Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1679
Sủng Phi
11/10/2021
Ông ta nghiến răng nói: “Tướng quân làm sao biết chắc rằng cái tên họ Triệu này nhất định là có thực lực? Chi bằng để ta giúp tướng quân thăm dò hắn thử, nếu như hắn ngay cả sự thăm dò của ta cũng tránh không khỏi, thì người này vốn dĩ không có thực lực tài nghệ gì, vậy thì giết cũng không hối tiếc!”
Con ngươi của Liên Tư Thành liếc nhẹ.
“Người là có ý kiến gì?”
Mặc Tuyền cười đắc ý: “Ngươi sẽ sớm biết thôi!”
Buổi tối khi đi ngủ, Triệu Khương Lan nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên, trong lòng lo lắng vô cùng.
Cách biệt nhiều ngày, không biết hắn ăn uống đầy đủ không, nghỉ ngơi có tốt không.
Theo những hiểu biết của nàng về Mộ Dung Bắc Uyên, hắn chắc chắn sẽ chìm vào nỗi tự trách, thật khiến người ta lo lắng mà!
Triệu Khương Lan định qua mấy ngày nữa, đợi khi những người bên cạnh không giám sát nàng như bây giờ nữa.
Nàng sẽ âm thầm gọi chim đưa thư đến, chuyển thư giúp nàng.
Nhưng mà bây giờ nhất định là không được, đặc biệt là khi cái tên Mặc Tuyền coi bản thân như cái gai trong mắt.
Một khi mà nàng để lộ sơ hở, thì e rằng đối phương sẽ lập tức muốn giết chết nàng.
Nàng nằm trên giường trăn trở, trong bóng đêm, lại láng máng nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên.
Mới đầu Triệu Khương Lan cứ tưởng rằng là bản thân nghe nhầm, nhưng khi nàng nín thở tập trung, càng chắc chắn rằng trong phòng này có thứ gì đó đang từ từ tiến lại gần!
Triệu Khương Lan bật cười lạnh lùng: “Ta nghĩ không cần dùng trâm để đối phó với ngươi, nếu ngươi dám làm càn, ta chỉ có thể lấy hùng hoàng ra thôi.”
Nghe thấy hai chữ hùng hoàng, con rắn này quả nhiên hiền lành hẳn.
Nó lẩm bẩm cả nửa ngày, chỉ nói là bản thân bị người khác xúi giục, bảo Triệu Khương Lan đừng để nó ngửi được mùi của hùng hoàng.
“Bị người khác xúi giục? Người đó là vu y Mặc Tuyền phải không? Ông ta lại có thể nghĩ ra, sẽ dùng cái cách thấp hèn như này, đợi người khác ngủ rồi ra tay.”
Triệu Khương Lan dứt khoát xuống giường, với tay ra buộc con rắn độc lại.
Con rắn độc ấm ức nhúc nhích, Triệu Khương Lan vứt nó lên vai, rảo bước đi ra ngoài.
Nàng mở rèm ra, bên ngoài quả nhiên có mấy tên binh lính đang định nhìn vào phía trong.
Thấy Triệu Khương Lan đi ra, liền lập tức đứng thẳng lên, như kiểu không có chuyện gì xảy ra.
Con ngươi của Liên Tư Thành liếc nhẹ.
“Người là có ý kiến gì?”
Mặc Tuyền cười đắc ý: “Ngươi sẽ sớm biết thôi!”
Buổi tối khi đi ngủ, Triệu Khương Lan nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên, trong lòng lo lắng vô cùng.
Cách biệt nhiều ngày, không biết hắn ăn uống đầy đủ không, nghỉ ngơi có tốt không.
Theo những hiểu biết của nàng về Mộ Dung Bắc Uyên, hắn chắc chắn sẽ chìm vào nỗi tự trách, thật khiến người ta lo lắng mà!
Triệu Khương Lan định qua mấy ngày nữa, đợi khi những người bên cạnh không giám sát nàng như bây giờ nữa.
Nàng sẽ âm thầm gọi chim đưa thư đến, chuyển thư giúp nàng.
Nhưng mà bây giờ nhất định là không được, đặc biệt là khi cái tên Mặc Tuyền coi bản thân như cái gai trong mắt.
Một khi mà nàng để lộ sơ hở, thì e rằng đối phương sẽ lập tức muốn giết chết nàng.
Nàng nằm trên giường trăn trở, trong bóng đêm, lại láng máng nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên.
Mới đầu Triệu Khương Lan cứ tưởng rằng là bản thân nghe nhầm, nhưng khi nàng nín thở tập trung, càng chắc chắn rằng trong phòng này có thứ gì đó đang từ từ tiến lại gần!
Triệu Khương Lan bật cười lạnh lùng: “Ta nghĩ không cần dùng trâm để đối phó với ngươi, nếu ngươi dám làm càn, ta chỉ có thể lấy hùng hoàng ra thôi.”
Nghe thấy hai chữ hùng hoàng, con rắn này quả nhiên hiền lành hẳn.
Nó lẩm bẩm cả nửa ngày, chỉ nói là bản thân bị người khác xúi giục, bảo Triệu Khương Lan đừng để nó ngửi được mùi của hùng hoàng.
“Bị người khác xúi giục? Người đó là vu y Mặc Tuyền phải không? Ông ta lại có thể nghĩ ra, sẽ dùng cái cách thấp hèn như này, đợi người khác ngủ rồi ra tay.”
Triệu Khương Lan dứt khoát xuống giường, với tay ra buộc con rắn độc lại.
Con rắn độc ấm ức nhúc nhích, Triệu Khương Lan vứt nó lên vai, rảo bước đi ra ngoài.
Nàng mở rèm ra, bên ngoài quả nhiên có mấy tên binh lính đang định nhìn vào phía trong.
Thấy Triệu Khương Lan đi ra, liền lập tức đứng thẳng lên, như kiểu không có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.