Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1473
Sủng Phi
09/09/2021
Nhưng hắn ta vẫn có chút lo lắng.
“Nhưng mà bây giờ, Liên Tư Thành đang ở lại chiến đấu với hải tặc. Nếu triều đình không cung cấp quân lương cho hắn, dân chúng sẽ có những lời dị nghị không hay đổi với triều đình chúng ta.”
“Phụ hoàng nhầm rồi. Thứ mà nhi thần nhắc đến ở đây không phải là triều đình sẽ không cung cấp quân lương. Nếu Liên Tư Thành chiến đấu chống lại bọn hải tặc, triều đình sẽ thông tri cho các quận phủ ở Đông Nam hợp tác với nhau và giúp hẳn vượt qua khó khăn. Nhưng quân lương phát ra đợt năm nay chỉ có thể nhận sau khi chủ soái là hắn đến kinh thành ký hiệp định với triều đình.”
“Tính rằng hải tặc làm loạn vài tháng cũng sẽ không thể yên ổn ngay được, nếu thật sự là như vậy, chúng ta thông tri rằng tướng lĩnh là hắn không có đủ năng lực, kinh nghiệm nên triều đình sẵn lòng phải tướng quân khác đến trợ giúp Liên tướng quân. Bởi vì trợ giúp cũng chính là phân chia quyền lực cho người khác, Liên Tư Thành nhất định sẽ từ chối. Còn triều đình cũng không có ý định cung cấp quân lương cho quân bộ, mà chỉ yêu cầu hắn ký một bản hiệp định. Còn nếu hắn không chịu ký, thì toàn bộ thủy quân Đông Nam là của hắn bị chính hắn làm liên lụy.”
Chiêu Vũ để lại hỏi: “Nhưng nếu bọn họ không muốn quân lương nữa, mà tìm cách kiếm tiền thì phải làm sao?”
“Từ trước đến nay cũng có một vài quân bộ không nhận được quân lương do triều đình cung cấp, khi đó họ chỉ có một kế sách duy nhất, đó là nuôi quân bằng cách cướp tài sản của người dân. Mà đã như vậy, phụ hoàng cho rằng Liên Tư Thành có thể thu phục lòng dân bằng cách nào? Lúc đó bọn họ e rằng đã hận hắn muốn chết, làm sao có thể đứng về phía hắn? Nếu thật sự đến mức hai bên đứng lên chống lại triều đình, ngay cả Liên Tư Thành cũng không có được chút lợi ích nào, hắn không dám đi bước đó. Đến cuối cùng ai đúng ai sai, thì dân chúng cũng sẽ hiểu được.“
Chiêu Vũ để nghe xong, liền vô cùng vui vẻ khen ngợi hắn lần nữa.
“Được rồi, cứ làm như lời con nói: ”
Nhưng sau khi đi ra khỏi Ngự Thư phòng, nụ cười trên mặt Mộ Dung Bắc Uyên liền biến mất.
Sau khi trở lại vương phủ, hắn có chút lo lắng.
Triệu Khương Lan nhìn thấy hắn, không khỏi quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao nhìn chàng có chút không vui.”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu, đột nhiên nhìn nàng.
“Ta có một việc muốn nhờ phú bà Vương Phi của ta giúp đỡ.
Triệu Khương Lan bật cười: “Đừng đùa chứ, chẳng lẽ chàng lại phiền não vì thiếu tiền sao? Không thể tưởng tượng được đường đường là Thần Vương điện hạ lại có thời điểm lâm vào tình cảnh ngặt nghèo như vậy?”
“Nàng nói không sai, thực sự ta đang thiếu tiền.”
“Được rồi, chàng muốn bao nhiêu?”
Thu nhập của “Lan Tâm” bắt đầu từ ngày kinh doanh đầu tiên không phải là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng nổi.
