Chương 6
Kiều
13/09/2021
Sắc mặt Lục Bảo có chút phức tạp: “Nương nương, người đừng giận, Minh Hồng cũng không cố ý, nàng ta miệng có hơi tiện.”
“Không sao, tốt xấu gì ta cũng phải minh bạch, loại người như nàng ta ta dạy không nổi.” Tần Lam Nguyệt rũ mắt: “Đem thuốc tới đây.”
“Nô tỳ giúp người thoa.” Lục Bảo thở dài, có chút bất bình: “Nô tỳ vốn định đi mời thầy thuốc, nhưng đội thủ vệ không chịu cho qua, bọn họ rất quá phận, Vương gia bảo không cho nương nương mời thái y, cũng không cho mời thầy thuốc.”
“Ta tự thoa là được rồi.” Tần Lam Nguyệt đưa thuốc lên ngửi, chỉ là một ít đương quy cùng hoa hồng, chút cây cỏ bình thường ở phía bắc.
“Cảm ơn ngươi mấy ngày nay đã đưa thuốc tới, thế là đã tốt lắm rồi.”
“Nương nương, sao người lại cảm ơn nô tỳ? Đây là chuyện nô tỳ nên làm.” Lục Bảo hoảng sợ.
Tần Lam Nguyệt rũ mắt.
Thực ra hiệu quả cũng không tính là tốt, nhưng dùng để giải thích rằng nàng đang chuyển biến tốt lại rất thích hợp.
“Đây là đồ nhà bếp chuẩn bị?” Nàng liếc mắt nhìn lên bàn. Đồ ăn hoàn toàn không có chút hơi nóng, còn có thịt đông lạnh, rau cũng không còn mới, hiển nhiên đây là đồ ăn thừa.
Lục Bảo cắn môi, nói: “Nô tỳ đã tới rất nhiều lần, lần nào quản sự cũng bảo chỉ còn cơm thừa rượu cặn.”
“Nô tỳ bảo bọn họ chuẩn bị một ít cháo, khó khăn lắm mới có một chén cháo nóng đem đến, lại còn bị đánh đổ mất. Nương nương, người chờ một chút, nô tỳ, nô tỳ ra ngoài mua bánh bao, đến buổi tối phải canh chừng phòng bếp.”
“Không cần.” Tần Lam Nguyệt nói: “Giúp ta hâm nóng.”
Lục Bảo sửng sốt, trước kia mỗi lần Vương phi nhìn thấy cơm thừa rượu cặn liền hất tung chén đĩa, không biết lí lẽ còn nổi nóng, thậm chí đánh chửi nàng, đem cơn tức xả hết lên người nàng.
Mấy ngày nay không chỉ không phát hỏa, đến cơm nguội cũng ăn.
Vương phi nương nương, hình như tính cách cũng đã thay đổi.
“Đừng thất thần nữa, mau giúp ta đi hâm nóng.” Tần Lam Nguyệt không đủ sức, vừa rồi đánh Minh Hồng bốn cái đã thấy cả người mệt mỏi.
Nàng cần bổ sung thể lực, đồ ăn thừa cũng là đồ ăn, nàng đối với chuyện này cũng không so đo mấy, càng không nói đến chuyện lãng phí.
Huống hồ vết thương của nàng còn chưa lành, cần phải đợi đến lúc vết thương khép miệng mới có thể tự do hành động, cái gì nên là của nàng nhất định phải đòi về.
Lục Bảo không biết suy nghĩ trong lòng nàng, đem đồ ăn tới phòng bếp hâm nóng, khói đen phát ra khiến nàng ta ho khan.
Nàng ta cầm khăn tay che miệng lại, sau khi cơn ho qua đi, thấy trên khăn tay dính đầy máu tươi.
Nàng ta hoảng sợ, đứng lên giấu khăn tay đi.
“Ngươi ho ra máu?” Tần Lam Nguyệt hơi rùng mình nhìn chiếc khăn tay trắng toát lại có một mảng đỏ tươi kia.
Ngày đó cha mẹ mất vì tai nạn, nàng liều mạng cứu bọn họ, mặt đất máu tươi vương khắp nơi, trên người nàng cũng ngập trong máu, nhưng mặc kệ nàng cố gắng thế nào, hai người họ cũng không tỉnh dậy.
