Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1743
Sủng Phi
21/10/2021
Người hỏi thăm khó hiểu: “Tướng quân Ngụy An thì sao, hắn ta chưa đến à?”
“Tướng quân Ngụy An đã đến nơi từ mấy ngày trước rồi, vì hắn ta bỏ binh phù nên bị Liên soái xử phạt rất nặng, bây giờ còn bị nhốt trong hầm giam.”
“Trừ Ngụy tướng quân và thủ hạ của hắn ta thì không có ai nữa?”
Binh lính bị hỏi không kiên nhẫn trả lời: “Đã nói là không có rồi, hôm đó ta với hai người huynh đệ nữa cùng đến bờ đón người mà, sao ta lại không biết?”
Nghe vậy, người tìm kiếm vừa ngạc nhiên vừa băn khoăn.
Hòn đảo nhỏ ở lòng sông, một gian nhà nhỏ lụp xụp.
Một đứa nhỏ khoảng chừng bảy tám tuổi đang ngồi trong nhà sắc thuốc, một ông lão thì ngồi cạnh bàn ngủ gật.
Đứa nhỏ ngáp một cái: “Gia gia, sao vị công tử này cứ sốt mãi không giảm thế, liệu huynh ấy có chết không?”
Ông lão chép miệng: “May mà hắn là người tập võ, thân thể khỏe mạnh. Nếu không miệng vết thương bị nhiễm trùng, ngâm dưới nước nhiều ngày mới vào bờ, chưa chắc đã sống được.”
Đây đã là ngày thứ năm họ cứu được Mộ Dung Bắc Uyên.
Vì ngâm trong nước lạnh quá lâu, tổn thương đến phổi cho nên sốt cao liên tục không giảm.
Hắn dựa vào cây gỗ nổi dạt vào bờ sông, sau khi được đứa nhỏ đang chơi bên bờ phát hiện đã được hai ông cháu hợp sức khiêng vào trong nhà.
Ông lão là một vị lang trung giang hồ, bây giờ làm nghề trồng ruộng thuốc cho người khác.
Sau khi bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Uyên, hàng ngày ông đều sắc thuốc cho hắn, dựa vào thức ăn lỏng bên ngoài kéo dài tính mạng.
Trên chiếc giường hẹp, hai mắt Mộ Dung Bắc Uyên nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa có ý thức.
…
Triệu Khương Lan nhận được tin thì ngây ngẩn cả người.
Nàng nhìn đi nhìn lại nội dung bên trên rất nhiều lần, không bỏ sót một chữ.
Mộ Dung Bắc Uyên không ở trong thành, xác nhận không xuống thuyền cùng Ngụy An.
Sao có thể!
Nàng mệt mỏi dựa vào ghế, thả lỏng hai mắt.
Với sự vội vàng của Ngụy An, hắn ta nóng lòng muốn lấy Mộ Dung Bắc Uyên ra đổi lấy thê tử và nữ nhi.
Nhưng nếu Ngụy An bị nhốt, có nghĩa là hắn ta không thuận lợi dẫn người đến chỗ của Liên Tư Thành.
Việc này liệu có phải chăng Mộ Dung Bắc Uyên đã biến mất trên sông.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến hắn bất ngờ không có tung tích?
Nếu là hắn tự chạy trốn ra được, rõ ràng lâu như vậy rồi mà không có lấy một tin tức.
Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nguy hiểm đến tính mạng…
“Không, không thể nào!”
Nước mắt Triệu Khương Lan rơi xuống từng giọt lớn, làm ướt chữ viết kia.
Nàng nghiêm túc đứng dậy: “Truyền lệnh xuống, chỉnh đốn quân đội qua sông, toàn bộ đi đến thành Vô Tuyết.
Trong thành Vô Tuyết, Liên Tư Thành gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.
“Ngụy An cái đồ vô dụng kia!”
“Tướng quân Ngụy An đã đến nơi từ mấy ngày trước rồi, vì hắn ta bỏ binh phù nên bị Liên soái xử phạt rất nặng, bây giờ còn bị nhốt trong hầm giam.”
“Trừ Ngụy tướng quân và thủ hạ của hắn ta thì không có ai nữa?”
Binh lính bị hỏi không kiên nhẫn trả lời: “Đã nói là không có rồi, hôm đó ta với hai người huynh đệ nữa cùng đến bờ đón người mà, sao ta lại không biết?”
Nghe vậy, người tìm kiếm vừa ngạc nhiên vừa băn khoăn.
Hòn đảo nhỏ ở lòng sông, một gian nhà nhỏ lụp xụp.
Một đứa nhỏ khoảng chừng bảy tám tuổi đang ngồi trong nhà sắc thuốc, một ông lão thì ngồi cạnh bàn ngủ gật.
Đứa nhỏ ngáp một cái: “Gia gia, sao vị công tử này cứ sốt mãi không giảm thế, liệu huynh ấy có chết không?”
Ông lão chép miệng: “May mà hắn là người tập võ, thân thể khỏe mạnh. Nếu không miệng vết thương bị nhiễm trùng, ngâm dưới nước nhiều ngày mới vào bờ, chưa chắc đã sống được.”
Đây đã là ngày thứ năm họ cứu được Mộ Dung Bắc Uyên.
Vì ngâm trong nước lạnh quá lâu, tổn thương đến phổi cho nên sốt cao liên tục không giảm.
Hắn dựa vào cây gỗ nổi dạt vào bờ sông, sau khi được đứa nhỏ đang chơi bên bờ phát hiện đã được hai ông cháu hợp sức khiêng vào trong nhà.
Ông lão là một vị lang trung giang hồ, bây giờ làm nghề trồng ruộng thuốc cho người khác.
Sau khi bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Uyên, hàng ngày ông đều sắc thuốc cho hắn, dựa vào thức ăn lỏng bên ngoài kéo dài tính mạng.
Trên chiếc giường hẹp, hai mắt Mộ Dung Bắc Uyên nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa có ý thức.
…
Triệu Khương Lan nhận được tin thì ngây ngẩn cả người.
Nàng nhìn đi nhìn lại nội dung bên trên rất nhiều lần, không bỏ sót một chữ.
Mộ Dung Bắc Uyên không ở trong thành, xác nhận không xuống thuyền cùng Ngụy An.
Sao có thể!
Nàng mệt mỏi dựa vào ghế, thả lỏng hai mắt.
Với sự vội vàng của Ngụy An, hắn ta nóng lòng muốn lấy Mộ Dung Bắc Uyên ra đổi lấy thê tử và nữ nhi.
Nhưng nếu Ngụy An bị nhốt, có nghĩa là hắn ta không thuận lợi dẫn người đến chỗ của Liên Tư Thành.
Việc này liệu có phải chăng Mộ Dung Bắc Uyên đã biến mất trên sông.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến hắn bất ngờ không có tung tích?
Nếu là hắn tự chạy trốn ra được, rõ ràng lâu như vậy rồi mà không có lấy một tin tức.
Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nguy hiểm đến tính mạng…
“Không, không thể nào!”
Nước mắt Triệu Khương Lan rơi xuống từng giọt lớn, làm ướt chữ viết kia.
Nàng nghiêm túc đứng dậy: “Truyền lệnh xuống, chỉnh đốn quân đội qua sông, toàn bộ đi đến thành Vô Tuyết.
Trong thành Vô Tuyết, Liên Tư Thành gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.
“Ngụy An cái đồ vô dụng kia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.