Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1502
Sủng Phi
14/09/2021
Trên đường đi, Mai Hương có chút oán trách hỏi Tịnh Sở: “Không phải tỷ vẫn luôn theo hầu bên cạnh Vương phi sao, sao mà người đi nơi nào tỷ lại không biết chứ!”
Tịnh Sở suốt ruột lau mồ hôi: “Không phải, lúc đó Triệu Thanh Nghi bảo là có chuyện muốn nói riêng với Vương phi, hi vọng những người bên cạnh ngài ấy đều lui xuống trước. Vương phi cũng đã đồng ý với nàng ta. Sau đó nha hoàn bên cạnh Triệu Thanh Nghi kia bảo ta đi ra phía sau uống trà. Ngồi được một lúc, sau đó ta thấy mãi mà Vương phi không gọi ta đến, trong lòng hơi lo lắng nên mới quay lại phòng Triệu Thanh Nghi để tìm người. Nàng ta lập tức bảo là Vương phi đã bị người khác gọi đi rồi. Ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Mai Hương nóng nảy bước nhanh chân, đi đến bên ngoài cửa phòng Triệu Thanh Nghi
Triệu Thanh Nghi nghe thấy tiếng động, nở nụ cười nhìn hai người.
“Sao các ngươi lại đến đây, có chuyện gì vậy?”
Mai Hương nén nỗi lo lắng trong lòng, kìm lại lửa giận hỏi: “Triệu cô nương, mới vừa rồi ngài nói Vương phi bị người khác gọi đi sao? Không biết ngài có nhớ người gọi Vương phi đi là ai không?”
Triệu Thanh Nghi cố tình nhíu mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chuyện này, tại sao các ngươi lại hỏi vậy?”
“Thực không dám giấu, Vương phi mất tích!”
“Cái gì, sao có thể như vậy chứ? Bây giờ mới qua được một lúc thôi, có phải nàng đã đi đến chỗ nào đó các ngươi không tình thấy. Không phải vậy chứ. Để ta cùng đi tìm nàng ấy với các ngươi.”
Mai Hương tiếp tục hỏi: “Cô nương có nhớ được dáng vẻ của người đến tìm Vương phi không
Triệu Thanh Nghi lộ vẻ mặt khó xử.
“Bởi vì lúc đó người nha hoàn kia đến rất vội vàng, cả mặt mũi dáng vẻ cũng vội vàng. Nàng ta đến một cái chớp mắt rồi đi ngay, bây giờ ta cũng không nhớ dáng vẻ cụ thể của nàng ta nữa. Cộng thêm việc nha hoàn trong Vương phủ đều mặc quần áo giống nhau, búi tóc cùng một kiểu Mới nhìn thì không khác nhau mấy. Các ngươi cũng biết đấy, ta không mấy thân quen với nha hoàn trong phủ, nên bây giờ không nói ra được đối phương là ai.”
Mai Hương và Tịnh Sở liếc nhìn nhau một cái. Trong mắt Tịnh Sở hiện lên vẻ tự trách.
Nàng ấy dậm chân: “Không được, ta phải đi khắp nơi tìm lại một lần, nhất định phải tìm ra được Vương phi!” Nói xong nàng ấy lập tức chạy ra ngoài, Triệu Thanh
Nghi cũng giả vờ chạy ra. Rất nhanh sau đó, Chu Khiết đã nghe được tin.
Nghe các nàng thuật lại chuyện đã xảy ra, Chu Khiết cảm thấy nặng nề.
Hô hấp của Chu Khiết ngừng lại: “Đã xác định rồi sao, sao lại xảy ra chuyện này?”
Vẻ mặt hắn ta phức tạp nhìn về phía Triệu Thanh Nghi: “Triệu cô nương, ngài có thể nói lại cẩn thận một chú không. Dù sao thì ngài cũng là người cuối cùng gặp được Vương phi.”
“Nhưng ta thật sự không nhớ ra dáng vẻ của người đã gọi Vương phi đi”
Vẻ mặt Triệu Thanh Nghi áy náy: “Thật sự xin lỗi, nếu như ta lưu ý hơn một chút thì tốt rồi. Điều quan trọng trước mắt là chúng ta hãy đi tìm khắp nơi xem. Chẳng may Vương phi không cẩn thận vấp ngã ở chỗ nào đó, cũng có khả năng không đứng dậy được. Trong phủ lớn như vậy, đừng bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào!”
Chu Kiết đành phải dặn dò đảm thị vệ và nhóm nha hoàn để bọn họ đi tình cho cẩn thận, bằng mọi cách phải tìm được Triệu Khương Lan.
Sắc trời đã sắp muộn, Mộ Dung Bắc Uyên mới trở về phủ từ trong đống công vụ bận rộn.
Hắc vừa vào cửa đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sắc mặt nhóm hạ nhân trong phủ đều vội vàng, giống như xảy ra chuyện lớn gì đó.
Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi tái mặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi ai ai cũng gấp gáp như vậy, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra!”
Chu Khiết thấy vậy lập tức vội vàng bước lên báo cáo cho Mộ Dung Bắc Uyên: “Điện hạ, không xong rồi, không tìm thấy Vương phi
Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên mở to mắt: “Ngươi nói cái gì? Không thấy ai?”
“Vương Phi, là không tìm thấy Vương phi!”