Kể từ đó nàng mắc chứng sợ máu tươi, nhìn thấy máu liền run rẩy không ngừng, cũng vì vậy mà không thể làm bác sĩ.
Nhưng không nghĩ tới, cái tật này vậy mà lại theo nàng tới đây.
“Không, không sao.” Lục Bảo vụng về lau miệng: “Chỉ là nhiễm phong hàn, uống thuốc là ổn.”
“Bao lâu rồi, triệu chứng thế nào?”
“Khoảng ba tháng, nương nương, nô tỳ không sao hết.” Lục Bảo nói xong, đặt đồ ăn đã hâm nóng lên bàn, vội che miệng rời đi.
Tần Lam Nguyệt xoa xoa chiếc nhẫn, miễn cưỡng khiến hai tay ngừng run rẩy.
Dựa vào trí nhớ, Lục Bảo vốn là một nha hoàn mập mạp, ba tháng nay đột nhiên gầy yếu, sắc mặt vàng như nến, khí sắc cực kém.
Nàng thường xuyên ho khan, còn ho ra máu. Triệu chứng này có điểm giống bệnh lao, cũng chính là bệnh lao phổi.
Ở thời đại này, lao phổi được coi là bệnh nan y.
Phát bệnh ba tháng, những người xung quanh lại không có dấu hiệu lây nhiễm.
Nếu là lao phổi, rất có khả năng là chưa phát triển thành lao bệnh, tạm thời không gây lây nhiễm.
Nếu không phải lao phổi thì cũng có thể là viêm phổi.
Mặc kệ là loại bệnh nào, chỉ cần liên quan đến phổi đều liên quan tới mạng người, phải chẩn đoán chính xác và chữa trị kịp thời.
Trong lúc nàng suy nghĩ, chiếc nhẫn trên tay đột nhiên nhiên nóng lên.
Một tòa y dược đại lâu xuất hiện trước mắt, khác với bình thường, lần này nàng có thể nhìn rõ được cảnh tượng bên trong.
Ở chính giữa tầng thứ nhất là một hiệu thuốc, cửa sổ mở ra, các loại thuốc theo đó hướng ra ngoài.
Ngay sau đó, trong tay nàng xuất hiện một loại thuốc.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, có chút thần kì, Tần Lam Nguyệt kinh ngạc một lúc lâu mới cúi đầu nhìn loại thuốc mới xuất hiện.
Đọc được tên thuốc, hai bên thái dương nàng hơi giật giật. Vốn tưởng sẽ xuất hiện Phước Bình, loại thuốc có thể kháng lại bệnh lao, ai ngờ trên tay lại là cam lộ thuần, còn có một bộ ống chích.
Cam lộ thuần chủ yếu dùng khi cơ thể mất nước, áp lực tinh thần cao, rất hiệu quả đối với chứng tăng nhãn áp, nhưng đối với bệnh phổi lại không có tác dụng gì.
“Thật không có bài bản.” Nàng âm thầm phun trào trong lòng, đem thuốc cùng ống chích giấu đi.
Đồ ăn đã được hâm nóng, nàng miễn cưỡng ăn mấy miếng, món nào cũng mặn, hương vị rất tệ.
“Lục Bảo, lấy cho ta chén nước.” Nàng quơ quơ ấm trà, thấy đã cạn liền gọi nha hoàn.
Rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời.
Nàng lại gọi thêm mấy lần, vẫn như cũ không có hồi âm.
Tần Lam Nguyệt khát nước chịu không nổi, muốn tới phòng bếp tìm nước uống.
Nàng mở cửa, một cơn gió lạnh đột ngột thổi tới.
Mùa đông mây mờ mịt, sắc trời âm u, giống như sắp tới sẽ có một trận tuyết lớn.
Nàng siết chặt xiêm y, hướng về phía trước đi thẳng.
