Chương 2
Kiều
13/09/2021
“A, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.” Mặt mày Tần Lam Nguyệt lãnh lệ.
Tam vương gia trong trí nhớ của nguyên chủ là một nam nhân mười phần cặn bã.
Nàng mặc quần áo, tùy ý lau khô tóc.
Khối thân thể này vẫn còn thực suy yếu, cho dù tắm thuốc khử lạnh cũng không thể khôi phục ngay được.
Nàng đem áo khoác kia xếp gọn gàng, giũ sạch sẽ đi ra phòng ngoài.
Trong phòng ngoài đang đứng hai nam nhân có dung mạo tương tự nhau, chỉ là một người áo trắng một người áo đen.
Ánh mắt đầu tiên Tần Lam Nguyệt nhìn thấy bọn họ đã bị nam tử áo trắng hấp dẫn đi.
Ở cuộc sống hiện đại của nàng có đủ loại mỹ nam tử, mắt thẩm mỹ sớm đã cao tới lên trời.
Nhưng, người trước mắt này, cho nàng một cảm giác không thể miêu tả bằng lời.
Y chính là tùy ý đứng ở đó, tóc đen như mực, dùng một cây trâm mặc ngọc vấn lên, một vài sợi tóc ngẫu nhiên rơi xuống lay động theo gió, nghiêm trang như tùng trúc trong gió, mặt y như hàn ngọc, dáng người nhàn nhã như mây trôi, cốt cách lại thanh tuyệt như phi tuyết.
Y như là tiên nhân từ trong tranh ra tới, đạp mây đạp trăng, không nhiễm bụi trần, mọi thứ xung quanh cũng ảm đạm thất sắc vì y.
Rõ ràng là cùng người áo đen kia có diện mạo tương tự nhưng khí chất lại khác xa nhau một trời một vực.
“Thất vương phi là muốn nhìn chằm chằm vào Lão Thất bao lâu nữa?” Trong âm thanh của nam tử áo đen mang theo sự khinh thường.
Tần Lam Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, nàng vậy mà lại vô tình nhìn nam tử áo trắng đến thất thần.
Dựa theo trí nhớ của khối thân thể này, nam tử áo trắng xuất trần như tiên nhân nhỏ tuổi này đúng là ông chồng hời của nàng, đứng hàng thứ bảy, Ninh vương Đông Phương Lý.
Nam tử áo đen lạnh lùng bên người Đông Phương Lý, đứng hàng thứ ba là Ngô vương Đông Phương Lạc.
Nguyên chủ và Tam vương gia vốn có hôn ước, nàng ấy cũng yêu thảm nam nhân kia, vì lấy lòng Tam vương gia, nàng ấy đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Nguyên chủ điên cuồng yêu mến Tam vương gia lại phải gả cho Thất vương gia Đông Phương Lý, đây cũng là một âm mưu đã được thiết kế tỉ mỉ.
Trong trí nhớ, là nguyên chủ tin lầm lời nói dối của Tần Tuyết Nguyệt, chuẩn bị ở bữa tiệc trung thu của Hoàng gia, cho Tam vương gia uống rượu có xuân dược, cùng hắn ta gạo nấu thành cơm.
Tần Tuyết Nguyệt lừa nàng nói là phải giao toàn bộ tinh thần và thể xác cho Tam vương gia thì mới có thể bắt lấy trái tim hắn, lại thêm mắm thêm muối đem toàn bộ kế hoạch nói trước với Tam vương gia, hắn ta giận dữ, ném vào phòng hẹn trước một người vừa già vừa xấu lại bị câm điếc què chân, chuẩn bị để tên đó làm bẩn trong sạch của Tần Lam Nguyệt, hoàn toàn hủy diệt nàng.
Chính là ai cũng không ngờ tới, đêm đó, thân thể Thất vương gia không khỏe, lại đi đến căn phòng đó nghỉ ngơi, còn đuổi tên người què ra ngoài
Nguyên chủ đầu óc ngà ngà say lại thêm quần áo xốc xếch xông vào phòng, cố sống cố chết ôm lấy Đông Phương Lý đang nghỉ ngơi trên giường, đúng lúc này, Tần Tuyết Nguyệt và Tam vương gia dẫn theo mọi người xông tới, vừa vặn bắt lấy bọn họ.
Sau khi chuyện chê cười này xảy ra, Tam vương gia vốn có hôn ước với nàng lại mạnh mẽ từ hôn.
Sau khi nguyên chủ biết lại bày ra trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí nghĩ là do Đông Phương Lý cố ý phá hủy nàng và Tam vương gia, làm dư luận xôn xao.
