hai người chúng ta phụ nữ thân cô thế cô trong này, không được đâu.”
“Người này, người này vô cùng đáng sợ.”
“Chúng ta hai người đàn bà yếu đuối, đối phó không lại hắn. Nếu như hắn đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy hai chúng ta, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn mắt.”
Tần Lam Nguyệt đáy lòng căng thẳng.
Trực giác của nàng là đúng.
Người họ Lại này, e là loại người vừa nhìn thầy nữ nhân liền nảy sinh tâm tư vô lại bỉ ổi.
Tần Lam Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đắm, trong lòng dâng lên một cảm giác tức giận vô cùng.
Mấy người ở phòng ếp kia, quả thật là bắt nạt người quá đáng mà!
Bọn họ thừa biết lão già đó là một tên hễ nhìn thấy nữ nhân sẽ biến thành tên biến thái, còn có ý để Lục Bảo đi đến đây một thân một mình, rõ ràng là muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết.”
“Các ngươi trước tiên vứt hắn ra ngoài trời tuyết kia cho tỉnh rượu, trói chặt lại.” Tần Lam Nguyệt cố gắng bình tĩnh ra lệnh.
Hy vọng Lục Bảo vẫn còn trong gian phòng này, hy vọng nàng vẫn bình an vô sự.
Phòng nuôi bồ câu này chỗ có thể giấu người cũng không nhiều lắm, muốn tìm cũng không khó khăn.
Ánh mắt nàng dừng lại chỗ một cái giường cũ kỹ.
Chiếc chăn bông trên giường tối đen như thế từ trước tới nay chưa từng được giặt qua, dính đầy dầu mỡ dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn lồng, khiến cho người ta thấy buồn nôn.
Phía dưới chăn hình như có động tĩnh.
Nàng nén cơn buồn nôn, vén chăn lên.
Dưới chăn đúng thật là Lục Bảo.
Lục Bảo bị nhét giẻ vào miệng, tay chân bị trói chặt, bị chăn bông bẩn thỉu trùm một lúc lâu rồi nên nàng dường như rất khó thở, hai mắt trắng dã.
“Lục Bảo.” Tần Lam Nguyệt rút giẻ ở miệng, lại dùng dao nhỏ cắt sợi dây thừng đang trói nàng.
Nàng giúp Lục Bảo thuận khí, lại giúp nàng xoa bóp nhân trung.
Một lúc sau, Lục Bảo dần dần tỉnh táo lại.
Nàng nhìn chằm chằm gian phòng tối tăm một lúc mới cảm giác có người đang vỗ vỗ mặt mình.
“Nương nương.” Nàng hoàn hồn, nhìn thấy Tần Lam Nguyệt trước mặt liền khóc lóc: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nô tỳ lại gây ra chuyện rồi.”
Tần Lam Nguyệt cau mày, nhè nhẹ dùng tay xoa xoa sau lưng Lục Bảo trấn an: “Không sao rồi, không sao rồi.”
“Nào, nói cho ta biết, lão già đó có làm gì ngươi không?Ngươi có bị thương ở đâu không? Đừng sợ, cứ nói cho ta, ta sẽ tìm cách giúp ngươi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nàng còn nắm lấy cánh tay của Lục Bảo khiến nàng ấy thấy muôn phần yên tâm và ấm áp.
Lục Bảo sắc mặt trắng bệch, nàng lắc đầu rồi lại cúi xuống khóc nức nở: “Nô tỳ không biết.”
“Không biết?” Tần Lam Nguyệt nhướng mi, ngón tay đặt lên cổ tay nàng.
“Dạ, nô tỳ đi vào phòng nuôi bồ câu, nhưng gọi mãi không thấy ai đáp lại. Nô tỳ nghĩ không có ai trong phòng, định bụng lát sau sẽ quay lại một chuyến.” Lục Bảo nói xong, hai mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.
Nàng không ngừng run rấy.
