Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1668
Sủng Phi
10/10/2021
“Vậy thì chúng ta đừng quan tâm nàng ta nữa, nàng ta chẳng qua chỉ là một quận chúa, có gì hay ho đâu. Thân phận của nàng ta làm sao có thể so sánh với người?”
Triệu Khương Lan thở dài một cái: “Nhưng tình hình bây giờ, vấn đề không phải là giữa ta và nàng ta ai có thân phận cao hơn.
Mà là thân phận của quận chúa Minh Châu này rất đặc biệt, có liên quan đến rất nhiều binh lính trong doanh trại, càng liên quan đến tình hình chiến đấu sau này. Nếu như các binh lính mặc kệ không đánh nữa hoặc là làm lay động lòng quân, không hẳn có thể sẽ đợi được La Tước dẫn quân đến cứu viện.”
“Vậy không phải người thực sự sẽ đi cứu quận chúa đó chứ. Nếu như có điện hạ ở đây thì tốt rồi, điện hạ nhất định sẽ không để người đi mạo hiểm, và nhất định sẽ trấn áp những kẻ đang gây rối bên ngoài.”
Triệu Khương Lan đang chần chừ, thì bên ngoài lại có người đánh nhau rồi.
Một người phó tướng lau nước mắt đến hỏi Triệu Khương Lan: “Triệu công tử, bây giờ có thể làm thế nào đây? Thuộc hạ của Hạ Chiêu vương đã ra tay rồi, lỡ như gây ra nội chiến, chúng ta lấy gì đi đối phó với thủy quân Đông Nam đây?”
Triệu Khương Lan bây giờ cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt nàng nghiêm trọng đứng dậy, đi ra ngoài lớn tiếng nói.
“Được rồi, dừng tay hết cho ta, đừng đánh nữa! Ta sẽ đi đổi quận chúa Minh Châu trở về.”
“Không được!”
Giang Dương nhất mực từ chối: “Sao lại để cho người đi mạo hiểm được, đây tuyệt đối là không được, nếu như điện hạ biết được, ta biết ăn nói với người thế nào đây.”
Triệu Khương Lan nhắm mắt lại.
Chỉ cần nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên, nàng liền khó kìm được chua xót.
“Ta sẽ viết cho huynh ấy một bức thư, bảo huynh ấy đừng lo lắng.”
Nếu như nàng nghĩ không sai, thì nhất định là mấy con quạ lúc trước khiến trong lòng của Liên Tư Thành sợ hãi. .
||||| Truyện đề cử: Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||
Bởi vậy Liên Tư Thành mới đặc biệt đi tìm những người có năng lực đặc biệt đến giúp đỡ bản thân, cũng không hy vọng có vu y giúp đỡ Mộ Dung Bắc Uyên.
Bởi vậy hắn ta mới sai người đặc biệt chú ý đến các đại phu chuyên chăm sóc cho các quân triều đình trong cung.
Nếu như nàng thật sự rơi vào tay của Liên Tư Thành, thì Liên Tư Thành cũng sẽ không làm hại nàng.
Hắn ta điều động nhiều binh lực như vậy để tìm nàng, rất có khả năng là bởi Liên Tư Thành hy vọng rằng nàng có thể quay ngược lại giúp đỡ hắn ta.
Bởi vậy khả năng mà nàng xảy ra chuyện không lớn.
Nhưng mà nếu như hôm nay không đi, thì e rằng quận chúa Minh Châu sẽ không thể sống sót.
Triệu Khương Lan liền trở về trong doanh trại, để lại cho Mộ Dung Bắc Uyên một bức thư.
Trong thư, nàng nói rõ tất cả những suy nghĩ của mình, với cả cảnh khốn cùng nếu như bản thân không đi.
Và tập trung an ủi Mộ Dung Bắc Uyên, bảo hắn nhất định phải yên tâm, đừng có nông nổi, mà cũng đừng vì thế mà ảnh hướng đến những quyết định sau này.
Ở cuối bức thư, Triệu Khương Lan nghĩ ngợi một lát rồi lại viết thêm một câu.
“Cách nhau ngàn dặm, vầng trăng này vẫn sẽ sáng, mong chàng quý trọng, lặng lẽ chờ ngày đoàn viên.”
Nàng kẹp bức thư trong quyển sách quân sự mà Mộ Dung Bắc Uyên để trên bàn dài, nghiến chặt răng bước ra ngoài.