Đi không được bao lâu thì nghe thấy có âm thanh khóc lóc cầu xin tha thứ, nghe đến thê lương bi ai, xen lẫn còn có tiếng ho khan. Xung quanh hình như có người vây xem, thỉnh thoảng có tiếng cười vang bật ra. Mặt Tần Lam Nguyệt biến sắc. Âm thanh này, là của Lục Bảo! Nàng đi nhanh mấy bước, nấp sau góc tường, quả nhiên nhìn thấy một đám người tập trung lại, ở chính giữa có một nữ tử váy hồng đang ra sức dùng roi quất xuống người Lục Bảo. Quần áo mùa đông dày dặn bị quất cho rách nát, sợi bông bay đầy trong gió. Cũng may là mặc đồ mùa đông nên thương tích cũng không quá nặng. Lục Bảo ôm đầu, đau đớn lăn qua lăn lại, khóc lóc cầu xin tha thứ. Khóc lóc như vậy không được thương cảm, ngược lại còn kích thích nữ tử kia càng đánh càng hăng. Con ngươi Tần Lam Nguyệt rét run.
Nữ tử áo hồng này tên Hồng Dược, là Đông phương mẫu phi giao cho làm nha hoàn, ở Vương phủ thường dựa hơi chủ nhân, không đem Vương phi là nàng để vào trong mắt, còn dám dạy dỗ nha hoàn của nàng.
Hơn nữa, nguyên chủ trước đây điên cuồng bám theo Tam Vương gia từng gặp qua Hồng Dược cô nương này, có vẻ là người của Tam Vương gia. Nguyên chủ ngu ngốc đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến tra nam, nàng ta chán ghét nàng tiếp cận Tam Vương gia. Giờ nhìn lại, sợ là Tam Vương gia cho người ở Thất Vương phủ là có mục đích.
Chỉ vì được Đông phương mẫu phi giao cho nhiệm vụ mà nàng ta mấy năm nay không bị ai nghi ngờ.
Tần Lam Nguyệt cười lạnh, đúng là oan gia ngõ hẹp, nhanh như vậy đã gặp được người của tra nam.
Tra nam mất công mất sức bố trí như vậy, nàng nhất định phải phá được mới mong thoát khỏi hắn.
“Dừng tay.” Tần Lam Nguyệt nghiêm mặt bước tới, dùng sức nắm lấy tay nữ tử váy hồng, nói giọng u ám: “Nha hoàn của ta đã làm gì Hồng Dược cô nương mà phải bị như thế này?”
“Không sao, tốt xấu gì ta cũng phải minh bạch, loại người như nàng ta ta dạy không nổi.” Tần Lam Nguyệt rũ mắt: “Đem thuốc tới đây.”
“Nô tỳ giúp người thoa.” Lục Bảo thở dài, có chút bất bình: “Nô tỳ vốn định đi mời thầy thuốc, nhưng đội thủ vệ không chịu cho qua, bọn họ rất quá phận, Vương gia bảo không cho nương nương mời thái y, cũng không cho mời thầy thuốc.”
“Ta tự thoa là được rồi.” Tần Lam Nguyệt đưa thuốc lên ngửi, chỉ là một ít đương quy cùng hoa hồng, chút cây cỏ bình thường ở phía bắc.
“Cảm ơn ngươi mấy ngày nay đã đưa thuốc tới, thế là đã tốt lắm rồi.”
“Nương nương, sao người lại cảm ơn nô tỳ? Đây là chuyện nô tỳ nên làm.” Lục Bảo hoảng sợ.
Tần Lam Nguyệt rũ mắt.
Thực ra hiệu quả cũng không tính là tốt, nhưng dùng để giải thích rằng nàng đang chuyển biến tốt lại rất thích hợp.
“Đây là đồ nhà bếp chuẩn bị?” Nàng liếc mắt nhìn lên bàn. Đồ ăn hoàn toàn không có chút hơi nóng, còn có thịt đông lạnh, rau cũng không còn mới, hiển nhiên đây là đồ ăn thừa.
Lục Bảo cắn môi, nói: “Nô tỳ đã tới rất nhiều lần, lần nào quản sự cũng bảo chỉ còn cơm thừa rượu cặn.”
“Nô tỳ bảo bọn họ chuẩn bị một ít cháo, khó khăn lắm mới có một chén cháo nóng đem đến, lại còn bị đánh đổ mất. Nương nương, người chờ một chút, nô tỳ, nô tỳ ra ngoài mua bánh bao, đến buổi tối phải canh chừng phòng bếp.”
