Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1788
Sủng Phi
29/10/2021
“Đủ rồi, không cần phải làm ra vẻ nữa. Ngoại công, chết ở trong tay ta chắc chắn sẽ tốt hơn là bị phụ hoàng tứ mã phanh thây, ngay cả thân thể cũng không được nguyên vẹn đúng chứ.”
Nghe Mộ Dung Bắc Quý nói như vậy, Trữ quốc công biết rằng hắn thật sự muốn giết mình.
Ông ta tức giận mở miệng mắng to: “Ngươi đúng là đồ con cháu bất hiếu, đồ ăn cháo đá bát! Nếu mà không có ta thì mẫu phi của ngươi làm sao có thể lên làm quý phi, năm đó ngươi có thể dễ dàng lên làm thái tử, là cữu cữu của ngươi diệt phản loạn để làm điều kiện đổi lấy. Ngay cả khi đã cho ngươi hết thảy thì ngươi cũng không hề kể đến, nay mọi chuyện có dính líu đến ngươi thì ngươi lại cắn ngược lại ta như thế hả?”
Mộ Dung Bắc Quý không khỏi cất giọng cười lớn: “Ngoại công à, ông nói đúng, ta trời sinh lòng dạ yếu đuối, ích kỷ nhạt nhẽo, nhưng không phải các người hun đúc ta trở nên như thế hay sao? Nếu muốn trách thì hãy trách các người quá tham lam.”
Hắn vừa dứt lời thì bên cạnh liền truyền đến một âm thanh vang dội.
“Bắc Quý!”
Mộ Dung Bắc Quý nghe thấy thì quay đầu lại, hắn thấy Lan quý phi đang đứng ở phía dưới, hai mắt rưng rưng nhìn về phía bọn họ.
Trữ quốc công nhìn thấy con gái thì hét lớn lên: “Con gái ngoan, mau, mau bảo Bắc Quý thả cha ra! Có lẽ là nó điên thật rồi nên mới ra tay với cha như thế, nhưng nó vẫn luôn luôn nghe lời ta mà, con mau lại đây bảo nó bỏ cây đao xuống.”
Lan quý phi tuyệt vọng ngước mặt lên, đã lâu ngày không gặp, bà ta giống với Mộ Dung Bắc Quý, dung nhan đều đã tàn úa.
Hôm nay bà ta mặc một bộ đồ màu trắng, mái tóc vô cùng nhếch nhác.
Khuôn mặt vốn dĩ thanh tú động lòng người, thì chỉ trong một thời gian ngắn đã bị tàn phá đến mức nhợt nhạt tiều tụy hẳn đi.
Nàng từ từ quỳ xuống, sau đó dập đầu một cái về phía hai người kia đang đứng.
Mộ Dung Bắc Quý ngẩn hết cả mặt, chân mày nhíu lại nhìn chằm chằm về phía Lan quý phi.
Trữ quốc công thì vẫn đang còn chửi: “Mộ Dung Bắc Quý, nhìn đi, mẹ ruột của ngươi đang ở dưới đó. Nó đã phải quỳ lạy để ngươi bỏ qua cho ta rồi, ngươi còn không buông tay ra mau.”
Mộ Dung Bắc Quý khẽ cắn chặt môi, hơi cảm thấy luống cuống.
Ai ngờ Lan quý phi lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Cha nói sai rồi, một cái quỳ kia của con gái, không phải là để cầu xin Bắc Quý thả cha ra, mà là phận làm con, khi thấy cha ruột của mình sắp chết, ta cũng nên quỳ lạy một lần cuối để tạ ơn công lao nuôi dưỡng từ trước đến giờ của người.”
Trữ quốc công trợn hết cả mắt lên nói: “Ngươi nói gì cơ? Quỳ lạy lần cuối trước khi ta chết là cái thá gì hả?”
Trong mắt Lan quý phi thoáng qua vẻ kiên quyết: “Ý của con chính là, bất luận là hôm nay Bắc Quý có làm ra chuyện gì, thì con gái cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, chứ sẽ không khuyên nó dừng tay lại được.”
Nàng ta nắm tay thật chặt: “Nhà họ Liên ta có thể đi đến bước đường ngày hôm nay, chẳng lẽ phụ thân và huynh trưởng không nên nhận một chút trách nhiệm nào hay sao? Làm kẻ bề tôi thì nên biết lùi biết tiến, trước đây nhà họ Liên ta quyền cao chức trọng, từ lúc đó đáng lẽ phải biết có chừng mực. Nhưng mà cha lại tham lam vô độ, chạm đến ranh giới cuối cùng của đế vương nên mới hại cả gia tộc bị thất thủ.”
Nghe những lời đó, quân phản loạn không dám làm càn nữa, rối rít lùi về phía sau cách xa ngự lâm quân một khoảng.