Mai Hương nhìn thấy cảnh này, khóe mắt đỏ lên vì uất ức.
Triệu Khương Lan thở dài một cái: “Nhưng tình hình bây giờ, vấn đề không phải là giữa ta và nàng ta ai có thân phận cao hơn.
Mà là thân phận của quận chúa Minh Châu này rất đặc biệt, có liên quan đến rất nhiều binh lính trong doanh trại, càng liên quan đến tình hình chiến đấu sau này. Nếu như các binh lính mặc kệ không đánh nữa hoặc là làm lay động lòng quân, không hẳn có thể sẽ đợi được La Tước dẫn quân đến cứu viện.”
“Vậy không phải người thực sự sẽ đi cứu quận chúa đó chứ. Nếu như có điện hạ ở đây thì tốt rồi, điện hạ nhất định sẽ không để người đi mạo hiểm, và nhất định sẽ trấn áp những kẻ đang gây rối bên ngoài.”
Triệu Khương Lan đang chần chừ, thì bên ngoài lại có người đánh nhau rồi.
Một người phó tướng lau nước mắt đến hỏi Triệu Khương Lan: “Triệu công tử, bây giờ có thể làm thế nào đây? Thuộc hạ của Hạ Chiêu vương đã ra tay rồi, lỡ như gây ra nội chiến, chúng ta lấy gì đi đối phó với thủy quân Đông Nam đây?”
Triệu Khương Lan bây giờ cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt nàng nghiêm trọng đứng dậy, đi ra ngoài lớn tiếng nói.
“Được rồi, dừng tay hết cho ta, đừng đánh nữa! Ta sẽ đi đổi quận chúa Minh Châu trở về.”
“Không được!”
Giang Dương nhất mực từ chối: “Sao lại để cho người đi mạo hiểm được, đây tuyệt đối là không được, nếu như điện hạ biết được, ta biết ăn nói với người thế nào đây.”
Triệu Khương Lan nhắm mắt lại.
Chỉ cần nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên, nàng liền khó kìm được chua xót.
“Ta sẽ viết cho huynh ấy một bức thư, bảo huynh ấy đừng lo lắng.”
Nếu như nàng nghĩ không sai, thì nhất định là mấy con quạ lúc trước khiến trong lòng của Liên Tư Thành sợ hãi. .
||||| Truyện đề cử: Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||
Bởi vậy Liên Tư Thành mới đặc biệt đi tìm những người có năng lực đặc biệt đến giúp đỡ bản thân, cũng không hy vọng có vu y giúp đỡ Mộ Dung Bắc Uyên.
Bởi vậy hắn ta mới sai người đặc biệt chú ý đến các đại phu chuyên chăm sóc cho các quân triều đình trong cung.
Nếu như nàng thật sự rơi vào tay của Liên Tư Thành, thì Liên Tư Thành cũng sẽ không làm hại nàng.
Hắn ta điều động nhiều binh lực như vậy để tìm nàng, rất có khả năng là bởi Liên Tư Thành hy vọng rằng nàng có thể quay ngược lại giúp đỡ hắn ta.
Bởi vậy khả năng mà nàng xảy ra chuyện không lớn.
Nhưng mà nếu như hôm nay không đi, thì e rằng quận chúa Minh Châu sẽ không thể sống sót.
Triệu Khương Lan liền trở về trong doanh trại, để lại cho Mộ Dung Bắc Uyên một bức thư.
Trong thư, nàng nói rõ tất cả những suy nghĩ của mình, với cả cảnh khốn cùng nếu như bản thân không đi.
Và tập trung an ủi Mộ Dung Bắc Uyên, bảo hắn nhất định phải yên tâm, đừng có nông nổi, mà cũng đừng vì thế mà ảnh hướng đến những quyết định sau này.
Ở cuối bức thư, Triệu Khương Lan nghĩ ngợi một lát rồi lại viết thêm một câu.
“Cách nhau ngàn dặm, vầng trăng này vẫn sẽ sáng, mong chàng quý trọng, lặng lẽ chờ ngày đoàn viên.”
Nàng kẹp bức thư trong quyển sách quân sự mà Mộ Dung Bắc Uyên để trên bàn dài, nghiến chặt răng bước ra ngoài.
Mai Hương nhìn thấy cảnh này, khóe mắt đỏ lên vì uất ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.