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức nắm lấy cánh tay của hắn ta: “Nói cho rõ ràng, không phải Vương phi vẫn luôn ở trong phủ không đi đâu sao. Sao lại mất tích được? Hôm nay nàng ấy đã đi những đâu, gặp những người nào?”
Tịnh Sở suốt ruột lau mồ hôi: “Không phải, lúc đó Triệu Thanh Nghi bảo là có chuyện muốn nói riêng với Vương phi, hi vọng những người bên cạnh ngài ấy đều lui xuống trước. Vương phi cũng đã đồng ý với nàng ta. Sau đó nha hoàn bên cạnh Triệu Thanh Nghi kia bảo ta đi ra phía sau uống trà. Ngồi được một lúc, sau đó ta thấy mãi mà Vương phi không gọi ta đến, trong lòng hơi lo lắng nên mới quay lại phòng Triệu Thanh Nghi để tìm người. Nàng ta lập tức bảo là Vương phi đã bị người khác gọi đi rồi. Ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Mai Hương nóng nảy bước nhanh chân, đi đến bên ngoài cửa phòng Triệu Thanh Nghi
Triệu Thanh Nghi nghe thấy tiếng động, nở nụ cười nhìn hai người.
“Sao các ngươi lại đến đây, có chuyện gì vậy?”
Mai Hương nén nỗi lo lắng trong lòng, kìm lại lửa giận hỏi: “Triệu cô nương, mới vừa rồi ngài nói Vương phi bị người khác gọi đi sao? Không biết ngài có nhớ người gọi Vương phi đi là ai không?”
Triệu Thanh Nghi cố tình nhíu mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chuyện này, tại sao các ngươi lại hỏi vậy?”
“Thực không dám giấu, Vương phi mất tích!”
“Cái gì, sao có thể như vậy chứ? Bây giờ mới qua được một lúc thôi, có phải nàng đã đi đến chỗ nào đó các ngươi không tình thấy. Không phải vậy chứ. Để ta cùng đi tìm nàng ấy với các ngươi.”
Mai Hương tiếp tục hỏi: “Cô nương có nhớ được dáng vẻ của người đến tìm Vương phi không
Triệu Thanh Nghi lộ vẻ mặt khó xử.
“Bởi vì lúc đó người nha hoàn kia đến rất vội vàng, cả mặt mũi dáng vẻ cũng vội vàng. Nàng ta đến một cái chớp mắt rồi đi ngay, bây giờ ta cũng không nhớ dáng vẻ cụ thể của nàng ta nữa. Cộng thêm việc nha hoàn trong Vương phủ đều mặc quần áo giống nhau, búi tóc cùng một kiểu Mới nhìn thì không khác nhau mấy. Các ngươi cũng biết đấy, ta không mấy thân quen với nha hoàn trong phủ, nên bây giờ không nói ra được đối phương là ai.”
Mai Hương và Tịnh Sở liếc nhìn nhau một cái. Trong mắt Tịnh Sở hiện lên vẻ tự trách.
Nàng ấy dậm chân: “Không được, ta phải đi khắp nơi tìm lại một lần, nhất định phải tìm ra được Vương phi!” Nói xong nàng ấy lập tức chạy ra ngoài, Triệu Thanh
Nghi cũng giả vờ chạy ra. Rất nhanh sau đó, Chu Khiết đã nghe được tin.
Nghe các nàng thuật lại chuyện đã xảy ra, Chu Khiết cảm thấy nặng nề.
Hô hấp của Chu Khiết ngừng lại: “Đã xác định rồi sao, sao lại xảy ra chuyện này?”
Vẻ mặt hắn ta phức tạp nhìn về phía Triệu Thanh Nghi: “Triệu cô nương, ngài có thể nói lại cẩn thận một chú không. Dù sao thì ngài cũng là người cuối cùng gặp được Vương phi.”
“Nhưng ta thật sự không nhớ ra dáng vẻ của người đã gọi Vương phi đi”
Vẻ mặt Triệu Thanh Nghi áy náy: “Thật sự xin lỗi, nếu như ta lưu ý hơn một chút thì tốt rồi. Điều quan trọng trước mắt là chúng ta hãy đi tìm khắp nơi xem. Chẳng may Vương phi không cẩn thận vấp ngã ở chỗ nào đó, cũng có khả năng không đứng dậy được. Trong phủ lớn như vậy, đừng bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào!”
Chu Kiết đành phải dặn dò đảm thị vệ và nhóm nha hoàn để bọn họ đi tình cho cẩn thận, bằng mọi cách phải tìm được Triệu Khương Lan.
Sắc trời đã sắp muộn, Mộ Dung Bắc Uyên mới trở về phủ từ trong đống công vụ bận rộn.
Hắc vừa vào cửa đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sắc mặt nhóm hạ nhân trong phủ đều vội vàng, giống như xảy ra chuyện lớn gì đó.
Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi tái mặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi ai ai cũng gấp gáp như vậy, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra!”
Chu Khiết thấy vậy lập tức vội vàng bước lên báo cáo cho Mộ Dung Bắc Uyên: “Điện hạ, không xong rồi, không tìm thấy Vương phi
Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên mở to mắt: “Ngươi nói cái gì? Không thấy ai?”
“Vương Phi, là không tìm thấy Vương phi!”
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức nắm lấy cánh tay của hắn ta: “Nói cho rõ ràng, không phải Vương phi vẫn luôn ở trong phủ không đi đâu sao. Sao lại mất tích được? Hôm nay nàng ấy đã đi những đâu, gặp những người nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.