Chương 275
Kiều
02/10/2021
Hôn nàng.
Lý trí đều biến mất, ý nghĩ muốn hôn nàng chiếm thế thượng phong, hắn kìm chặt nàng, cúi đầu xuống.
Đột nhiên tiếp xúc gần gũi khiến Tần Lam Nguyệt hoang mang không ngớt.
“Đông Phương Ly, đúng là ta nói bậy.” Nàng chặn hắn lại: “Là ta sai khi cố ý trêu đùa ngươi, nhưng mà trước kia ngươi vẫn luôn thích đùa cợt ta còn gì.
Nàng còn chưa nói hết thì Đông Phương Lý đã chặn lại tất cả lời nói của nàng.
Tần Lam Nguyệt trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.
Đông Phương Lý hôn nàng? Hắn chủ động?
Không phải trong mơ cũng không phải trùng hợp, là do hắn chủ động hôn. Tin tức liên tiếp tràn ngập trong đầu, đại não Tần Lam
Nguyệt trì trệ, cả người cũng mềm xuống.
Mùi vị của hắn lan ra khắp nơi, chạm tới tận đáy lòng khiến nàng không biết phải phản ứng ra sao.
Trong đại não trống rỗng bay ra đủ loại từ ngữ lộn xộn, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến thành sắc hoa anh đào ngợp trời.
Nàng nhắm mắt lại, ôm lấy hắn rồi đáp lại nụ hôn kia. Sau một hồi.
“Vương gia, Đỗ Trọng cầu kiến. Ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo cắt đứt bọn họ.
Đông Phương Lý chỉ có thể buông Tần Lam Nguyệt ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ không vừa lòng.
Hắn nhìn gò má đỏ ửng của nàng, ấn một dấu hôn lên trên đó, sửa sang lại quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài. Tần Lam Nguyệt nằm ở đó, thật lâu sau cũng không phản ứng lại.
Đông Phương Lý có ý gì?
Hắn chủ động hôn nàng?
Con hồ ly kia bình thường lúc nào cũng kiêu ngạo lạnh nhạt, hôm nay lại đặc biệt nhiệt tình.
Hắn không chỉ ghen loạn mà còn chủ động hôn nàng.
Nghĩ kỹ lại thì khoảng thời gian này hắn luôn trêu chọc nàng hoặc là dùng thủ đoạn ấu trĩ, lần nào cũng đùa cợt nàng tức giận.
Chẳng lẽ con hồ ly này…
Một kết luận hiện lên trong lòng, trái tim nàng nảy lên thình thịch mãi không bình tĩnh lại được.
Sau khi Đông Phương Lý dặn dò Đỗ Trọng xong, hắn trở về phòng thì thấy Tần Lam Nguyệt đang ngồi ngây ngốc trên giường.
“Lúc nãy bản vương bị nóng đầu” Vừa nãy thần xui quỷ khiến hôn nàng, tỉnh táo lại hắn cảm thấy có chút lúng túng, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Tần Lam Nguyệt kéo chăn qua bọc lấy chính mình, lông mày nhíu thành một đường.
Đông Phương Lý nhìn bộ dạng này của nàng thì có chút hoảng hốt: “Bản vương không cố ý.
“Đừng nói chuyện, để ta yên tĩnh” Tần Lam Nguyệt vùi đầu vào gối, động tác có chút lớn liên lụy đến miệng vết thương, đau đến mức khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch.
Nàng tự che mình lại.
Quá trình chung đụng mấy ngày nay hiện lên từng chút một trong đầu, bề ngoài hắn lạnh nhạt, nói chuyện khiến người khác nghẹn họng, nhưng nội tâm lại luôn suy nghĩ vì nàng.
Nàng có thể chắc chắn rằng lúc mà nàng tùy tiện phát tán ra hormone kích thích, Đông Phương Lý cũng vậy. Nàng thích hắn, hắn cũng thích nàng.
Các loại hành vi của Đông Phương Ly đều biểu hiện là thích nàng, nhưng tên nam nhân này cũng thích Tô Điểm Tình.
Vừa nghĩ tới việc sau này phải cùng bạch liên hoa kia đấu tới ta sống ngươi chết, tận lực tính kế để thu được sủng ái, nàng lại phiền lòng tới cực điểm.
Đông Phương Lý nhìn bộ dạng xoắn xuýt thống khổ của nàng, có chút hối hận vì hành vi quá mức xúc động hồi nãy.
“Xin lỗi, nếu như khiến ngươi phiền lòng, ta xin lỗi. Hắn nói: “Nếu như ngươi không đồng ý, sau này ta sẽ không làm loại chuyện này nữa.
Tần Lam Nguyệt cực kỳ xoắn xuýt.
Nghĩ tới việc từ bỏ Đông Phương Lý, chắp tay tặng hắn cho Tô Điểm Tình, đáy lòng nàng như bị vật gì đó xé ra, đau đến không thở nổi.
Rõ ràng buổi sáng nàng còn một lòng muốn hòa ly, muốn tránh xa bọn họ.
Sau khi biết được nàng với Đông Phương Lý đều yêu thích lẫn nhau, trong lòng nàng lại nhanh chóng biến đổi, rối loạn hết lên.
“Lam Nguyệt.” Đông Phương Lý vươn tay, muốn chạm vào vai nàng.
“Đừng chạm vào ta.” Tần Lam Nguyệt tránh hắn theo bản năng.
Tay của Đông Phương Lý cứng đờ giữa không trung. Hắn nhìn bộ dạng thống khổ của nàng, thở dài: “Xin lỗi, sau này ta sẽ không như vậy nữa. Trước tiên nàng bình tĩnh một chút, ta sẽ rời khỏi đây ngay”
Lý trí đều biến mất, ý nghĩ muốn hôn nàng chiếm thế thượng phong, hắn kìm chặt nàng, cúi đầu xuống.