Mỗi một lần ra mắt sản phẩm mới, là một lần tất cả nữ tử trong kinh thành điên loạn vì nó. Rất nhiều nữ tử đeo đồ trang sức của “Lan Tâm” khiến nó trở thành nhãn hiệu, dần dần kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
Nhưng Triệu Khương Lan không ngờ rằng, Mộ Dung Bắc Uyên vừa mở miệng đã phát giá trên trời: “Nàng có năm mươi vạn lượng bạc trắng không?”
Triệu Khương Lan trợn to hai mắt: “Chàng điên rồi, chàng muốn nhiều bạc như vậy làm gì? Chàng có biết năm mươi vạn lượng bạc trắng có nghĩa như thế nào không? Dù có mua một ngọn núi cũng không tới một vạn lượng bạc đó.” Nếu số tài sản mà nàng nằm trong tay, nàng đương nhiên có thể chi ra được con số này.
Nhưng nàng không hiểu, Mộ Dung Bắc Uyên muốn làm gì.
“Số tiền ta cần hơn nửa là không phải để tiêu, mà để đề phòng tai họa trước khi nó xảy ra.
Hẳn ngừng lại một chút, giọng nói lạnh như băng: “Có thể kiềm chế phụ hoàng là được rồi.”
“Kiềm chế phụ hoàng?” Triệu Khương Lan đột ngột ngẩng đầu, dường như nàng đang suy nghĩ gì đó.
“Gần đây có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đúng vậy, sứ thần Vinh Dương đã sắp tới ngoài thành. Bởi vì ta đã chú ý tới vấn đề này từ trước, nên ta đã sai người bí mật nghe ngóng tin tức của bọn họ. Nếu như sứ thần Vinh Dương đến, thì có nghĩa phụ hoàng không báo cho bên Vinh Dương chuyện từ hôn kia, người Vinh Dương vẫn luôn có suy nghĩ đón nàng trở về làm hoàng hậu của họ. Giờ phụ hoàng lại muốn ra tay với Liên Tư Thành, cũng khó tránh khỏi việc làm mất lòng phía Vinh Dương. Để đề phòng việc hắn ta tránh nặng tìm nhẹ, đẩy nàng ra ngoài, ta phải lập kế hoạch chặn đầu trước”
“Nhưng mà bây giờ, Liên Tư Thành đang ở lại chiến đấu với hải tặc. Nếu triều đình không cung cấp quân lương cho hắn, dân chúng sẽ có những lời dị nghị không hay đổi với triều đình chúng ta.”
“Phụ hoàng nhầm rồi. Thứ mà nhi thần nhắc đến ở đây không phải là triều đình sẽ không cung cấp quân lương. Nếu Liên Tư Thành chiến đấu chống lại bọn hải tặc, triều đình sẽ thông tri cho các quận phủ ở Đông Nam hợp tác với nhau và giúp hẳn vượt qua khó khăn. Nhưng quân lương phát ra đợt năm nay chỉ có thể nhận sau khi chủ soái là hắn đến kinh thành ký hiệp định với triều đình.”
“Tính rằng hải tặc làm loạn vài tháng cũng sẽ không thể yên ổn ngay được, nếu thật sự là như vậy, chúng ta thông tri rằng tướng lĩnh là hắn không có đủ năng lực, kinh nghiệm nên triều đình sẵn lòng phải tướng quân khác đến trợ giúp Liên tướng quân. Bởi vì trợ giúp cũng chính là phân chia quyền lực cho người khác, Liên Tư Thành nhất định sẽ từ chối. Còn triều đình cũng không có ý định cung cấp quân lương cho quân bộ, mà chỉ yêu cầu hắn ký một bản hiệp định. Còn nếu hắn không chịu ký, thì toàn bộ thủy quân Đông Nam là của hắn bị chính hắn làm liên lụy.”
Chiêu Vũ để lại hỏi: “Nhưng nếu bọn họ không muốn quân lương nữa, mà tìm cách kiếm tiền thì phải làm sao?”
