Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1457
Sủng Phi
07/09/2021
Không quá hai ngày sau, tin tức Trữ quốc công gặp chuyện đã được truyền đi khắp kinh thành, từ phố lớn cho đến ngõ nhỏ.
Liên gia cũng nhanh chóng chuẩn bị tang lễ, bởi vì thi thể đã hoàn toàn biến dạng nên bọn họ trực tiếp đưa đi hỏa táng, chỉ đem tro cốt vào linh đường.
Trong khi đó, thái độ của Mộ Dung Bắc Quý khiến cho người khác không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Sự đau buồn qua ánh mắt của hắn thực sự không hề giống đang diễn trò. Thậm chí người trong Đông Cung còn nói, đã nhiều ngày nay Mộ Dung Bắc Quý không có tâm trạng ăn uống, người gầy đi một vòng.
Rõ ràng không phải đang giả vờ.
Tang lễ của nhà họ Liên diễn ra trong ba ngày, người của triều đình cũng lần lượt đến phúng viếng Cả nhà họ Liên cứ như vậy âm thầm rơi vào một cuộc chấn động lớn.
Nếu như Trữ quốc công bình an vô sự thì hắn chính là món vũ khí mạnh mẽ của nhà họ Liên.
Ngay cả khi ông ta đã từ chức, sự hiện diện của ông ta vẫn luôn khiến cho những người ở Liên gia an tâm vô cùng.
Hiện nay Quốc công đã không còn, tình hình lại càng càng thêm rối ren.
Vậy nhưng họ không thể suy tàn một cách nhanh chóng được.
Chỉ cần một ngày Liên Tư Thành còn tồn tại thì Thái tử sẽ không dễ dàng bị phế truất
Hai năm gần đây sức khỏe của Chiêu Vũ đế không còn tốt như trước, không biết còn trụ được bao nhiêu lâu, liệu Mộ Dung Bắc Quý có thể kế vị hay không, không ai có thể nói trước được. Để buộc Liên Tư Thành về kinh, Chiêu Vũ đế đã gửi ba thánh chỉ đến Giang Nam.
Bên cạnh đó, mọi việc ở kinh thành hắn cũng đã có chuẩn bị kỹ càng.
Để Ngự Lâm Quân chuẩn bị tốt thời cơ, đến khi Liên Thư Thành trở về, lập tức lấy lý do “Suy nghĩ quá mức, đau buồn quá độ” để nhốt hắn lại.
Mộ Dung Bắc Quý đã mất ngủ nhiều ngày, sau khi biết Chiêu Vũ đế dùng mọi cách để thúc giục Liên Tư Thành về kinh, hắn không lúc nào yên lòng được.
Luôn luôn cảm giác một khi Liên Tư Thành trở về, sẽ không bao giờ có rời đi được nữa.
Thời điểm hắn đang vô cùng phiền não, đột nhiên có một mưu thần ghé vào bên tai hắn thì thầm: “Thái tử điện hạ chớ lo lắng, Trữ quốc công bình an vô sự.
Hai mắt Mộ Dung Bắc Quý mở to: “Thật sao, ngươi có phải vì an ủi bản cung mà cố ý lừa gạt không?”
“Thuộc hạ không dám nói dối.
Mộ Dung Bắc Quý vốn thực sự tin rằng Trữ quốc công xảy ra chuyện, bởi vì hẳn hoàn toàn không biết những điều xảy ra.
Nếu Trữ quốc công đã sớm tính toán thì ông ta không thể nào giấu đứa cháu ngoại này được.
Không ngờ, Trữ quốc công lại cẩn thận đến mức này. Nếu không thì hắn cũng sẽ không đau lòng quá mức mà làm tổn hại thân thể của mình như vậy.
E là Trữ quốc công ngay từ đầu đã không muốn nói cho hắn mọi chuyện. “Vậy là ngoại công đã tính toán từ trước rồi phải không? Bản cung không hiểu. Nếu như ông ấy còn sống thì nhà họ Liên sẽ không dễ bị dao động, phụ hoàng cũng không vội vã thúc giục cữu cữu về kinh đến vậy. Bây giờ mọi chuyện khiến phụ hoàng càng thêm kiêng kị, nhà họ Liên cũng vì thế mà dao động, có lợi ích gì chứ?”
Mưu thần lắc đầu: “Lẽ nào điện hạ cảm thấy nếu như Trữ quốc công không làm gì thì hoàng thượng có thể buông tha nhà họ Liên sao? Từng bước đi đến ngày hôm nay, rốt cuộc chỉ là sớm hay muộn thôi. Thay vì ngồi đợi hoàng thượng ra tay còn mình chỉ ngồi chờ chết, chẳng bằng tự tìm đường sống cho chính mình.”
