Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1590
Sủng Phi
29/09/2021
Nàng ta dùng giọng nói của Triệu Khương Lan trả lời, cố hết sức giữ được bình tĩnh.
Lý Mặc tự mình gắp cho nàng mấy món ăn.
“Đây đều là những món nàng thích ăn, ăn nhiều một chút. Lần này trở về, nàng so với lúc trước trẫm nhìn thấy gầy đi rất nhiều, làm trẫm đau lòng.
Hoắc Hoa Quý nắm chặt đũa, cúi đầu dùng bữa: “Đa ta.”
Lý Mặc dừng lại: “Đa tạ?”
Hắn lại cười: “Nàng mãi mãi cũng không cần nói tạ ơn với trẫm, vì nàng dù là làm bất cứ chuyện gì trầm đều cam tâm tình nguyện”
Mặc dù thức ăn vào miệng cực kì đẹp mắt, Hoắc Hoa Quý lại cảm thấy nhạt như nước ốc. Lý Mặc càng tốt với nàng ta, nàng ta càng không quen.
Mãi mới chờ đến lúc màn đêm buông xuống, hắn ta phải trở về giải quyết việc công.
Hoắc Hoa Quý theo thói quen đi theo hắn ta, tiễn hắn ta ra tới cửa. Nhìn thấy vậy, Lý Mặc cảm thấy trong lòng có một dòng ấm áp đang cuộn trào. Chẳng lẽ bởi vì sắp đại hôn? Còn có gần đây mỗi ngày đều ở chung, Triệu Khương Lan không căm hận hắn như trước nữa?
Nghĩ tới đây, trong mắt Lý Mặc tràn đầy những tia sáng kích động. Không kìm được kích động, hắn nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán Hoắc Hoa Quý.
“Hoàng hậu không cần tiễn nữa, trở về đi. Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai trẫm sẽ tự mình đến đón nàng.”
Hoắc Hoa Quý mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn hắn ta. Vẻ mặt này lại càng làm cho Lý Mặc thích thú, hắn ta cười ha hạ một tiếng rồi quay người rời đi.
Hàn ta vừa đi, Hoắc Hoa Quý đưa tay sờ lên trán. Nụ hôn lúc nãy vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng. Nàng xoa xoa mặt, hai má nóng rang.
Cẩn Thư đứng sau lưng nàng ta nói: “Ngươi xem, bệ hạ không phát hiện khác thường, chỉ cần ngươi có thể vượt qua chướng ngại trong lòng, đó cũng không phải việc gì khó. Dù sao bất cứ ai nhìn thấy gương mặt và giọng nói không khác nương nương chút nào của ngươi đều sẽ không nghi ngờ.
Hoắc Hoa Quý ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Nhưng ta còn quá căng thẳng”
“Một lần thì lạ, hai lần thì quen. Chẳng mấy chốc sẽ quen thôi.”
Hôm sau trời vừa sáng, Lý Mặc thật sự là đúng như lời hẹn, sáng sớm đã đến cung Vị Ương.
Ngày mai chính là đại hôn, nên hôm nay sẽ tế tổ trước. Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ cùng nhau đến Thiên Cung, Địa cung và Thái Miếu để lần lượt chiêm bái trời, đất và tổ tiên.
Lý Mặc muốn nàng đi gặp nhất, chính là Liên thái phi đã qua đời.
Hai người cùng nhau đi đến trước bài vị của Liên thái phi, Lý Mặc thắp hương trước, Hoắc Hoa Quý học được dáng vẻ của hắn cũng tiến đến bái một cái.
“Nàng còn nhớ không, lúc nhỏ chúng ta thích nhất là đi quấy rầy Thái phi. Trước kia Thái hậu không thích nàng, luôn chế nhạo nàng, mỗi lần Thái phi biết đều sẽ ôm nàng dỗ dành, còn cho nàng ăn kẹo.
Hoắc Hoa Quý đương nhiên không biết, nhưng nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Lý Mặc khi nhớ lại chuyện trước đây, nàng ta cũng cười theo. Lý Mặc quay đầu, dịu dàng nhìn nàng ta, cùng với nàng ta đan chặt mười ngón tay.
Vẻ mặt của Hoắc Hoa Quý lập tức thay đổi, nhưng nàng cũng không tránh hắn.
“Hân Nhi, ta cuối cùng cũng đợi đến ngày này. Thật xin lỗi, ngày hôm nay sớm đã nên tới, là ta làm hỏng chuyện, để nàng phải chịu uất ức như vậy, ta có lỗi, từ lúc nàng rời đi trong lòng ta mỗi ngày đều ngẫm nghĩ tự trách. Có lẽ là Thái phi bà ấy trên trời có linh thiêng phù hộ ta, để cho ta có thể đạt được ước muốn một lần nữa có được nàng, ta sẽ không để nàng đi nữa, ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất trên đời này. Quyền lực cao nhất, đồ vật quý nhất và tình cảm rõ ràng nhất, ta nhất định sẽ không phụ nàng!”