Tần Lam Nguyệt ôm chặt nàng vào lòng, mới khiến nàng trần tĩnh lại một chút.
“Lúc nô tỳ định rời đi, thì đột nhiên một lão già bản thỉu xuất hiện ôm chằm lấy ta, hắn rất khoẻ, ta làm cách nào cũng không thoát được, sau đó hắn lôi ta vào trong phòng này, ta liều chết giãy giụa kêu cứu thì bị đánh ngắt đi.”
Lục Bảo khóc thút thít, nói: “Lúc nô tỳ tỉnh lại chỉ thấy xung quanh một mảng tối đen, tay chân bị trói chặt, mùi thối trong phòng khiến ta rất khó chịu, ban đầu còn giãy giụa tìm cách thoát ra, rồi càng lúc sức lực càng yếu dần đi, ý thức cũng mắt dần, sau đó nữa thì nương nương tới.”
“Nương nương, ta, ta.” Lục Bảo cắn chặt môi, cúi đầu, khóc không thành tiếng.
“Đừng sợ, ngươi vẫn còn trong sạch.” Tần Lam Nguyệt bắt mạch cho nàng một lúc, rồi từ từ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mạch tượng của Lục Bảo ổn định, không giống như đã bị xâm phạm đến thân thể.
Suy nghĩ của Lục Bảo vẫn rõ ràng, nói chuyện có trật tự, có lẽ lão già kia chưa kịp thi bạo.
Tần Lam Nguyệt cúi đầu nhìn thấy một chiếc xương đang gặm dở cùng với một vài bát đĩa, chén cơm vung vãi.
Nàng liền đoán được lão già nghiện rượu kia thấy đồ ăn không cưỡng lại được, muốn trước tiên ăn ngon uống say trước rồi sau đó giở trò với Lục Bảo.
Hắn uống đến say mèm lăn quay ra đất ngủ, lúc sau nàng đến đây.
Trong cái rủi lại có cái may.
“Thật vậy sao?” Lục Bảo nghĩ nàng sớm không còn trong sạch, nghe nói như thế liền nâng hai mắt đẫm lệ nhìn lên: “Nương nương, có thật như vậy không?”
“Là thật, là thật.” Lão bà tử tiếp lời: “Lục Bảo cô nương, nếu ngươi không còn trong trắng thì không thể nào có được dáng vẻ như hiện tại này, ngươi phúc lớn mệnh lớn, tránh được một kiếp.”
Tần Lam Nguyệt thấy Lục Bảo bình an vô sự, nỗi sợ đè nặng trong lòng cũng được đặt xuống.”
Nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào lão bà tử kia.
“Từ trước ngươi đã biết lão già đó là một tên nát rượu ham mê nữ sắc phải không?”
Lão bà tử cúi đầu: “Phải.
“Nếu biết sao còn để nàng ấy đi đến đây một mình?” Tần Lam Nguyệt thanh âm lạnh như băng: “Rốt cuộc ngươi đang toan tính điều gì?”
“Ngươi cũng biết, đối với một cô nương, tiết hạnh quan trọng như thế nào.”
“Vương phi nương nương, không phải ta.” Bà tử kia thở dài, không dám giấu diếm: “Là do bà bếp Tô.”
“Bà bếp Tô?” Tần Lam Nguyệt đỡ Lục Bảo ngồi dậy: “Người này là ai? Vì sao lại nhằm vào ta?”
“Cái này… “Bà tử kia dường như có điều khó nói.
“Nói!”
“Vâng, nương nương, ta nói, người đừng nổi giận.” Bà tử dẫn đầu nói: “Nam nhân của bà bếp Tô làm hạ nhân tại Tô phủ, hẳn nương nương cũng biết, khắp kinh thành ai ai cũng biết Tô cô nương và Vương gia nhà ta là một đôi kim đồng ngọc nữ, gần như tất cả mọi người đều tưởng rằng Tô cô nương sẽ được gả vào Vương phủ. Bà bếp Tô vẫn luôn rêu rao khắp nơi rằng, chờ đến khi Tô cô nương xuất giá về đây, bà ta có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Sau đó Thất Vương Gia cưới người, mộng đẹp của bà bếp Tô vỡ tan tành,từ trước tới giờ đối với người vẫn luôn đem lòng căm ghét. Nhà bà ta cũng có chút bối cảnh, vậy nên chúng ta không ai dám động vào.”