Sau đó, Thất vương gia Đông Phương Lý lại đến trước triều đình cầu xin cưới nàng, hoàng đế vì muốn trấn an Tần gia, nên thuận thế gả nàng cho Đông Phương Lý, đồng thời cũng hạ lệnh gả muội muội nàng là Tần Tuyết nguyệt cho Tam vương gia.
Lúc đoạn trí nhớ này nhảy lên trong đầu, Tần Lam Nguyệt khó chịu nhíu nhíu mày.
Người đang yêu rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn?
Nguyên chủ bị cuốn vào bao nhiêu chuyện như vậy, được Đông Phương Lý cứu còn không tự biết, còn không biết xấu hổ suốt ngày dựa vào trên người Tam vương gia? Nếu không phải có Tần gia che chở, sợ là đã sớm bị trùm lồng heo, người ngu như vậy có thể sống đến lớn như vậy cũng là kí tích.
“Người đâu, dẫn tới.” Âm thanh của Tam vương gia đánh gãy suy nghĩ của Tần Tuyết Nguyệt, vài người đã nâng một khối thi thể tiến vào trong phòng.
“Lão Thất, vương phi của ngươi làm ra chuyện như vậy, nên trừng phạt như thế ngươi nói một lời chắc chắn đi?” Tam vương gia lạnh lùng nói: “Xông vào vương phủ của bổn vương náo loạn, còn đẩy vương phi của bổn vương vào trong nước, giết chết nha hoàn trong vương phủ, thật là buồn cười.”
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy được thi thể nâng vào phòng, trong lòng liền trầm xuống.
Nha hoàn tên Hải Đường đó đã chết?
Tuy là nàng đánh mạnh vào huyệt vị của Hải Đường, nhưng lực độ tuyệt đối không thể giết chết người, nàng cũng đã vớt nàng ta đến chỗ nước cạn, lại càng không thể bị chết đuối được.
Nàng đi không lâu còn có ngươi chạy lại cứu người, cũng không thể nào bị đông lạnh chết, Hải Đường rốt cuộc là chết như thế nào?
“Tam hoàng huynh muốn trừng phạt như thế nào?” Đông Phương Lý thản nhiên hỏi.
“Vương phi giết người, đồng tội với thứ dân, giết người thì đền mạng.” Trong đôi mắt hẹp dài của Tam vương gia hiện lên sự hung ác nham hiểm: “Đưa Thất vương phi cho quan phủ xử lí, chiêu cáo thiên hạ, lão Thất thấy được hay không?”
Sắc mặt Đông Phương Lý thay đổi.
Tần Lam Nguyệt dù sao cũng là vương phi của hắn, nếu giao cho vương phủ, không chỉ liên lụy đến y, liên lụy đến Tần gia, mà ngay cả mặt mũi của hoàng gia cũng mất hết.
Lúc trước ở tiệc Trung thu nàng đã làm ra chuyện khiến hoàng gia hổ thẹn, vì mặt mũi của hoàng gia cũng vì không để cho phụ hoàng khó xử, y mới chủ động lên triều cầu xin được cưới nàng, mất thật lớn sức lực mới coi như đè xuống được chuyện chê cười kia
Vậy mà mới bao lâu, nữ nhân này lại phạm phải sai lầm lớn như vậy!
Y có chút chán ghét nhìn về phía Tần Lam Nguyệt, âm thanh lạnh như băng: “Ngươi còn có gì để nói.”
“Ta không có giết người.” Tần Lam Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng đầy kiên nghị.
Đông Phương Lý sửng sốt, giống như không nghĩ đến nàng không nổi điên thét chói tai cãi lại mà dùng âm thanh kiên nghị bình tĩnh, y kinh ngạc: “Ngươi không có giết người?”
“Đúng, ta không có giết người.” Nàng nhìn chằm chằm vào mắt của Đông Phương Lý: “Giết người đền mạng là chuyện hợp lí hợp tình, nhưng, ta có thể chắc chắn nói với ngươi, ta không có giết người.”