Mộ Dung Bắc quý nheo mắt: “Ông ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ ngoại công và cữu cữu đều muốn.
Liên gia cũng nhanh chóng chuẩn bị tang lễ, bởi vì thi thể đã hoàn toàn biến dạng nên bọn họ trực tiếp đưa đi hỏa táng, chỉ đem tro cốt vào linh đường.
Trong khi đó, thái độ của Mộ Dung Bắc Quý khiến cho người khác không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Sự đau buồn qua ánh mắt của hắn thực sự không hề giống đang diễn trò. Thậm chí người trong Đông Cung còn nói, đã nhiều ngày nay Mộ Dung Bắc Quý không có tâm trạng ăn uống, người gầy đi một vòng.
Rõ ràng không phải đang giả vờ.
Tang lễ của nhà họ Liên diễn ra trong ba ngày, người của triều đình cũng lần lượt đến phúng viếng Cả nhà họ Liên cứ như vậy âm thầm rơi vào một cuộc chấn động lớn.
Nếu như Trữ quốc công bình an vô sự thì hắn chính là món vũ khí mạnh mẽ của nhà họ Liên.
Ngay cả khi ông ta đã từ chức, sự hiện diện của ông ta vẫn luôn khiến cho những người ở Liên gia an tâm vô cùng.
Hiện nay Quốc công đã không còn, tình hình lại càng càng thêm rối ren.
Vậy nhưng họ không thể suy tàn một cách nhanh chóng được.
Chỉ cần một ngày Liên Tư Thành còn tồn tại thì Thái tử sẽ không dễ dàng bị phế truất
Hai năm gần đây sức khỏe của Chiêu Vũ đế không còn tốt như trước, không biết còn trụ được bao nhiêu lâu, liệu Mộ Dung Bắc Quý có thể kế vị hay không, không ai có thể nói trước được. Để buộc Liên Tư Thành về kinh, Chiêu Vũ đế đã gửi ba thánh chỉ đến Giang Nam.
Bên cạnh đó, mọi việc ở kinh thành hắn cũng đã có chuẩn bị kỹ càng.
Để Ngự Lâm Quân chuẩn bị tốt thời cơ, đến khi Liên Thư Thành trở về, lập tức lấy lý do “Suy nghĩ quá mức, đau buồn quá độ” để nhốt hắn lại.
Mộ Dung Bắc Quý đã mất ngủ nhiều ngày, sau khi biết Chiêu Vũ đế dùng mọi cách để thúc giục Liên Tư Thành về kinh, hắn không lúc nào yên lòng được.
Luôn luôn cảm giác một khi Liên Tư Thành trở về, sẽ không bao giờ có rời đi được nữa.
Thời điểm hắn đang vô cùng phiền não, đột nhiên có một mưu thần ghé vào bên tai hắn thì thầm: “Thái tử điện hạ chớ lo lắng, Trữ quốc công bình an vô sự.
Hai mắt Mộ Dung Bắc Quý mở to: “Thật sao, ngươi có phải vì an ủi bản cung mà cố ý lừa gạt không?”
“Thuộc hạ không dám nói dối.
Mộ Dung Bắc Quý vốn thực sự tin rằng Trữ quốc công xảy ra chuyện, bởi vì hẳn hoàn toàn không biết những điều xảy ra.
Nếu Trữ quốc công đã sớm tính toán thì ông ta không thể nào giấu đứa cháu ngoại này được.
Không ngờ, Trữ quốc công lại cẩn thận đến mức này. Nếu không thì hắn cũng sẽ không đau lòng quá mức mà làm tổn hại thân thể của mình như vậy.
E là Trữ quốc công ngay từ đầu đã không muốn nói cho hắn mọi chuyện. “Vậy là ngoại công đã tính toán từ trước rồi phải không? Bản cung không hiểu. Nếu như ông ấy còn sống thì nhà họ Liên sẽ không dễ bị dao động, phụ hoàng cũng không vội vã thúc giục cữu cữu về kinh đến vậy. Bây giờ mọi chuyện khiến phụ hoàng càng thêm kiêng kị, nhà họ Liên cũng vì thế mà dao động, có lợi ích gì chứ?”
Mưu thần lắc đầu: “Lẽ nào điện hạ cảm thấy nếu như Trữ quốc công không làm gì thì hoàng thượng có thể buông tha nhà họ Liên sao? Từng bước đi đến ngày hôm nay, rốt cuộc chỉ là sớm hay muộn thôi. Thay vì ngồi đợi hoàng thượng ra tay còn mình chỉ ngồi chờ chết, chẳng bằng tự tìm đường sống cho chính mình.”
Mộ Dung Bắc quý nheo mắt: “Ông ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ ngoại công và cữu cữu đều muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.