“Phải.” Bà tử dẫn đầu đáp: “Hắn mê rượu như mạng, một khi say liền giở trò bạo lực với đàn bà phụ nữ, hắn rất khoẻ, bị hắn ôm dù giãy thế nào cũng khó mà thoát được, vậy nên nữ nhân trong phủ đều tránh hắn như tà.”
“Hạng người như hắn tại sao vẫn được ở lại trong phủ?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Nghe nói Vương Gia mang ơn hắn.” Bà tử dẫn đầu nói.
“A.” Tần Lam Nguyệt thoáng nhìn thấy hai người đàn ông cường tráng ở phòng bếp: “Phiền hai vị đại ca đưa hắn ta đi lau chùi sạch sẽ.”
Hai người đàn ông cường tráng vô cùng sửng sốt: “Việc này…”
“Có ý kiến?” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nói: “Mọi chuyện đều bắt nguồn từ phòng bếp của các ngươi, nếu muốn yên thân thì cứ làm theo lời của ta. Nếu các ngươi muốn sự việc ầm ï, vậy thì liệu mà chuẩn bị cho tốt mà lãnh hậu quả!”
“Hai người các ngươi, mau đánh thức hắn dậy.” Tần Lam Nguyệt dùng sức nắm chặt tay.
“Vương phi nương nương, như vậy không được, người này một khi uống rượu sẽ say bắt tỉnh nhân sự, chỉ có cách đợi đến khi hắn tỉnh rượu.” Một trong số hai người đàn ông nói: “Chúng ta tốt hơn vẫn nên mau chóng đi tìm Lục Bảo cô nương.”
“Các ngươi mau bưng một chậu nước đá đến đây, phải cho cái loại cặn bã này lạnh chết luôn.” Tần Lam Nguyệt lạnh giọng phân phó: “Dội cho hắn tỉnh lại.”
“Không, không được.” Bà tử đứng đầu kia thấy nàng sai người đàn ông kia đi, sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch: “Vương phi nương nương, bọn họ đi rồi chỉ còn hai người chúng ta phụ nữ thân cô thế cô trong này, không được đâu.”
“Người này, người này vô cùng đáng sợ.”
“Chúng ta hai người đàn bà yếu đuối, đối phó không lại hắn. Nếu như hắn đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy hai chúng ta, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn mắt.”
Tần Lam Nguyệt đáy lòng căng thẳng.
Trực giác của nàng là đúng.
Người họ Lại này, e là loại người vừa nhìn thầy nữ nhân liền nảy sinh tâm tư vô lại bỉ ổi.
Tần Lam Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đắm, trong lòng dâng lên một cảm giác tức giận vô cùng.
Mấy người ở phòng ếp kia, quả thật là bắt nạt người quá đáng mà!
Bọn họ thừa biết lão già đó là một tên hễ nhìn thấy nữ nhân sẽ biến thành tên biến thái, còn có ý để Lục Bảo đi đến đây một thân một mình, rõ ràng là muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết.”
“Các ngươi trước tiên vứt hắn ra ngoài trời tuyết kia cho tỉnh rượu, trói chặt lại.” Tần Lam Nguyệt cố gắng bình tĩnh ra lệnh.
Hy vọng Lục Bảo vẫn còn trong gian phòng này, hy vọng nàng vẫn bình an vô sự.
Phòng nuôi bồ câu này chỗ có thể giấu người cũng không nhiều lắm, muốn tìm cũng không khó khăn.
Ánh mắt nàng dừng lại chỗ một cái giường cũ kỹ.