“Buồn cười.” Tam vương gia đập mạnh xuống bàn vang lên: “Bổn vương đã mang thi thể đến đây mà ngươi vẫn còn dám nói dối.” Tần Lam Nguyệt liếc mắt nhìn thi thể một cái, cười lạnh: “Xin hỏi Tam vương gia, Hải Đường vì sao mà chết?” “Chết đuối bỏ mình.” “Vậy Tam vương gia có biết nhà của Hải Đường vốn là ở bờ biển, nàng ta từ nhỏ đã biết bơi, lại thêm kĩ năng vô cùng tốt, mà ta cũng không biết bơi, nàng ta chết đuối bỏ mình cùng ta có quan hệ gì đâu?” “Cái này..” Tam vương gia rõ ràng sửng sốt: “Là ngươi đè đầu nàng ta lại, sống sờ sờ đem nàng ta dìm chết.” “A? Cách nói này không phải càng buồn cười sao? Hải Đường thân hình to lớn, thể trạng cường tráng, khí lực cũng rất lớn, mà ta vốn có bệnh, thân thể nhỏ gầy, từ nhỏ vẫn luôn mắc bệnh khó thở, sao có thể đem nàng sống sờ sờ dìm chết.” Khóe môi Tần Lam Nguyệt nhấp nhẹ: “Vương gia không tin, có thể mời thái y đến bắt mạch cho ta, thăm mạch là biết ta có nói dối hay không?” “Hừ! Chỉ biết nói dối.” Tam vương gia giận dữ nói: “Hải Đường chết vô cùng kì lạ, ngươi nói dối cũng vô dụng.” Đông Phương Lý nhìn kĩ Tần Lam Nguyệt Nữ nhân này, thật sự là bao cỏ Tần Lam Nguyệt sao? Những câu cãi lại vừa rồi, hợp tình hợp lí, đơn giản đã phủi sạch hiềm nghi, cũng từng câu lấy máu đáp trả lại lời nói của Lão Tam.
“Tam ca, nếu đã như vậy, sao chúng ta không đẻ cho thái y đến xem thử?” Đông Phương Lý thản nhiên nói.
Trên mặt Tam vương gia âm trầm không rõ.
Đông Phương Lý không đợi hắn ta đồng ý đã sai người đi mời thái y.
Thái y đến rất nhanh.
Ông ta giúp Tần Lam Nguyệt thăm mạch rất lâu rồi mới khom người nói: “Khởi bẩm Thất vương gia, Tam vương gia, Thất vương phi đúng là có bệnh khó thở, mạch tượng nàng suy yếu, thân thể hư không vô lực, đây là bệnh bẩm sinh đã có, cần đúng hạn uống thuốc mới được.
“Lui xuống đi.” Ánh mắt Đông Phương Lý nhìn Tần Lam Nguyệt có chút tìm tòi nghiên cứu: “Tam ca, ta cảm thấy nha hoàn này chết có rất nhiều chỗ đáng nghi ngờ, không nên vội vàng kết luận.”
Tam vương gia trong trí nhớ của nguyên chủ là một nam nhân mười phần cặn bã.
Nàng mặc quần áo, tùy ý lau khô tóc.
Khối thân thể này vẫn còn thực suy yếu, cho dù tắm thuốc khử lạnh cũng không thể khôi phục ngay được.
Nàng đem áo khoác kia xếp gọn gàng, giũ sạch sẽ đi ra phòng ngoài.
Trong phòng ngoài đang đứng hai nam nhân có dung mạo tương tự nhau, chỉ là một người áo trắng một người áo đen.
Ánh mắt đầu tiên Tần Lam Nguyệt nhìn thấy bọn họ đã bị nam tử áo trắng hấp dẫn đi.
Ở cuộc sống hiện đại của nàng có đủ loại mỹ nam tử, mắt thẩm mỹ sớm đã cao tới lên trời.
Nhưng, người trước mắt này, cho nàng một cảm giác không thể miêu tả bằng lời.
Y chính là tùy ý đứng ở đó, tóc đen như mực, dùng một cây trâm mặc ngọc vấn lên, một vài sợi tóc ngẫu nhiên rơi xuống lay động theo gió, nghiêm trang như tùng trúc trong gió, mặt y như hàn ngọc, dáng người nhàn nhã như mây trôi, cốt cách lại thanh tuyệt như phi tuyết.
Y như là tiên nhân từ trong tranh ra tới, đạp mây đạp trăng, không nhiễm bụi trần, mọi thứ xung quanh cũng ảm đạm thất sắc vì y.
Rõ ràng là cùng người áo đen kia có diện mạo tương tự nhưng khí chất lại khác xa nhau một trời một vực.
“Thất vương phi là muốn nhìn chằm chằm vào Lão Thất bao lâu nữa?” Trong âm thanh của nam tử áo đen mang theo sự khinh thường.
Tần Lam Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, nàng vậy mà lại vô tình nhìn nam tử áo trắng đến thất thần.
Dựa theo trí nhớ của khối thân thể này, nam tử áo trắng xuất trần như tiên nhân nhỏ tuổi này đúng là ông chồng hời của nàng, đứng hàng thứ bảy, Ninh vương Đông Phương Lý.