“Không cần.” Tần Lam Nguyệt nói: “Giúp ta hâm nóng.”
Lục Bảo sửng sốt, trước kia mỗi lần Vương phi nhìn thấy cơm thừa rượu cặn liền hất tung chén đĩa, không biết lí lẽ còn nổi nóng, thậm chí đánh chửi nàng, đem cơn tức xả hết lên người nàng.
Mấy ngày nay không chỉ không phát hỏa, đến cơm nguội cũng ăn.
Vương phi nương nương, hình như tính cách cũng đã thay đổi.
“Đừng thất thần nữa, mau giúp ta đi hâm nóng.” Tần Lam Nguyệt không đủ sức, vừa rồi đánh Minh Hồng bốn cái đã thấy cả người mệt mỏi.
Nàng cần bổ sung thể lực, đồ ăn thừa cũng là đồ ăn, nàng đối với chuyện này cũng không so đo mấy, càng không nói đến chuyện lãng phí.
Huống hồ vết thương của nàng còn chưa lành, cần phải đợi đến lúc vết thương khép miệng mới có thể tự do hành động, cái gì nên là của nàng nhất định phải đòi về.
Lục Bảo không biết suy nghĩ trong lòng nàng, đem đồ ăn tới phòng bếp hâm nóng, khói đen phát ra khiến nàng ta ho khan.
Nàng ta cầm khăn tay che miệng lại, sau khi cơn ho qua đi, thấy trên khăn tay dính đầy máu tươi.
Nàng ta hoảng sợ, đứng lên giấu khăn tay đi.
“Ngươi ho ra máu?” Tần Lam Nguyệt hơi rùng mình nhìn chiếc khăn tay trắng toát lại có một mảng đỏ tươi kia.
Ngày đó cha mẹ mất vì tai nạn, nàng liều mạng cứu bọn họ, mặt đất máu tươi vương khắp nơi, trên người nàng cũng ngập trong máu, nhưng mặc kệ nàng cố gắng thế nào, hai người họ cũng không tỉnh dậy.
Kể từ đó nàng mắc chứng sợ máu tươi, nhìn thấy máu liền run rẩy không ngừng, cũng vì vậy mà không thể làm bác sĩ.
Nhưng không nghĩ tới, cái tật này vậy mà lại theo nàng tới đây.
“Không, không sao.” Lục Bảo vụng về lau miệng: “Chỉ là nhiễm phong hàn, uống thuốc là ổn.”
“Bao lâu rồi, triệu chứng thế nào?”
“Khoảng ba tháng, nương nương, nô tỳ không sao hết.” Lục Bảo nói xong, đặt đồ ăn đã hâm nóng lên bàn, vội che miệng rời đi.
Tần Lam Nguyệt xoa xoa chiếc nhẫn, miễn cưỡng khiến hai tay ngừng run rẩy.
Dựa vào trí nhớ, Lục Bảo vốn là một nha hoàn mập mạp, ba tháng nay đột nhiên gầy yếu, sắc mặt vàng như nến, khí sắc cực kém.
Nàng thường xuyên ho khan, còn ho ra máu. Triệu chứng này có điểm giống bệnh lao, cũng chính là bệnh lao phổi.
Ở thời đại này, lao phổi được coi là bệnh nan y.
Phát bệnh ba tháng, những người xung quanh lại không có dấu hiệu lây nhiễm.
Nếu là lao phổi, rất có khả năng là chưa phát triển thành lao bệnh, tạm thời không gây lây nhiễm.
Nếu không phải lao phổi thì cũng có thể là viêm phổi.
Mặc kệ là loại bệnh nào, chỉ cần liên quan đến phổi đều liên quan tới mạng người, phải chẩn đoán chính xác và chữa trị kịp thời.
Trong lúc nàng suy nghĩ, chiếc nhẫn trên tay đột nhiên nhiên nóng lên.
Một tòa y dược đại lâu xuất hiện trước mắt, khác với bình thường, lần này nàng có thể nhìn rõ được cảnh tượng bên trong.
Ở chính giữa tầng thứ nhất là một hiệu thuốc, cửa sổ mở ra, các loại thuốc theo đó hướng ra ngoài.
