Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 121
Sủng Phi
08/05/2021
Dưới ánh mắt như thiêu đốt của Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan từ bỏ việc nhìn chăm chăm vào hắn.
Nàng lặng lẽ nhấc chăn lên, chui đầu vào chơi trò giả chết.
Mộ Dung Bắc Uyên bị hành động của nàng làm cho cảm thấy buồn cười, hắn lại kéo cô ra: “Được rồi, ta sẽ không so đo với nàng nữa.”
Khi Triệu Khương Lan chui ra lần nữa, khuôn mặt của nàng đã nhuộm hồng.
Mặc dù nguyên nhân là do ngại ngùng, nhưng khí sắc của nàng trông rất tốt. “Thế nào rồi, hiện tại còn cảm thấy không khỏe sao? Tay chân có lạnh không?”
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra nằm lấy tay nàng, động tác rất tự nhiên.
Nhưng mà Triệu Khương Lan bị doạ cho giật mình, trợn to hai mặt kinh ngạc, một lúc sau mới nhớ ra lắc đầu: “Ta ổn hơn nhiều rôi. “Ừ, sở cũng không lạnh như vậy nữa”
Nàng hằng giọng, giả vờ bình tĩnh nói: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn trời nói: “Là giờ thân, nàng cả ngày không ăn gì, có muốn dậy ăn một chút không?”
Triệu Khương Lan nói ừ một tiếng, Mộ Dung Bắc Uyên liền gọi nha hoàn đi vào hầu hạ. Sở Sở và Hồng Mai đi vào thì nhìn thấy cảnh này, hai người xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Mặc dù trước đó Mộ Dung Bắc Uyên cũng đã qua đêm ở đây, nhưng không chờ họ hầu hạ thay quần áo cho thì hắn đã lặng lẽ rời di.
Lúc này, hai người mặc đồ tựa vào nhau, sắc mặt của Triệu Khương Lan rõ ràng vẫn còn hồng hồng, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy bộ dạng của hai tiểu nha hoàn, Triệu Khương Lan liền biết hai người họ đã hiểu lầm.
Nàng có chút ngượng ngùng dặn dò: “Mau bảo phòng bếp nấu Trong lúc chờ đợi, nàng vẫn có chút ngượng ngùng, không biết vài món đi.”
nên nói gì với Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng liền ngôi ngay vào bàn, không biết đặt tay vào đâu
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của nàng, hàn càng muốn cười.
Chợt nhớ ra một chuyện khác, hắn từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy bạc, đẩy cho nàng: “Nàng cứ giữ cái này đi, vài ngày nữa sẽ có người tới đưa cho nàng một thứ.”
Triệu Khương Lan nhìn thấy ba chữ “Niệm Di Phường” viết trên giấy, mắt nàng liên sáng lên.
Nàng có trí nhớ rất tốt, đương nhiên biết đây là một cửa tiệm châu báu rất nổi tiếng ở kinh thành.
Chẳng lẽ là Mộ Dung Bắc Uyên tặng cho mình thứ gì đó?
Trong lòng nàng có một tia vui sướng nhàn nhạt, ngay cả giọng nói cũng trở nên trong trẻo hơn: “Là cái gì vậy?”
“Bây giờ chưa thể nói cho nàng biết, bí mật. Chờ đồ đến nàng sẽ biết thôi!”
Cắt, còn chơi bí ẩn.
Nhưng mà nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói xong, Triệu Khương Lan cũng không còn hỏi nữa.
Mọi người đều thích những điều bất ngờ, nàng đang mong đợi vài ngày nữa mình sẽ nhận được quà gì!
Mấy ngày qua Thẩm Hi Nguyệt có chút íu xiu.
Từ lần trước nàng ta bị Mộ Dung Bắc Uyên khiển trách ở suối nước nóng, không biết tại sao, nàng ta cảm thấy Mộ Dung Bắc
Uyên đang trốn tránh mình.
Bên Mộ Dung Bắc Quý lại hết lần này đến lần khác cho người hỏi thăm về tiến độ, điều này khiến nàng ta cảm thấy đặc biệt lo làng, trong lòng nàng ta hận Triệu Khương Lan đến chết. Nhất định là người phụ nữ đó đã sử dụng bằng môn tà đạo nào đó.
Vì nàng là đại phu, chắc chắn có sở trường dùng thuốc.
Nói không chừng nàng đã cho Mộ Dung Bắc Uyên dùng thứ gì đó còn mạnh hơn độc tình.
Thấy nàng ta có vẻ mệt mỏi, Khê Hà không khỏi an ủi: “Trắc phí đừng nản lòng, những con đường quanh có chỉ là tạm thời, người biết rất rõ, Vương gia sẽ không bao giờ phản bội người. Hơn nữa, người là ân nhân cứu mạng của Vương gia, Vương gia của chúng ta trong tình trọng nghĩa, đến lúc nào đó sẽ tốt với người.”