Nam tử áo đen lạnh lùng bên người Đông Phương Lý, đứng hàng thứ ba là Ngô vương Đông Phương Lạc.
Nguyên chủ và Tam vương gia vốn có hôn ước, nàng ấy cũng yêu thảm nam nhân kia, vì lấy lòng Tam vương gia, nàng ấy đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Nguyên chủ điên cuồng yêu mến Tam vương gia lại phải gả cho Thất vương gia Đông Phương Lý, đây cũng là một âm mưu đã được thiết kế tỉ mỉ.
Trong trí nhớ, là nguyên chủ tin lầm lời nói dối của Tần Tuyết Nguyệt, chuẩn bị ở bữa tiệc trung thu của Hoàng gia, cho Tam vương gia uống rượu có xuân dược, cùng hắn ta gạo nấu thành cơm.
Tần Tuyết Nguyệt lừa nàng nói là phải giao toàn bộ tinh thần và thể xác cho Tam vương gia thì mới có thể bắt lấy trái tim hắn, lại thêm mắm thêm muối đem toàn bộ kế hoạch nói trước với Tam vương gia, hắn ta giận dữ, ném vào phòng hẹn trước một người vừa già vừa xấu lại bị câm điếc què chân, chuẩn bị để tên đó làm bẩn trong sạch của Tần Lam Nguyệt, hoàn toàn hủy diệt nàng.
Chính là ai cũng không ngờ tới, đêm đó, thân thể Thất vương gia không khỏe, lại đi đến căn phòng đó nghỉ ngơi, còn đuổi tên người què ra ngoài
Nguyên chủ đầu óc ngà ngà say lại thêm quần áo xốc xếch xông vào phòng, cố sống cố chết ôm lấy Đông Phương Lý đang nghỉ ngơi trên giường, đúng lúc này, Tần Tuyết Nguyệt và Tam vương gia dẫn theo mọi người xông tới, vừa vặn bắt lấy bọn họ.
Sau khi chuyện chê cười này xảy ra, Tam vương gia vốn có hôn ước với nàng lại mạnh mẽ từ hôn.
Sau khi nguyên chủ biết lại bày ra trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí nghĩ là do Đông Phương Lý cố ý phá hủy nàng và Tam vương gia, làm dư luận xôn xao.
Sau đó, Thất vương gia Đông Phương Lý lại đến trước triều đình cầu xin cưới nàng, hoàng đế vì muốn trấn an Tần gia, nên thuận thế gả nàng cho Đông Phương Lý, đồng thời cũng hạ lệnh gả muội muội nàng là Tần Tuyết nguyệt cho Tam vương gia.
Lúc đoạn trí nhớ này nhảy lên trong đầu, Tần Lam Nguyệt khó chịu nhíu nhíu mày.
Người đang yêu rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn?
Nguyên chủ bị cuốn vào bao nhiêu chuyện như vậy, được Đông Phương Lý cứu còn không tự biết, còn không biết xấu hổ suốt ngày dựa vào trên người Tam vương gia? Nếu không phải có Tần gia che chở, sợ là đã sớm bị trùm lồng heo, người ngu như vậy có thể sống đến lớn như vậy cũng là kí tích.
“Người đâu, dẫn tới.” Âm thanh của Tam vương gia đánh gãy suy nghĩ của Tần Tuyết Nguyệt, vài người đã nâng một khối thi thể tiến vào trong phòng.
“Lão Thất, vương phi của ngươi làm ra chuyện như vậy, nên trừng phạt như thế ngươi nói một lời chắc chắn đi?” Tam vương gia lạnh lùng nói: “Xông vào vương phủ của bổn vương náo loạn, còn đẩy vương phi của bổn vương vào trong nước, giết chết nha hoàn trong vương phủ, thật là buồn cười.”
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy được thi thể nâng vào phòng, trong lòng liền trầm xuống.
Nha hoàn tên Hải Đường đó đã chết?
Tuy là nàng đánh mạnh vào huyệt vị của Hải Đường, nhưng lực độ tuyệt đối không thể giết chết người, nàng cũng đã vớt nàng ta đến chỗ nước cạn, lại càng không thể bị chết đuối được.
Nàng đi không lâu còn có ngươi chạy lại cứu người, cũng không thể nào bị đông lạnh chết, Hải Đường rốt cuộc là chết như thế nào?
“Tam hoàng huynh muốn trừng phạt như thế nào?” Đông Phương Lý thản nhiên hỏi.
“Vương phi giết người, đồng tội với thứ dân, giết người thì đền mạng.” Trong đôi mắt hẹp dài của Tam vương gia hiện lên sự hung ác nham hiểm: “Đưa Thất vương phi cho quan phủ xử lí, chiêu cáo thiên hạ, lão Thất thấy được hay không?”
