Chương 295
Kiều
04/10/2021
“Hả?” Tần Lam Nguyệt véo vào bên hông của y.
Đông Phương Lý bị đau, nằm chặt lấy tay nàng đặt ở trước ngực: “Vừa rồi, ta có suy nghĩ một chút, nếu chỉ xem bàn tay và ngón chân thì gọi Nhị ca cùng lão Thập tới cũng chẳng có gì to tất cả”
“Ồ, trong lòng có quỷ nên mới đổi tính hả?” Tần Lam Nguyệt trêu chọc.
“Nắm chắc thêm một phần cũng tốt mà. Đông Phương Lý nói.
Lúc y đang tính phân phó Đỗ Khứ đi mời Nhị ca và lão Thập tới thì Đỗ Khứ sải bước đi vào.
“Vương phi, có người muốn cầu kiến ngài” Vẻ mặt của hắn trông rất nghiêm túc.
“Ta?” Tần Lam Nguyệt kinh ngạc.
Nhân duyên của nguyên chủ không được tốt, không có bằng hữu, mà thời gian sau khi nàng tới đây chưa được bao lâu, cũng chẳng có bằng hữu gì, là ai đến tìm nàng chứ?
Nàng nhìn ra phía bên ngoài qua tấm rèm, một nha hoàn xa lạ đang đứng trong sân. Nha hoàn đó nhìn thấy nàng thì hành lễ một cách rất cung kính: “Thất vương phi, nô tỳ là nha hoàn của Lư Dương vương phủ, tên là Hà Hương”
“Nô tỳ đường đột tới thăm, nếu có chỗ nào làm phiền, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho.”
“Nguyệt Lộ quận chúa tỉnh rồi à?” Tần Lam Nguyệt mời nàng ta vào phòng đãi khách.
“Vâng” Hà Hương trình lễ vật lên: “Đây là chút lễ mọn mà Quận chúa đã chuẩn bị cho Nương nương, xin Thất vương phi nhất định phải tới Lư Dương vương phủ một chuyến.
Tần Lam Nguyệt khế cau mày. Hôm Cát Tường Nhật, Nguyệt Lộ tiếp tục va vào đầu sau khi sống lại, vì vậy mà sự thật cũng bị che giấu. Sau nhiều ngày, đột nhiên Nguyệt
Lộ lại mời nàng tới Lư Dương vương phủ là vì chuyện gì chứ? “Xin cô nương hãy đợi một lát, ta đi thay xiêm y rồi tới ngay! Tần Lam Nguyệt trở lại bên trong phòng. Giọng nói của Đông Phương Lý thâm trầm: “Người của Lư Dương vương phủ à?”
“Ừm, Nguyệt Lộ bảo ta đi một chuyến. Nàng nói: “Hôm Cát Tường Nhật đó, là Nguyệt Lộ đã đưa ta trở về, ta đã từng nói với Nguyệt Lộ rằng, nếu đã nghĩ thông suốt rồi thì hãy tới Thất vương phủ tìm ta. Thoáng chốc đã nhiều ngày trôi qua như vậy, ta còn nghĩ rằng nàng ấy đã từ bỏ, nhưng ai biết được nàng ấy lại đến thực sự.
Chuyện của Mục Dã vừa mới yên ổn, chuyện của lão Cửu vẫn đang là một ẩn số, Nguyệt Lộ lại dính vào, nhiều chuyện như vậy lại kéo tới cùng lúc.
“Ta bảo Đỗ Khứ đi từ chối nàng ta. Đông Phương Lý trầm giọng nói: “Những chuyện này không khỏi quá trùng hợp rồi, chỉ e rằng đây là một cái bẫy”
“Đừng, ta muốn đi” Tân Lam Nguyệt suy đi tính lại: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, ta đã đồng ý với nàng ta sẽ đi thì nhất định phải đi, ta cũng muốn gặp Nguyệt Lộ một chút, nếu có thể hỏi ra được kẻ đã hạ thủ với nàng ấy thì tốt nhất”
“Cũng được.” Đông Phương Lý cau mày: “Ta không tiện ra vào Lư Dương vương phủ, cứ để Đỗ Khứ đi cùng nàng đi, chuyện này có chút kỳ quặc, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”
Y dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Phụ hoàng đã cho phép nàng một tháng có thể gọi Tử Ngự vệ một lần, nàng có nhớ không?”