“Từ trước đến nay cũng có một vài quân bộ không nhận được quân lương do triều đình cung cấp, khi đó họ chỉ có một kế sách duy nhất, đó là nuôi quân bằng cách cướp tài sản của người dân. Mà đã như vậy, phụ hoàng cho rằng Liên Tư Thành có thể thu phục lòng dân bằng cách nào? Lúc đó bọn họ e rằng đã hận hắn muốn chết, làm sao có thể đứng về phía hắn? Nếu thật sự đến mức hai bên đứng lên chống lại triều đình, ngay cả Liên Tư Thành cũng không có được chút lợi ích nào, hắn không dám đi bước đó. Đến cuối cùng ai đúng ai sai, thì dân chúng cũng sẽ hiểu được.“
Chiêu Vũ để nghe xong, liền vô cùng vui vẻ khen ngợi hắn lần nữa.
“Được rồi, cứ làm như lời con nói: ”
Nhưng sau khi đi ra khỏi Ngự Thư phòng, nụ cười trên mặt Mộ Dung Bắc Uyên liền biến mất.
Sau khi trở lại vương phủ, hắn có chút lo lắng.
Triệu Khương Lan nhìn thấy hắn, không khỏi quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao nhìn chàng có chút không vui.”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu, đột nhiên nhìn nàng.
“Ta có một việc muốn nhờ phú bà Vương Phi của ta giúp đỡ.
Triệu Khương Lan bật cười: “Đừng đùa chứ, chẳng lẽ chàng lại phiền não vì thiếu tiền sao? Không thể tưởng tượng được đường đường là Thần Vương điện hạ lại có thời điểm lâm vào tình cảnh ngặt nghèo như vậy?”
“Nàng nói không sai, thực sự ta đang thiếu tiền.”
“Được rồi, chàng muốn bao nhiêu?”
Thu nhập của “Lan Tâm” bắt đầu từ ngày kinh doanh đầu tiên không phải là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng nổi.
Mỗi một lần ra mắt sản phẩm mới, là một lần tất cả nữ tử trong kinh thành điên loạn vì nó. Rất nhiều nữ tử đeo đồ trang sức của “Lan Tâm” khiến nó trở thành nhãn hiệu, dần dần kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
Nhưng Triệu Khương Lan không ngờ rằng, Mộ Dung Bắc Uyên vừa mở miệng đã phát giá trên trời: “Nàng có năm mươi vạn lượng bạc trắng không?”
Triệu Khương Lan trợn to hai mắt: “Chàng điên rồi, chàng muốn nhiều bạc như vậy làm gì? Chàng có biết năm mươi vạn lượng bạc trắng có nghĩa như thế nào không? Dù có mua một ngọn núi cũng không tới một vạn lượng bạc đó.” Nếu số tài sản mà nàng nằm trong tay, nàng đương nhiên có thể chi ra được con số này.
Nhưng nàng không hiểu, Mộ Dung Bắc Uyên muốn làm gì.
“Số tiền ta cần hơn nửa là không phải để tiêu, mà để đề phòng tai họa trước khi nó xảy ra.
Hẳn ngừng lại một chút, giọng nói lạnh như băng: “Có thể kiềm chế phụ hoàng là được rồi.”
“Kiềm chế phụ hoàng?” Triệu Khương Lan đột ngột ngẩng đầu, dường như nàng đang suy nghĩ gì đó.
“Gần đây có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đúng vậy, sứ thần Vinh Dương đã sắp tới ngoài thành. Bởi vì ta đã chú ý tới vấn đề này từ trước, nên ta đã sai người bí mật nghe ngóng tin tức của bọn họ. Nếu như sứ thần Vinh Dương đến, thì có nghĩa phụ hoàng không báo cho bên Vinh Dương chuyện từ hôn kia, người Vinh Dương vẫn luôn có suy nghĩ đón nàng trở về làm hoàng hậu của họ. Giờ phụ hoàng lại muốn ra tay với Liên Tư Thành, cũng khó tránh khỏi việc làm mất lòng phía Vinh Dương. Để đề phòng việc hắn ta tránh nặng tìm nhẹ, đẩy nàng ra ngoài, ta phải lập kế hoạch chặn đầu trước”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.