Sắc mặt Đông Phương Lý thay đổi.
Tần Lam Nguyệt dù sao cũng là vương phi của hắn, nếu giao cho vương phủ, không chỉ liên lụy đến y, liên lụy đến Tần gia, mà ngay cả mặt mũi của hoàng gia cũng mất hết.
Lúc trước ở tiệc Trung thu nàng đã làm ra chuyện khiến hoàng gia hổ thẹn, vì mặt mũi của hoàng gia cũng vì không để cho phụ hoàng khó xử, y mới chủ động lên triều cầu xin được cưới nàng, mất thật lớn sức lực mới coi như đè xuống được chuyện chê cười kia
Vậy mà mới bao lâu, nữ nhân này lại phạm phải sai lầm lớn như vậy!
Y có chút chán ghét nhìn về phía Tần Lam Nguyệt, âm thanh lạnh như băng: “Ngươi còn có gì để nói.”
“Ta không có giết người.” Tần Lam Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng đầy kiên nghị.
Đông Phương Lý sửng sốt, giống như không nghĩ đến nàng không nổi điên thét chói tai cãi lại mà dùng âm thanh kiên nghị bình tĩnh, y kinh ngạc: “Ngươi không có giết người?”
“Đúng, ta không có giết người.” Nàng nhìn chằm chằm vào mắt của Đông Phương Lý: “Giết người đền mạng là chuyện hợp lí hợp tình, nhưng, ta có thể chắc chắn nói với ngươi, ta không có giết người.”
“Buồn cười.” Tam vương gia đập mạnh xuống bàn vang lên: “Bổn vương đã mang thi thể đến đây mà ngươi vẫn còn dám nói dối.” Tần Lam Nguyệt liếc mắt nhìn thi thể một cái, cười lạnh: “Xin hỏi Tam vương gia, Hải Đường vì sao mà chết?” “Chết đuối bỏ mình.” “Vậy Tam vương gia có biết nhà của Hải Đường vốn là ở bờ biển, nàng ta từ nhỏ đã biết bơi, lại thêm kĩ năng vô cùng tốt, mà ta cũng không biết bơi, nàng ta chết đuối bỏ mình cùng ta có quan hệ gì đâu?” “Cái này..” Tam vương gia rõ ràng sửng sốt: “Là ngươi đè đầu nàng ta lại, sống sờ sờ đem nàng ta dìm chết.” “A? Cách nói này không phải càng buồn cười sao? Hải Đường thân hình to lớn, thể trạng cường tráng, khí lực cũng rất lớn, mà ta vốn có bệnh, thân thể nhỏ gầy, từ nhỏ vẫn luôn mắc bệnh khó thở, sao có thể đem nàng sống sờ sờ dìm chết.” Khóe môi Tần Lam Nguyệt nhấp nhẹ: “Vương gia không tin, có thể mời thái y đến bắt mạch cho ta, thăm mạch là biết ta có nói dối hay không?” “Hừ! Chỉ biết nói dối.” Tam vương gia giận dữ nói: “Hải Đường chết vô cùng kì lạ, ngươi nói dối cũng vô dụng.” Đông Phương Lý nhìn kĩ Tần Lam Nguyệt Nữ nhân này, thật sự là bao cỏ Tần Lam Nguyệt sao? Những câu cãi lại vừa rồi, hợp tình hợp lí, đơn giản đã phủi sạch hiềm nghi, cũng từng câu lấy máu đáp trả lại lời nói của Lão Tam.
“Tam ca, nếu đã như vậy, sao chúng ta không đẻ cho thái y đến xem thử?” Đông Phương Lý thản nhiên nói.
Trên mặt Tam vương gia âm trầm không rõ.
Đông Phương Lý không đợi hắn ta đồng ý đã sai người đi mời thái y.
Thái y đến rất nhanh.
Ông ta giúp Tần Lam Nguyệt thăm mạch rất lâu rồi mới khom người nói: “Khởi bẩm Thất vương gia, Tam vương gia, Thất vương phi đúng là có bệnh khó thở, mạch tượng nàng suy yếu, thân thể hư không vô lực, đây là bệnh bẩm sinh đã có, cần đúng hạn uống thuốc mới được.
“Lui xuống đi.” Ánh mắt Đông Phương Lý nhìn Tần Lam Nguyệt có chút tìm tòi nghiên cứu: “Tam ca, ta cảm thấy nha hoàn này chết có rất nhiều chỗ đáng nghi ngờ, không nên vội vàng kết luận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.