Người của sơn trang Bách Thảo vội vàng nói: “Nói cho rõ ràng, Trữ quốc công bị ai khống chế? Ngũ điện hạ đang ở nơi nào?”
Nghe Mộ Dung Bắc Quý nói như vậy, Trữ quốc công biết rằng hắn thật sự muốn giết mình.
Ông ta tức giận mở miệng mắng to: “Ngươi đúng là đồ con cháu bất hiếu, đồ ăn cháo đá bát! Nếu mà không có ta thì mẫu phi của ngươi làm sao có thể lên làm quý phi, năm đó ngươi có thể dễ dàng lên làm thái tử, là cữu cữu của ngươi diệt phản loạn để làm điều kiện đổi lấy. Ngay cả khi đã cho ngươi hết thảy thì ngươi cũng không hề kể đến, nay mọi chuyện có dính líu đến ngươi thì ngươi lại cắn ngược lại ta như thế hả?”
Mộ Dung Bắc Quý không khỏi cất giọng cười lớn: “Ngoại công à, ông nói đúng, ta trời sinh lòng dạ yếu đuối, ích kỷ nhạt nhẽo, nhưng không phải các người hun đúc ta trở nên như thế hay sao? Nếu muốn trách thì hãy trách các người quá tham lam.”
Hắn vừa dứt lời thì bên cạnh liền truyền đến một âm thanh vang dội.
“Bắc Quý!”
Mộ Dung Bắc Quý nghe thấy thì quay đầu lại, hắn thấy Lan quý phi đang đứng ở phía dưới, hai mắt rưng rưng nhìn về phía bọn họ.
Trữ quốc công nhìn thấy con gái thì hét lớn lên: “Con gái ngoan, mau, mau bảo Bắc Quý thả cha ra! Có lẽ là nó điên thật rồi nên mới ra tay với cha như thế, nhưng nó vẫn luôn luôn nghe lời ta mà, con mau lại đây bảo nó bỏ cây đao xuống.”
Lan quý phi tuyệt vọng ngước mặt lên, đã lâu ngày không gặp, bà ta giống với Mộ Dung Bắc Quý, dung nhan đều đã tàn úa.
Hôm nay bà ta mặc một bộ đồ màu trắng, mái tóc vô cùng nhếch nhác.
Khuôn mặt vốn dĩ thanh tú động lòng người, thì chỉ trong một thời gian ngắn đã bị tàn phá đến mức nhợt nhạt tiều tụy hẳn đi.
Nàng từ từ quỳ xuống, sau đó dập đầu một cái về phía hai người kia đang đứng.
Mộ Dung Bắc Quý ngẩn hết cả mặt, chân mày nhíu lại nhìn chằm chằm về phía Lan quý phi.
Trữ quốc công thì vẫn đang còn chửi: “Mộ Dung Bắc Quý, nhìn đi, mẹ ruột của ngươi đang ở dưới đó. Nó đã phải quỳ lạy để ngươi bỏ qua cho ta rồi, ngươi còn không buông tay ra mau.”
Mộ Dung Bắc Quý khẽ cắn chặt môi, hơi cảm thấy luống cuống.
Ai ngờ Lan quý phi lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Cha nói sai rồi, một cái quỳ kia của con gái, không phải là để cầu xin Bắc Quý thả cha ra, mà là phận làm con, khi thấy cha ruột của mình sắp chết, ta cũng nên quỳ lạy một lần cuối để tạ ơn công lao nuôi dưỡng từ trước đến giờ của người.”
Trữ quốc công trợn hết cả mắt lên nói: “Ngươi nói gì cơ? Quỳ lạy lần cuối trước khi ta chết là cái thá gì hả?”
Trong mắt Lan quý phi thoáng qua vẻ kiên quyết: “Ý của con chính là, bất luận là hôm nay Bắc Quý có làm ra chuyện gì, thì con gái cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, chứ sẽ không khuyên nó dừng tay lại được.”
Nàng ta nắm tay thật chặt: “Nhà họ Liên ta có thể đi đến bước đường ngày hôm nay, chẳng lẽ phụ thân và huynh trưởng không nên nhận một chút trách nhiệm nào hay sao? Làm kẻ bề tôi thì nên biết lùi biết tiến, trước đây nhà họ Liên ta quyền cao chức trọng, từ lúc đó đáng lẽ phải biết có chừng mực. Nhưng mà cha lại tham lam vô độ, chạm đến ranh giới cuối cùng của đế vương nên mới hại cả gia tộc bị thất thủ.”
Nghe những lời đó, quân phản loạn không dám làm càn nữa, rối rít lùi về phía sau cách xa ngự lâm quân một khoảng.
Người của sơn trang Bách Thảo vội vàng nói: “Nói cho rõ ràng, Trữ quốc công bị ai khống chế? Ngũ điện hạ đang ở nơi nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.