Chiếc chăn bông trên giường tối đen như thế từ trước tới nay chưa từng được giặt qua, dính đầy dầu mỡ dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn lồng, khiến cho người ta thấy buồn nôn.
Phía dưới chăn hình như có động tĩnh.
Nàng nén cơn buồn nôn, vén chăn lên.
Dưới chăn đúng thật là Lục Bảo.
Lục Bảo bị nhét giẻ vào miệng, tay chân bị trói chặt, bị chăn bông bẩn thỉu trùm một lúc lâu rồi nên nàng dường như rất khó thở, hai mắt trắng dã.
“Lục Bảo.” Tần Lam Nguyệt rút giẻ ở miệng, lại dùng dao nhỏ cắt sợi dây thừng đang trói nàng.
Nàng giúp Lục Bảo thuận khí, lại giúp nàng xoa bóp nhân trung.
Một lúc sau, Lục Bảo dần dần tỉnh táo lại.
Nàng nhìn chằm chằm gian phòng tối tăm một lúc mới cảm giác có người đang vỗ vỗ mặt mình.
“Nương nương.” Nàng hoàn hồn, nhìn thấy Tần Lam Nguyệt trước mặt liền khóc lóc: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nô tỳ lại gây ra chuyện rồi.”
Tần Lam Nguyệt cau mày, nhè nhẹ dùng tay xoa xoa sau lưng Lục Bảo trấn an: “Không sao rồi, không sao rồi.”
“Nào, nói cho ta biết, lão già đó có làm gì ngươi không?Ngươi có bị thương ở đâu không? Đừng sợ, cứ nói cho ta, ta sẽ tìm cách giúp ngươi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nàng còn nắm lấy cánh tay của Lục Bảo khiến nàng ấy thấy muôn phần yên tâm và ấm áp.
Lục Bảo sắc mặt trắng bệch, nàng lắc đầu rồi lại cúi xuống khóc nức nở: “Nô tỳ không biết.”
“Không biết?” Tần Lam Nguyệt nhướng mi, ngón tay đặt lên cổ tay nàng.
“Dạ, nô tỳ đi vào phòng nuôi bồ câu, nhưng gọi mãi không thấy ai đáp lại. Nô tỳ nghĩ không có ai trong phòng, định bụng lát sau sẽ quay lại một chuyến.” Lục Bảo nói xong, hai mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.
Nàng không ngừng run rấy.
Tần Lam Nguyệt ôm chặt nàng vào lòng, mới khiến nàng trần tĩnh lại một chút.
“Lúc nô tỳ định rời đi, thì đột nhiên một lão già bản thỉu xuất hiện ôm chằm lấy ta, hắn rất khoẻ, ta làm cách nào cũng không thoát được, sau đó hắn lôi ta vào trong phòng này, ta liều chết giãy giụa kêu cứu thì bị đánh ngắt đi.”
Lục Bảo khóc thút thít, nói: “Lúc nô tỳ tỉnh lại chỉ thấy xung quanh một mảng tối đen, tay chân bị trói chặt, mùi thối trong phòng khiến ta rất khó chịu, ban đầu còn giãy giụa tìm cách thoát ra, rồi càng lúc sức lực càng yếu dần đi, ý thức cũng mắt dần, sau đó nữa thì nương nương tới.”
“Nương nương, ta, ta.” Lục Bảo cắn chặt môi, cúi đầu, khóc không thành tiếng.
“Đừng sợ, ngươi vẫn còn trong sạch.” Tần Lam Nguyệt bắt mạch cho nàng một lúc, rồi từ từ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mạch tượng của Lục Bảo ổn định, không giống như đã bị xâm phạm đến thân thể.
Suy nghĩ của Lục Bảo vẫn rõ ràng, nói chuyện có trật tự, có lẽ lão già kia chưa kịp thi bạo.
Tần Lam Nguyệt cúi đầu nhìn thấy một chiếc xương đang gặm dở cùng với một vài bát đĩa, chén cơm vung vãi.
