Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 119
Sủng Phi
08/05/2021
Mộ Dung Bắc Uyên đang chuẩn bị xuất cung thì bỗng dưng bắt gặp Mộ Dung Bắc Tô đang đi dạo ở hoa viên, vẻ mặt của đối phương vô cùng hứng khởi khi thấy hắn,
Hàn bước chậm lại rồi nói: “Lão Lục
Mộ Dung Bắc Tổ chậm rãi tiến lại gần: “Tử ca, trong tay huynh có cái gì trông tốt thế. Là thứ mà phụ hoàng vừa mới ban tặng à, có thể cho đệ xem được không?”
“Là một khối hồng ngọc mà thôi.”
Hắn mở chiếc hộp ra.
Đặt bên trong hộp là một khối ngọc thạch màu đỏ rực như máu được chạm khắc vô cùng tinh xảo, chỉ cần liếc một cái thì có thể biết được đây đúng thực là hàng hiếm có khó tìm. “Chính là cái này.”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Tô tràn đầy sự hâm mộ. “Vốn dĩ đệ còn định đi thuyết phục phụ hoàng nhưng mà phụ hoàng nhất quyết không chịu. Nói rằng nếu giao cái này cho đệ thì chỉ có nước lãng phí mà thôi. Không ngờ trong nháy mắt phụ hoàng thế mà lại cho huynh “Cũng có phải cho ta đầu, là cho tứ tấu của đệ đẩy”
Mộ Dung Bắc Tô trừng mắt, tò mò hỏi: “Hả? Là tứ tẩu nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ ho nhẹ một tiếng. “Tử vương phi “Ồ, xem dáng vẻ của tứ ca như thế này thì có vẻ dạo gần đây huynh với tử tẩu chung sống vui vẻ rồi. Rốt cuộc huynh không hề ghét nàng ấy sao?”
“Nói nhiều thế.”
Mộ Dung Bắc Uyên vô vô đầu, làm bộ phải đi. “A, từ từ đã chứ. Huynh tính trực tiếp đem nguyên một khối ngọc lớn như thế này tặng cho nàng à. Thứ này mặc dù rất quý giá nhưng cứ đem tặng như vậy thì không ổn cho lắm đâu.
Mộ Dung Bắc Tô giữ chặt hắn lại, vẻ mặt biểu hiện rõ sự đáng tiếc. “Không ổn à? Ý của đệ là đi gia công thứ này đã rồi mới tặng cho nàng?”
Mộ Dung Bắc Tô đắc chí nói: “Đương nhiên rồi. Tử ca, huynh thực sự chẳng có tỉ lãng mạn nào thế. Nếu mà tìm được thợ thủ công có tay nghề tốt để chế tác khối ngọc thạch kia thành một bộ trang sức rồi đưa cho nàng thì ngày nào nàng cũng có thể diện nó. Vừa có công dụng làm đẹp, vừa khiến nàng nhớ đến huynh nữa
Đề nghị này của hắn quả thực không tồi, Mộ Dung Bắc Uyên bắt đầu vui vẻ: “Nhưng mà ai là người gia công thứ ngọc thạch này đây? Đệ có ý kiến gì không?”
Mộ Dung Bắc Tô ngày nào cũng cùng những cô nương vui đùa với nhau nên đương nhiên là thông thạo luyện như thế nà rồi: “Yên tâm. Để đệ cùng huynh xuất cung, giới thiệu cho huynh một cửa hàng đáng tin cậy. Hai người lập tức xuất cung, đi đến một nơi có tên là “Niệm Di Phường”.
Nghe nói đây là một cửa hàng trang sức vô cùng nổi tiếng ở trong kinh thành, thường được giới quý tộc lui tới, chuyện kinh doanh tốt vô cùng.
Ông chủ quen mặt Mộ Dung Bắc Tô nên hắn vừa đến đã cung kính chào đón. “Lục điện hạ đến rồi!”
“Ừ. Vị này chính là tử ca của ta. Hằn có một khối nguyên thạch rất tốt cần được gia công nên ta liền nghĩ ngay đến người.
Mộ Dung Bắc Uyên đưa chiếc hộp cho ông ta, ông chủ vừa nhìn thấy đã không ngừng khen ngợi, tán thưởng. “Đây thực sự là của hiếm. Chỉ có hoàng gia mới có được bảo vật quý giá đến dường này.
“Người cũng biết giá trị của nó rồi đấy, vậy nên làm một bộ trang sức từ nó đi. Lần trước ta nhờ người thiết kế cho cô nương Hồng Vân một bộ không tệ. Cứ tương tự bộ đó mà làm một bộ khác, từ vòng cổ, vòng tai, nhẫn cử làm mỗi thứ một cái. Còn phần dư thì coi như là tiền thưởng cho ngươi.”