Nàng lặng lẽ nhấc chăn lên, chui đầu vào chơi trò giả chết.
Mộ Dung Bắc Uyên bị hành động của nàng làm cho cảm thấy buồn cười, hắn lại kéo cô ra: “Được rồi, ta sẽ không so đo với nàng nữa.”
Khi Triệu Khương Lan chui ra lần nữa, khuôn mặt của nàng đã nhuộm hồng.
Mặc dù nguyên nhân là do ngại ngùng, nhưng khí sắc của nàng trông rất tốt. “Thế nào rồi, hiện tại còn cảm thấy không khỏe sao? Tay chân có lạnh không?”
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra nằm lấy tay nàng, động tác rất tự nhiên.
Nhưng mà Triệu Khương Lan bị doạ cho giật mình, trợn to hai mặt kinh ngạc, một lúc sau mới nhớ ra lắc đầu: “Ta ổn hơn nhiều rôi. “Ừ, sở cũng không lạnh như vậy nữa”
Nàng hằng giọng, giả vờ bình tĩnh nói: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn trời nói: “Là giờ thân, nàng cả ngày không ăn gì, có muốn dậy ăn một chút không?”
Triệu Khương Lan nói ừ một tiếng, Mộ Dung Bắc Uyên liền gọi nha hoàn đi vào hầu hạ. Sở Sở và Hồng Mai đi vào thì nhìn thấy cảnh này, hai người xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Mặc dù trước đó Mộ Dung Bắc Uyên cũng đã qua đêm ở đây, nhưng không chờ họ hầu hạ thay quần áo cho thì hắn đã lặng lẽ rời di.
Lúc này, hai người mặc đồ tựa vào nhau, sắc mặt của Triệu Khương Lan rõ ràng vẫn còn hồng hồng, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy bộ dạng của hai tiểu nha hoàn, Triệu Khương Lan liền biết hai người họ đã hiểu lầm.
Nàng có chút ngượng ngùng dặn dò: “Mau bảo phòng bếp nấu Trong lúc chờ đợi, nàng vẫn có chút ngượng ngùng, không biết vài món đi.”
nên nói gì với Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng liền ngôi ngay vào bàn, không biết đặt tay vào đâu
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của nàng, hàn càng muốn cười.
Chợt nhớ ra một chuyện khác, hắn từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy bạc, đẩy cho nàng: “Nàng cứ giữ cái này đi, vài ngày nữa sẽ có người tới đưa cho nàng một thứ.”
Triệu Khương Lan nhìn thấy ba chữ “Niệm Di Phường” viết trên giấy, mắt nàng liên sáng lên.
Nàng có trí nhớ rất tốt, đương nhiên biết đây là một cửa tiệm châu báu rất nổi tiếng ở kinh thành.
Chẳng lẽ là Mộ Dung Bắc Uyên tặng cho mình thứ gì đó?
Trong lòng nàng có một tia vui sướng nhàn nhạt, ngay cả giọng nói cũng trở nên trong trẻo hơn: “Là cái gì vậy?”
“Bây giờ chưa thể nói cho nàng biết, bí mật. Chờ đồ đến nàng sẽ biết thôi!”
Cắt, còn chơi bí ẩn.
Nhưng mà nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói xong, Triệu Khương Lan cũng không còn hỏi nữa.
Mọi người đều thích những điều bất ngờ, nàng đang mong đợi vài ngày nữa mình sẽ nhận được quà gì!
Mấy ngày qua Thẩm Hi Nguyệt có chút íu xiu.
Từ lần trước nàng ta bị Mộ Dung Bắc Uyên khiển trách ở suối nước nóng, không biết tại sao, nàng ta cảm thấy Mộ Dung Bắc
Uyên đang trốn tránh mình.
Bên Mộ Dung Bắc Quý lại hết lần này đến lần khác cho người hỏi thăm về tiến độ, điều này khiến nàng ta cảm thấy đặc biệt lo làng, trong lòng nàng ta hận Triệu Khương Lan đến chết. Nhất định là người phụ nữ đó đã sử dụng bằng môn tà đạo nào đó.
Vì nàng là đại phu, chắc chắn có sở trường dùng thuốc.
Nói không chừng nàng đã cho Mộ Dung Bắc Uyên dùng thứ gì đó còn mạnh hơn độc tình.
Thấy nàng ta có vẻ mệt mỏi, Khê Hà không khỏi an ủi: “Trắc phí đừng nản lòng, những con đường quanh có chỉ là tạm thời, người biết rất rõ, Vương gia sẽ không bao giờ phản bội người. Hơn nữa, người là ân nhân cứu mạng của Vương gia, Vương gia của chúng ta trong tình trọng nghĩa, đến lúc nào đó sẽ tốt với người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.