Nàng liền đoán được lão già nghiện rượu kia thấy đồ ăn không cưỡng lại được, muốn trước tiên ăn ngon uống say trước rồi sau đó giở trò với Lục Bảo.
Hắn uống đến say mèm lăn quay ra đất ngủ, lúc sau nàng đến đây.
Trong cái rủi lại có cái may.
“Thật vậy sao?” Lục Bảo nghĩ nàng sớm không còn trong sạch, nghe nói như thế liền nâng hai mắt đẫm lệ nhìn lên: “Nương nương, có thật như vậy không?”
“Là thật, là thật.” Lão bà tử tiếp lời: “Lục Bảo cô nương, nếu ngươi không còn trong trắng thì không thể nào có được dáng vẻ như hiện tại này, ngươi phúc lớn mệnh lớn, tránh được một kiếp.”
Tần Lam Nguyệt thấy Lục Bảo bình an vô sự, nỗi sợ đè nặng trong lòng cũng được đặt xuống.”
Nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào lão bà tử kia.
“Từ trước ngươi đã biết lão già đó là một tên nát rượu ham mê nữ sắc phải không?”
Lão bà tử cúi đầu: “Phải.
“Nếu biết sao còn để nàng ấy đi đến đây một mình?” Tần Lam Nguyệt thanh âm lạnh như băng: “Rốt cuộc ngươi đang toan tính điều gì?”
“Ngươi cũng biết, đối với một cô nương, tiết hạnh quan trọng như thế nào.”
“Vương phi nương nương, không phải ta.” Bà tử kia thở dài, không dám giấu diếm: “Là do bà bếp Tô.”
“Bà bếp Tô?” Tần Lam Nguyệt đỡ Lục Bảo ngồi dậy: “Người này là ai? Vì sao lại nhằm vào ta?”
“Cái này… “Bà tử kia dường như có điều khó nói.
“Nói!”
“Vâng, nương nương, ta nói, người đừng nổi giận.” Bà tử dẫn đầu nói: “Nam nhân của bà bếp Tô làm hạ nhân tại Tô phủ, hẳn nương nương cũng biết, khắp kinh thành ai ai cũng biết Tô cô nương và Vương gia nhà ta là một đôi kim đồng ngọc nữ, gần như tất cả mọi người đều tưởng rằng Tô cô nương sẽ được gả vào Vương phủ. Bà bếp Tô vẫn luôn rêu rao khắp nơi rằng, chờ đến khi Tô cô nương xuất giá về đây, bà ta có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Sau đó Thất Vương Gia cưới người, mộng đẹp của bà bếp Tô vỡ tan tành,từ trước tới giờ đối với người vẫn luôn đem lòng căm ghét. Nhà bà ta cũng có chút bối cảnh, vậy nên chúng ta không ai dám động vào.”
“Phải.” Bà tử dẫn đầu đáp: “Hắn mê rượu như mạng, một khi say liền giở trò bạo lực với đàn bà phụ nữ, hắn rất khoẻ, bị hắn ôm dù giãy thế nào cũng khó mà thoát được, vậy nên nữ nhân trong phủ đều tránh hắn như tà.”
“Hạng người như hắn tại sao vẫn được ở lại trong phủ?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Nghe nói Vương Gia mang ơn hắn.” Bà tử dẫn đầu nói.
“A.” Tần Lam Nguyệt thoáng nhìn thấy hai người đàn ông cường tráng ở phòng bếp: “Phiền hai vị đại ca đưa hắn ta đi lau chùi sạch sẽ.”
Hai người đàn ông cường tráng vô cùng sửng sốt: “Việc này…”
“Có ý kiến?” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nói: “Mọi chuyện đều bắt nguồn từ phòng bếp của các ngươi, nếu muốn yên thân thì cứ làm theo lời của ta. Nếu các ngươi muốn sự việc ầm ï, vậy thì liệu mà chuẩn bị cho tốt mà lãnh hậu quả!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.