Chủ tiêm tủm tỉm cười khoái chỉ và cam đoan chắc chắn sẽ làm cho bọn họ vừa lòng
Hàn viết cho Mộ Dung Bắc Uyên một danh thiếp, nói là chở đến khi làm xong thì sẽ đưa đến tận Tử vương phủ. khi Mộ Dung Bắc Uyên trở về thì Triệu Khương Lan vẫn chưa tỉnh dậy.
Hắn vừa vào đến cửa thì nhìn thấy Mộ Dung Bạc Hải đang trông coi ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng trầm lắng. “Sao tam ca lại ở trong này?”
Mộ Dung Bắc Hải thu hồi ảnh mặt của mình trên người Triệu
Khương Lan lại, bình tĩnh nói: “Huynh lo lắng cho thân thể của
Khương Lan nên mới đến đây xem một chuyến. “Đệ biết huynh lo lắng nhưng đây là khuê phòng của nàng. Tam ca cứ tùy tiện đi ra đi vào như thế thi không ổn đâu.
Mộ Dung Bắc Hải thản nhiên liếc mắt nhìn hãn: “Được rồi, không cần cùng huynh tranh cãi việc này, lúc nàng tỉnh cũng chẳng thấy đề quan tâm nhiều hơn.”
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Uyên khẽ biến sắc. “Hà Lâm đã được đưa đi?”
“Đúng thế. Dựa vào ý tử của vương phi thi chờ hàn trở lại sư môn thì chuyện liên quan đến Hà Chu cũng có thể hóa giải được rồi ”
Mộ Dung Bắc Hải nhịn không được liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái, sau đó chậm rãi nói: “Đệ cũng biết mà, chuyện Hà Chu giết người còn liên quan đến hình bộ và hộ bộ nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên trừng mắt: “Huynh nghi ngờ rằng hai nơi này có kẻ đồng phạm? Huynh đừng quên rằng hai năm gần đây các quan viên ở cả hình bộ lần hộ bộ đều được thay đổi thường xuyên. Sợ là khó mà tra ra kẻ nào là chủ mưu thực sự. “Phụ hoàng đã bắt đầu kiêng kị Trữ Quốc Công rồi. Chuyện người ra tay chỉ là chuyện sớm muộn, cứ từ từ mà theo dõi.
Hàn bước chậm lại rồi nói: “Lão Lục
Mộ Dung Bắc Tổ chậm rãi tiến lại gần: “Tử ca, trong tay huynh có cái gì trông tốt thế. Là thứ mà phụ hoàng vừa mới ban tặng à, có thể cho đệ xem được không?”
“Là một khối hồng ngọc mà thôi.”
Hắn mở chiếc hộp ra.
Đặt bên trong hộp là một khối ngọc thạch màu đỏ rực như máu được chạm khắc vô cùng tinh xảo, chỉ cần liếc một cái thì có thể biết được đây đúng thực là hàng hiếm có khó tìm. “Chính là cái này.”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Tô tràn đầy sự hâm mộ. “Vốn dĩ đệ còn định đi thuyết phục phụ hoàng nhưng mà phụ hoàng nhất quyết không chịu. Nói rằng nếu giao cái này cho đệ thì chỉ có nước lãng phí mà thôi. Không ngờ trong nháy mắt phụ hoàng thế mà lại cho huynh “Cũng có phải cho ta đầu, là cho tứ tấu của đệ đẩy”
Mộ Dung Bắc Tô trừng mắt, tò mò hỏi: “Hả? Là tứ tẩu nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ ho nhẹ một tiếng. “Tử vương phi “Ồ, xem dáng vẻ của tứ ca như thế này thì có vẻ dạo gần đây huynh với tử tẩu chung sống vui vẻ rồi. Rốt cuộc huynh không hề ghét nàng ấy sao?”
“Nói nhiều thế.”
Mộ Dung Bắc Uyên vô vô đầu, làm bộ phải đi. “A, từ từ đã chứ. Huynh tính trực tiếp đem nguyên một khối ngọc lớn như thế này tặng cho nàng à. Thứ này mặc dù rất quý giá nhưng cứ đem tặng như vậy thì không ổn cho lắm đâu.
Mộ Dung Bắc Tô giữ chặt hắn lại, vẻ mặt biểu hiện rõ sự đáng tiếc. “Không ổn à? Ý của đệ là đi gia công thứ này đã rồi mới tặng cho nàng?”
