Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1658
Sủng Phi
08/10/2021
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhiều tàu thuyền ở phía trước đột nhiên bốc cháy.
Có người nhận ra có điều gì đó không ổn, hô lớn: “Không hay rồi, trên mũi tên của bọn họ bắn về phía tàu của chúng ta có dầu, chúng dính ở khắp nơi.”
Bởi vì thủy quân Đông Nam vốn là hướng ngược chiều gió, nếu như trực tiếp bắn ra cung tên lửa thì vô cùng bất tiện.
Nhưng sau khi có sự giúp đỡ của mấy con diều hâu này, ngọn đuốc rơi xuống tàu của quân triều đình càng chính xác không chút sai lầm.
Dầu sáp bị giẫm đạp khắp nơi, mặc dù ngọn lửa nhỏ, nhưng lại có không ít tàu bè bị đốt cháy.
Mọi người trên thuyền muốn dập tắt lửa, liền dùng thùng để lấy nước trên sông.
Ai mà ngờ ngọn lửa không những không dừng lại, còn lan ra khắp nơi.
Người trên tàu bị dồn ép đến không có đường lui, buộc phải thả thuyền cứu nạn xuống, nhanh chóng chèo thuyền rời đi.
Triệu Khương Lan ở cách xa, tiếng nói của nàng sớm đã bị chìm trong tiếng ồn ào ở bốn phía xung quanh.
Rắc rối nhất còn nhiều hơn thế, binh sĩ thoát khỏi thuyền đang cháy, hoặc là có thể leo lên thuyền cứu nạn, hoặc chỉ có thể nằm trên một tấm ván gỗ.
Nhưng thủy quân Đông Nam sớm đã có sự tính toán kỹ lưỡng, trên thực tế sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi những người này rời thuyền thì sẽ điên cuồng đánh úp bọn họ.
Đối thủ tiến đến với khí thế vô cùng mạnh mẽ, bọn họ căn bản không có cách nào để tránh xa đòn tấn công của đối phương.
Nhất là những người ở trên tấm ván gỗ, cho dù thuyền ở phía sau cố dùng móc câu cũng không cách nào kéo tấm gỗ trở lại, mà hướng nước chảy vẫn không ngừng đẩy bọn họ về phía quân địch.
Hoàn cảnh như vậy, không khác gì việc tự tìm đường chết.
Gió trên sông càng lúc càng lớn, thế lửa cũng ngày càng mãnh liệt.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy tình thế không ổn, lập tức cho người rút lui.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không có cách nào để cứu những người trên thuyền ở phía trước.
Triệu Khương Lan nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này, hiếm khi trong mắt nàng xuất hiện một chút ngỡ ngàng.
Mấy con diều hâu này không thể chỉ tấn công mỗi quân triều đình, trừ khi có người bày mưu đặt kế với bọn chúng.
Chẳng lẽ ngoại trừ mình, bên cạnh Liên Tư Thành cũng có một vu y, có thể điều khiển những con vật này hay sao?
Nếu đúng như vậy, sự việc sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều rồi.
Giằng co trên sông hơn nửa ngày trời, đội quân đến tiếp sau cuối cùng có thể tạm thời rút quân.
Mặc dù tình hình bây giờ có lợi với Liên Tư Thành, nhưng có lẽ vì cái bóng của lần trước, thủy quân Đông Nam đã chủ động dừng lại, không dám tiếp tục đuổi theo.
Chờ sau khi hai bên thu binh, kiểm kê lại toàn bộ số người, phó tướng nói với Mộ Dung Bắc Uyên.
“Điện hạ, lần này có một nghìn hai trăm người bị chết trong chiến trận. Còn có hơn tám trăm người bị thương khác nhau, Triệu công tử cùng Giang đại phu bọn họ đang ở bên ngoài giúp binh sĩ trị thương.”
Mộ Dung Bắc Uyên mệt mỏi day ấn đường: “Ta biết rồi. Hạ lệnh cho người đến xoa dịu nỗi đau cho binh sĩ.”