Ngay sau đó, trong tay nàng xuất hiện một loại thuốc.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, có chút thần kì, Tần Lam Nguyệt kinh ngạc một lúc lâu mới cúi đầu nhìn loại thuốc mới xuất hiện.
Đọc được tên thuốc, hai bên thái dương nàng hơi giật giật. Vốn tưởng sẽ xuất hiện Phước Bình, loại thuốc có thể kháng lại bệnh lao, ai ngờ trên tay lại là cam lộ thuần, còn có một bộ ống chích.
Cam lộ thuần chủ yếu dùng khi cơ thể mất nước, áp lực tinh thần cao, rất hiệu quả đối với chứng tăng nhãn áp, nhưng đối với bệnh phổi lại không có tác dụng gì.
“Thật không có bài bản.” Nàng âm thầm phun trào trong lòng, đem thuốc cùng ống chích giấu đi.
Đồ ăn đã được hâm nóng, nàng miễn cưỡng ăn mấy miếng, món nào cũng mặn, hương vị rất tệ.
“Lục Bảo, lấy cho ta chén nước.” Nàng quơ quơ ấm trà, thấy đã cạn liền gọi nha hoàn.
Rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời.
Nàng lại gọi thêm mấy lần, vẫn như cũ không có hồi âm.
Tần Lam Nguyệt khát nước chịu không nổi, muốn tới phòng bếp tìm nước uống.
Nàng mở cửa, một cơn gió lạnh đột ngột thổi tới.
Mùa đông mây mờ mịt, sắc trời âm u, giống như sắp tới sẽ có một trận tuyết lớn.
Nàng siết chặt xiêm y, hướng về phía trước đi thẳng.
Đi không được bao lâu thì nghe thấy có âm thanh khóc lóc cầu xin tha thứ, nghe đến thê lương bi ai, xen lẫn còn có tiếng ho khan. Xung quanh hình như có người vây xem, thỉnh thoảng có tiếng cười vang bật ra. Mặt Tần Lam Nguyệt biến sắc. Âm thanh này, là của Lục Bảo! Nàng đi nhanh mấy bước, nấp sau góc tường, quả nhiên nhìn thấy một đám người tập trung lại, ở chính giữa có một nữ tử váy hồng đang ra sức dùng roi quất xuống người Lục Bảo. Quần áo mùa đông dày dặn bị quất cho rách nát, sợi bông bay đầy trong gió. Cũng may là mặc đồ mùa đông nên thương tích cũng không quá nặng. Lục Bảo ôm đầu, đau đớn lăn qua lăn lại, khóc lóc cầu xin tha thứ. Khóc lóc như vậy không được thương cảm, ngược lại còn kích thích nữ tử kia càng đánh càng hăng. Con ngươi Tần Lam Nguyệt rét run.
Nữ tử áo hồng này tên Hồng Dược, là Đông phương mẫu phi giao cho làm nha hoàn, ở Vương phủ thường dựa hơi chủ nhân, không đem Vương phi là nàng để vào trong mắt, còn dám dạy dỗ nha hoàn của nàng.
Hơn nữa, nguyên chủ trước đây điên cuồng bám theo Tam Vương gia từng gặp qua Hồng Dược cô nương này, có vẻ là người của Tam Vương gia. Nguyên chủ ngu ngốc đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến tra nam, nàng ta chán ghét nàng tiếp cận Tam Vương gia. Giờ nhìn lại, sợ là Tam Vương gia cho người ở Thất Vương phủ là có mục đích.
Chỉ vì được Đông phương mẫu phi giao cho nhiệm vụ mà nàng ta mấy năm nay không bị ai nghi ngờ.
Tần Lam Nguyệt cười lạnh, đúng là oan gia ngõ hẹp, nhanh như vậy đã gặp được người của tra nam.
Tra nam mất công mất sức bố trí như vậy, nàng nhất định phải phá được mới mong thoát khỏi hắn.
“Dừng tay.” Tần Lam Nguyệt nghiêm mặt bước tới, dùng sức nắm lấy tay nữ tử váy hồng, nói giọng u ám: “Nha hoàn của ta đã làm gì Hồng Dược cô nương mà phải bị như thế này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.