Lý Mặc tự mình gắp cho nàng mấy món ăn.
“Đây đều là những món nàng thích ăn, ăn nhiều một chút. Lần này trở về, nàng so với lúc trước trẫm nhìn thấy gầy đi rất nhiều, làm trẫm đau lòng.
Hoắc Hoa Quý nắm chặt đũa, cúi đầu dùng bữa: “Đa ta.”
Lý Mặc dừng lại: “Đa tạ?”
Hắn lại cười: “Nàng mãi mãi cũng không cần nói tạ ơn với trẫm, vì nàng dù là làm bất cứ chuyện gì trầm đều cam tâm tình nguyện”
Mặc dù thức ăn vào miệng cực kì đẹp mắt, Hoắc Hoa Quý lại cảm thấy nhạt như nước ốc. Lý Mặc càng tốt với nàng ta, nàng ta càng không quen.
Mãi mới chờ đến lúc màn đêm buông xuống, hắn ta phải trở về giải quyết việc công.
Hoắc Hoa Quý theo thói quen đi theo hắn ta, tiễn hắn ta ra tới cửa. Nhìn thấy vậy, Lý Mặc cảm thấy trong lòng có một dòng ấm áp đang cuộn trào. Chẳng lẽ bởi vì sắp đại hôn? Còn có gần đây mỗi ngày đều ở chung, Triệu Khương Lan không căm hận hắn như trước nữa?
Nghĩ tới đây, trong mắt Lý Mặc tràn đầy những tia sáng kích động. Không kìm được kích động, hắn nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán Hoắc Hoa Quý.
“Hoàng hậu không cần tiễn nữa, trở về đi. Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai trẫm sẽ tự mình đến đón nàng.”
Hoắc Hoa Quý mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn hắn ta. Vẻ mặt này lại càng làm cho Lý Mặc thích thú, hắn ta cười ha hạ một tiếng rồi quay người rời đi.
Hàn ta vừa đi, Hoắc Hoa Quý đưa tay sờ lên trán. Nụ hôn lúc nãy vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng. Nàng xoa xoa mặt, hai má nóng rang.
Cẩn Thư đứng sau lưng nàng ta nói: “Ngươi xem, bệ hạ không phát hiện khác thường, chỉ cần ngươi có thể vượt qua chướng ngại trong lòng, đó cũng không phải việc gì khó. Dù sao bất cứ ai nhìn thấy gương mặt và giọng nói không khác nương nương chút nào của ngươi đều sẽ không nghi ngờ.
Hoắc Hoa Quý ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Nhưng ta còn quá căng thẳng”
“Một lần thì lạ, hai lần thì quen. Chẳng mấy chốc sẽ quen thôi.”
Hôm sau trời vừa sáng, Lý Mặc thật sự là đúng như lời hẹn, sáng sớm đã đến cung Vị Ương.
Ngày mai chính là đại hôn, nên hôm nay sẽ tế tổ trước. Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ cùng nhau đến Thiên Cung, Địa cung và Thái Miếu để lần lượt chiêm bái trời, đất và tổ tiên.
Lý Mặc muốn nàng đi gặp nhất, chính là Liên thái phi đã qua đời.
Hai người cùng nhau đi đến trước bài vị của Liên thái phi, Lý Mặc thắp hương trước, Hoắc Hoa Quý học được dáng vẻ của hắn cũng tiến đến bái một cái.
“Nàng còn nhớ không, lúc nhỏ chúng ta thích nhất là đi quấy rầy Thái phi. Trước kia Thái hậu không thích nàng, luôn chế nhạo nàng, mỗi lần Thái phi biết đều sẽ ôm nàng dỗ dành, còn cho nàng ăn kẹo.
Hoắc Hoa Quý đương nhiên không biết, nhưng nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Lý Mặc khi nhớ lại chuyện trước đây, nàng ta cũng cười theo. Lý Mặc quay đầu, dịu dàng nhìn nàng ta, cùng với nàng ta đan chặt mười ngón tay.
Vẻ mặt của Hoắc Hoa Quý lập tức thay đổi, nhưng nàng cũng không tránh hắn.
“Hân Nhi, ta cuối cùng cũng đợi đến ngày này. Thật xin lỗi, ngày hôm nay sớm đã nên tới, là ta làm hỏng chuyện, để nàng phải chịu uất ức như vậy, ta có lỗi, từ lúc nàng rời đi trong lòng ta mỗi ngày đều ngẫm nghĩ tự trách. Có lẽ là Thái phi bà ấy trên trời có linh thiêng phù hộ ta, để cho ta có thể đạt được ước muốn một lần nữa có được nàng, ta sẽ không để nàng đi nữa, ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất trên đời này. Quyền lực cao nhất, đồ vật quý nhất và tình cảm rõ ràng nhất, ta nhất định sẽ không phụ nàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.