Có người nhận ra có điều gì đó không ổn, hô lớn: “Không hay rồi, trên mũi tên của bọn họ bắn về phía tàu của chúng ta có dầu, chúng dính ở khắp nơi.”
Bởi vì thủy quân Đông Nam vốn là hướng ngược chiều gió, nếu như trực tiếp bắn ra cung tên lửa thì vô cùng bất tiện.
Nhưng sau khi có sự giúp đỡ của mấy con diều hâu này, ngọn đuốc rơi xuống tàu của quân triều đình càng chính xác không chút sai lầm.
Dầu sáp bị giẫm đạp khắp nơi, mặc dù ngọn lửa nhỏ, nhưng lại có không ít tàu bè bị đốt cháy.
Mọi người trên thuyền muốn dập tắt lửa, liền dùng thùng để lấy nước trên sông.
Ai mà ngờ ngọn lửa không những không dừng lại, còn lan ra khắp nơi.
Người trên tàu bị dồn ép đến không có đường lui, buộc phải thả thuyền cứu nạn xuống, nhanh chóng chèo thuyền rời đi.
Triệu Khương Lan ở cách xa, tiếng nói của nàng sớm đã bị chìm trong tiếng ồn ào ở bốn phía xung quanh.
Rắc rối nhất còn nhiều hơn thế, binh sĩ thoát khỏi thuyền đang cháy, hoặc là có thể leo lên thuyền cứu nạn, hoặc chỉ có thể nằm trên một tấm ván gỗ.
Nhưng thủy quân Đông Nam sớm đã có sự tính toán kỹ lưỡng, trên thực tế sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi những người này rời thuyền thì sẽ điên cuồng đánh úp bọn họ.
Đối thủ tiến đến với khí thế vô cùng mạnh mẽ, bọn họ căn bản không có cách nào để tránh xa đòn tấn công của đối phương.
Nhất là những người ở trên tấm ván gỗ, cho dù thuyền ở phía sau cố dùng móc câu cũng không cách nào kéo tấm gỗ trở lại, mà hướng nước chảy vẫn không ngừng đẩy bọn họ về phía quân địch.
Hoàn cảnh như vậy, không khác gì việc tự tìm đường chết.
Gió trên sông càng lúc càng lớn, thế lửa cũng ngày càng mãnh liệt.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy tình thế không ổn, lập tức cho người rút lui.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không có cách nào để cứu những người trên thuyền ở phía trước.
Triệu Khương Lan nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này, hiếm khi trong mắt nàng xuất hiện một chút ngỡ ngàng.
Mấy con diều hâu này không thể chỉ tấn công mỗi quân triều đình, trừ khi có người bày mưu đặt kế với bọn chúng.
Chẳng lẽ ngoại trừ mình, bên cạnh Liên Tư Thành cũng có một vu y, có thể điều khiển những con vật này hay sao?
Nếu đúng như vậy, sự việc sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều rồi.
Giằng co trên sông hơn nửa ngày trời, đội quân đến tiếp sau cuối cùng có thể tạm thời rút quân.
Mặc dù tình hình bây giờ có lợi với Liên Tư Thành, nhưng có lẽ vì cái bóng của lần trước, thủy quân Đông Nam đã chủ động dừng lại, không dám tiếp tục đuổi theo.
Chờ sau khi hai bên thu binh, kiểm kê lại toàn bộ số người, phó tướng nói với Mộ Dung Bắc Uyên.
“Điện hạ, lần này có một nghìn hai trăm người bị chết trong chiến trận. Còn có hơn tám trăm người bị thương khác nhau, Triệu công tử cùng Giang đại phu bọn họ đang ở bên ngoài giúp binh sĩ trị thương.”
Mộ Dung Bắc Uyên mệt mỏi day ấn đường: “Ta biết rồi. Hạ lệnh cho người đến xoa dịu nỗi đau cho binh sĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.