“Nhớ thì vẫn nhớ. Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng lúc nãy ta đã muốn hỏi rồi, có phải bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm ta không, nếu như thế thì chẳng phải là tất cả mọi thứ của ta đều bị lộ ra hết sao?”
Đông Phương Lý lắc đầu không nói nên lời: “Cho đến tận bây giờ nàng mới nhận ra.
“Chỉ là ám vệ mà thôi.” Nàng có chút nhức đầu, cảm giác bị người khác theo dõi suốt cả ngày thật là khó chịu, phải tìm cơ hội để tránh né bọn họ mới được.
“Mà thôi ư?” Đông Phương Lý bị phản ứng của nàng chọc cho buồn cười: “Trong khắp thiên hạ này, e là chỉ có một mình nàng mới dám nói ra những lời bảo Tử Ngự vệ chỉ là ám vệ mà thôi như thế này đấy”
“Không đúng sao?” Tần Lam Nguyệt nhướng mày. Mặc dù tên gọi cao sang hơn một chút, nhưng bản chất có lẽ cũng tồn tại giống như các kiểu ám vệ này.
“Tất nhiên là không phải rồi, Tử Ngự vệ là quân cận vệ đặc biệt của phụ hoàng, có quyền lợi tuyệt đối, bọn họ chỉ chấp hành mệnh lệnh, cho dù là vương hầu tướng quân, hay là quan chức bình thường, chỉ cần làm trái mệnh lệnh thì đều giết không tha. Đối với Tử Ngự vệ, mệnh lệnh của nàng cũng chính là mệnh lệnh của phụ hoàng, đã hiểu giá trị của Tử Ngự vệ chưa hả?” Tần Lam Nguyệt sửng sốt: “Ta ra lệnh gọi bọn họ cũng chính là phụ hoàng ra lệnh gọi bọn họ ư?”
Đông Phương Lý gật đầu: “Đúng vậy, Tử Ngự vệ tổng cộng có chín người, phụ hoàng chia cho nàng hai người, đây là một ân điển rất lớn đấy.
“Có điều là, nếu nàng dám lạm dụng để làm ra những chuyện không thể tha thứ, thì phụ hoàng sẽ lấy lại quyền lợi và trừng phạt nàng như thường.
Đông Phương Lý bị đau, nằm chặt lấy tay nàng đặt ở trước ngực: “Vừa rồi, ta có suy nghĩ một chút, nếu chỉ xem bàn tay và ngón chân thì gọi Nhị ca cùng lão Thập tới cũng chẳng có gì to tất cả”
“Ồ, trong lòng có quỷ nên mới đổi tính hả?” Tần Lam Nguyệt trêu chọc.
“Nắm chắc thêm một phần cũng tốt mà. Đông Phương Lý nói.
Lúc y đang tính phân phó Đỗ Khứ đi mời Nhị ca và lão Thập tới thì Đỗ Khứ sải bước đi vào.
“Vương phi, có người muốn cầu kiến ngài” Vẻ mặt của hắn trông rất nghiêm túc.
“Ta?” Tần Lam Nguyệt kinh ngạc.
Nhân duyên của nguyên chủ không được tốt, không có bằng hữu, mà thời gian sau khi nàng tới đây chưa được bao lâu, cũng chẳng có bằng hữu gì, là ai đến tìm nàng chứ?
Nàng nhìn ra phía bên ngoài qua tấm rèm, một nha hoàn xa lạ đang đứng trong sân. Nha hoàn đó nhìn thấy nàng thì hành lễ một cách rất cung kính: “Thất vương phi, nô tỳ là nha hoàn của Lư Dương vương phủ, tên là Hà Hương”
“Nô tỳ đường đột tới thăm, nếu có chỗ nào làm phiền, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho.”
“Nguyệt Lộ quận chúa tỉnh rồi à?” Tần Lam Nguyệt mời nàng ta vào phòng đãi khách.
“Vâng” Hà Hương trình lễ vật lên: “Đây là chút lễ mọn mà Quận chúa đã chuẩn bị cho Nương nương, xin Thất vương phi nhất định phải tới Lư Dương vương phủ một chuyến.