Mộ Dung Bắc Tô đắc chí nói: “Đương nhiên rồi. Tử ca, huynh thực sự chẳng có tỉ lãng mạn nào thế. Nếu mà tìm được thợ thủ công có tay nghề tốt để chế tác khối ngọc thạch kia thành một bộ trang sức rồi đưa cho nàng thì ngày nào nàng cũng có thể diện nó. Vừa có công dụng làm đẹp, vừa khiến nàng nhớ đến huynh nữa
Đề nghị này của hắn quả thực không tồi, Mộ Dung Bắc Uyên bắt đầu vui vẻ: “Nhưng mà ai là người gia công thứ ngọc thạch này đây? Đệ có ý kiến gì không?”
Mộ Dung Bắc Tô ngày nào cũng cùng những cô nương vui đùa với nhau nên đương nhiên là thông thạo luyện như thế nà rồi: “Yên tâm. Để đệ cùng huynh xuất cung, giới thiệu cho huynh một cửa hàng đáng tin cậy. Hai người lập tức xuất cung, đi đến một nơi có tên là “Niệm Di Phường”.
Nghe nói đây là một cửa hàng trang sức vô cùng nổi tiếng ở trong kinh thành, thường được giới quý tộc lui tới, chuyện kinh doanh tốt vô cùng.
Ông chủ quen mặt Mộ Dung Bắc Tô nên hắn vừa đến đã cung kính chào đón. “Lục điện hạ đến rồi!”
“Ừ. Vị này chính là tử ca của ta. Hằn có một khối nguyên thạch rất tốt cần được gia công nên ta liền nghĩ ngay đến người.
Mộ Dung Bắc Uyên đưa chiếc hộp cho ông ta, ông chủ vừa nhìn thấy đã không ngừng khen ngợi, tán thưởng. “Đây thực sự là của hiếm. Chỉ có hoàng gia mới có được bảo vật quý giá đến dường này.
“Người cũng biết giá trị của nó rồi đấy, vậy nên làm một bộ trang sức từ nó đi. Lần trước ta nhờ người thiết kế cho cô nương Hồng Vân một bộ không tệ. Cứ tương tự bộ đó mà làm một bộ khác, từ vòng cổ, vòng tai, nhẫn cử làm mỗi thứ một cái. Còn phần dư thì coi như là tiền thưởng cho ngươi.”
Chủ tiêm tủm tỉm cười khoái chỉ và cam đoan chắc chắn sẽ làm cho bọn họ vừa lòng
Hàn viết cho Mộ Dung Bắc Uyên một danh thiếp, nói là chở đến khi làm xong thì sẽ đưa đến tận Tử vương phủ. khi Mộ Dung Bắc Uyên trở về thì Triệu Khương Lan vẫn chưa tỉnh dậy.
Hắn vừa vào đến cửa thì nhìn thấy Mộ Dung Bạc Hải đang trông coi ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng trầm lắng. “Sao tam ca lại ở trong này?”
Mộ Dung Bắc Hải thu hồi ảnh mặt của mình trên người Triệu
Khương Lan lại, bình tĩnh nói: “Huynh lo lắng cho thân thể của
Khương Lan nên mới đến đây xem một chuyến. “Đệ biết huynh lo lắng nhưng đây là khuê phòng của nàng. Tam ca cứ tùy tiện đi ra đi vào như thế thi không ổn đâu.
Mộ Dung Bắc Hải thản nhiên liếc mắt nhìn hãn: “Được rồi, không cần cùng huynh tranh cãi việc này, lúc nàng tỉnh cũng chẳng thấy đề quan tâm nhiều hơn.”
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Uyên khẽ biến sắc. “Hà Lâm đã được đưa đi?”
“Đúng thế. Dựa vào ý tử của vương phi thi chờ hàn trở lại sư môn thì chuyện liên quan đến Hà Chu cũng có thể hóa giải được rồi ”
Mộ Dung Bắc Hải nhịn không được liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái, sau đó chậm rãi nói: “Đệ cũng biết mà, chuyện Hà Chu giết người còn liên quan đến hình bộ và hộ bộ nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên trừng mắt: “Huynh nghi ngờ rằng hai nơi này có kẻ đồng phạm? Huynh đừng quên rằng hai năm gần đây các quan viên ở cả hình bộ lần hộ bộ đều được thay đổi thường xuyên. Sợ là khó mà tra ra kẻ nào là chủ mưu thực sự. “Phụ hoàng đã bắt đầu kiêng kị Trữ Quốc Công rồi. Chuyện người ra tay chỉ là chuyện sớm muộn, cứ từ từ mà theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.