Đột nhiên tiếp xúc gần gũi khiến Tần Lam Nguyệt hoang mang không ngớt.
“Đông Phương Ly, đúng là ta nói bậy.” Nàng chặn hắn lại: “Là ta sai khi cố ý trêu đùa ngươi, nhưng mà trước kia ngươi vẫn luôn thích đùa cợt ta còn gì.
Nàng còn chưa nói hết thì Đông Phương Lý đã chặn lại tất cả lời nói của nàng.
Tần Lam Nguyệt trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.
Đông Phương Lý hôn nàng? Hắn chủ động?
Không phải trong mơ cũng không phải trùng hợp, là do hắn chủ động hôn. Tin tức liên tiếp tràn ngập trong đầu, đại não Tần Lam
Nguyệt trì trệ, cả người cũng mềm xuống.
Mùi vị của hắn lan ra khắp nơi, chạm tới tận đáy lòng khiến nàng không biết phải phản ứng ra sao.
Trong đại não trống rỗng bay ra đủ loại từ ngữ lộn xộn, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến thành sắc hoa anh đào ngợp trời.
Nàng nhắm mắt lại, ôm lấy hắn rồi đáp lại nụ hôn kia. Sau một hồi.
“Vương gia, Đỗ Trọng cầu kiến. Ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo cắt đứt bọn họ.
Đông Phương Lý chỉ có thể buông Tần Lam Nguyệt ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ không vừa lòng.
Hắn nhìn gò má đỏ ửng của nàng, ấn một dấu hôn lên trên đó, sửa sang lại quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài. Tần Lam Nguyệt nằm ở đó, thật lâu sau cũng không phản ứng lại.
Đông Phương Lý có ý gì?
Hắn chủ động hôn nàng?
Con hồ ly kia bình thường lúc nào cũng kiêu ngạo lạnh nhạt, hôm nay lại đặc biệt nhiệt tình.
Hắn không chỉ ghen loạn mà còn chủ động hôn nàng.
Nghĩ kỹ lại thì khoảng thời gian này hắn luôn trêu chọc nàng hoặc là dùng thủ đoạn ấu trĩ, lần nào cũng đùa cợt nàng tức giận.
Chẳng lẽ con hồ ly này…
Một kết luận hiện lên trong lòng, trái tim nàng nảy lên thình thịch mãi không bình tĩnh lại được.
Sau khi Đông Phương Lý dặn dò Đỗ Trọng xong, hắn trở về phòng thì thấy Tần Lam Nguyệt đang ngồi ngây ngốc trên giường.
“Lúc nãy bản vương bị nóng đầu” Vừa nãy thần xui quỷ khiến hôn nàng, tỉnh táo lại hắn cảm thấy có chút lúng túng, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Tần Lam Nguyệt kéo chăn qua bọc lấy chính mình, lông mày nhíu thành một đường.
Đông Phương Lý nhìn bộ dạng này của nàng thì có chút hoảng hốt: “Bản vương không cố ý.
“Đừng nói chuyện, để ta yên tĩnh” Tần Lam Nguyệt vùi đầu vào gối, động tác có chút lớn liên lụy đến miệng vết thương, đau đến mức khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch.
Nàng tự che mình lại.
Quá trình chung đụng mấy ngày nay hiện lên từng chút một trong đầu, bề ngoài hắn lạnh nhạt, nói chuyện khiến người khác nghẹn họng, nhưng nội tâm lại luôn suy nghĩ vì nàng.
Nàng có thể chắc chắn rằng lúc mà nàng tùy tiện phát tán ra hormone kích thích, Đông Phương Lý cũng vậy. Nàng thích hắn, hắn cũng thích nàng.
Các loại hành vi của Đông Phương Ly đều biểu hiện là thích nàng, nhưng tên nam nhân này cũng thích Tô Điểm Tình.
Vừa nghĩ tới việc sau này phải cùng bạch liên hoa kia đấu tới ta sống ngươi chết, tận lực tính kế để thu được sủng ái, nàng lại phiền lòng tới cực điểm.
Đông Phương Lý nhìn bộ dạng xoắn xuýt thống khổ của nàng, có chút hối hận vì hành vi quá mức xúc động hồi nãy.
“Xin lỗi, nếu như khiến ngươi phiền lòng, ta xin lỗi. Hắn nói: “Nếu như ngươi không đồng ý, sau này ta sẽ không làm loại chuyện này nữa.
Tần Lam Nguyệt cực kỳ xoắn xuýt.
Nghĩ tới việc từ bỏ Đông Phương Lý, chắp tay tặng hắn cho Tô Điểm Tình, đáy lòng nàng như bị vật gì đó xé ra, đau đến không thở nổi.
Rõ ràng buổi sáng nàng còn một lòng muốn hòa ly, muốn tránh xa bọn họ.
Sau khi biết được nàng với Đông Phương Lý đều yêu thích lẫn nhau, trong lòng nàng lại nhanh chóng biến đổi, rối loạn hết lên.
“Lam Nguyệt.” Đông Phương Lý vươn tay, muốn chạm vào vai nàng.
“Đừng chạm vào ta.” Tần Lam Nguyệt tránh hắn theo bản năng.
Tay của Đông Phương Lý cứng đờ giữa không trung. Hắn nhìn bộ dạng thống khổ của nàng, thở dài: “Xin lỗi, sau này ta sẽ không như vậy nữa. Trước tiên nàng bình tĩnh một chút, ta sẽ rời khỏi đây ngay”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.