Tần Lam Nguyệt khế cau mày. Hôm Cát Tường Nhật, Nguyệt Lộ tiếp tục va vào đầu sau khi sống lại, vì vậy mà sự thật cũng bị che giấu. Sau nhiều ngày, đột nhiên Nguyệt
Lộ lại mời nàng tới Lư Dương vương phủ là vì chuyện gì chứ? “Xin cô nương hãy đợi một lát, ta đi thay xiêm y rồi tới ngay! Tần Lam Nguyệt trở lại bên trong phòng. Giọng nói của Đông Phương Lý thâm trầm: “Người của Lư Dương vương phủ à?”
“Ừm, Nguyệt Lộ bảo ta đi một chuyến. Nàng nói: “Hôm Cát Tường Nhật đó, là Nguyệt Lộ đã đưa ta trở về, ta đã từng nói với Nguyệt Lộ rằng, nếu đã nghĩ thông suốt rồi thì hãy tới Thất vương phủ tìm ta. Thoáng chốc đã nhiều ngày trôi qua như vậy, ta còn nghĩ rằng nàng ấy đã từ bỏ, nhưng ai biết được nàng ấy lại đến thực sự.
Chuyện của Mục Dã vừa mới yên ổn, chuyện của lão Cửu vẫn đang là một ẩn số, Nguyệt Lộ lại dính vào, nhiều chuyện như vậy lại kéo tới cùng lúc.
“Ta bảo Đỗ Khứ đi từ chối nàng ta. Đông Phương Lý trầm giọng nói: “Những chuyện này không khỏi quá trùng hợp rồi, chỉ e rằng đây là một cái bẫy”
“Đừng, ta muốn đi” Tân Lam Nguyệt suy đi tính lại: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, ta đã đồng ý với nàng ta sẽ đi thì nhất định phải đi, ta cũng muốn gặp Nguyệt Lộ một chút, nếu có thể hỏi ra được kẻ đã hạ thủ với nàng ấy thì tốt nhất”
“Cũng được.” Đông Phương Lý cau mày: “Ta không tiện ra vào Lư Dương vương phủ, cứ để Đỗ Khứ đi cùng nàng đi, chuyện này có chút kỳ quặc, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”
Y dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Phụ hoàng đã cho phép nàng một tháng có thể gọi Tử Ngự vệ một lần, nàng có nhớ không?”
“Nhớ thì vẫn nhớ. Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng lúc nãy ta đã muốn hỏi rồi, có phải bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm ta không, nếu như thế thì chẳng phải là tất cả mọi thứ của ta đều bị lộ ra hết sao?”
Đông Phương Lý lắc đầu không nói nên lời: “Cho đến tận bây giờ nàng mới nhận ra.
“Chỉ là ám vệ mà thôi.” Nàng có chút nhức đầu, cảm giác bị người khác theo dõi suốt cả ngày thật là khó chịu, phải tìm cơ hội để tránh né bọn họ mới được.
“Mà thôi ư?” Đông Phương Lý bị phản ứng của nàng chọc cho buồn cười: “Trong khắp thiên hạ này, e là chỉ có một mình nàng mới dám nói ra những lời bảo Tử Ngự vệ chỉ là ám vệ mà thôi như thế này đấy”
“Không đúng sao?” Tần Lam Nguyệt nhướng mày. Mặc dù tên gọi cao sang hơn một chút, nhưng bản chất có lẽ cũng tồn tại giống như các kiểu ám vệ này.
“Tất nhiên là không phải rồi, Tử Ngự vệ là quân cận vệ đặc biệt của phụ hoàng, có quyền lợi tuyệt đối, bọn họ chỉ chấp hành mệnh lệnh, cho dù là vương hầu tướng quân, hay là quan chức bình thường, chỉ cần làm trái mệnh lệnh thì đều giết không tha. Đối với Tử Ngự vệ, mệnh lệnh của nàng cũng chính là mệnh lệnh của phụ hoàng, đã hiểu giá trị của Tử Ngự vệ chưa hả?” Tần Lam Nguyệt sửng sốt: “Ta ra lệnh gọi bọn họ cũng chính là phụ hoàng ra lệnh gọi bọn họ ư?”
Đông Phương Lý gật đầu: “Đúng vậy, Tử Ngự vệ tổng cộng có chín người, phụ hoàng chia cho nàng hai người, đây là một ân điển rất lớn đấy.
“Có điều là, nếu nàng dám lạm dụng để làm ra những chuyện không thể tha thứ, thì phụ hoàng sẽ lấy lại quyền lợi và trừng phạt nàng như thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.