Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 1819
Sủng Phi
03/11/2021
Mặc Tuyền nói vài câu với con ngựa của La Tước, đồng thời thít chặt chân vào bụng con ngựa của mình, phi như bay về phía trước.
“Viên thuốc khi nãy đã là thuốc giải rồi, không có viên thức hai đâu!”
Thứ chết giẫm, Mặc Tuyền thế mà dám lừa hắn?
La Tước điên lên, định rượt theo.
Thế nhưng ngựa vẫn đứng im không động đậy, làm cách nào cũng không tiến nửa bước.
Khi nãy, Mặc Tuyền lén lút nói vài câu với con ngựa để nó không đuổi theo ông ta.
La Tước nghiến răng, từ lâu đã không còn thấy bóng dáng Mặc Tuyền.
Hắn vẫn chưa yên lòng về Hồng Vân bèn quay trở lại, con ngựa khi này mới chịu chạy về.
“Thứ xúc sinh đứng núi này trông núi nọ! Ông đây nuôi ngươi bao lâu mà ngươi dám nghe lời một kẻ lạ mặt! “
Đến khi về trong thành, hắn nhanh chóng đến bên Hồng Vân.
Đại phu trong thành không nhiều, hắn đành phải mời quận chúa Minh Châu đến xem bệnh cho Hồng Vân.
Sau khi bắt mạch, quận chúa Minh Châu cau mày lại: “La phu nhân quả thật không trúng độc rắn mà trúng một loại độc khác. Nhưng viên thuốc khi nãy hẳn là có tác dụng, mạch của nàng ấy đang đập bình thường trở lại. Nhưng dù gì cũng là độc, cần phải chăm sóc một thời gian mới có thể bình phục hoàn toàn, hàng ngày uống nhiều nước ấm cùng với ít thuốc thanh nhiệt giải độc là có thể khỏe lại.”
Nghe được những lời này La Tước mới yên tâm.
Sau khi người lui xuống hết, La Tước mới nắm chặt bàn tay Hồng Vân.
“Sao nàng lại ngốc như vậy, thấy rắn còn chắn thay ta. Ta thà rằng để độc rắn lan trên người mình chứ cũng không nỡ để nàng chịu khổ.”
Hồng Vân vẫn yếu ớt dựa vào hắn, mãi hồi sau, nàng mới nắm lại tay La Tước.
“Vì thiếp mà chàng đành phải thả Mặc Tuyền đi. Có phải đã khiến chàng khó xử rồi không?”
La Tước nhìn xuống: “Theo nguyên tắc, Mặc Tuyền là người điện hạ đích thân ra lệnh không thể thả đi một cách dễ dàng, giờ đây ta tự ý thả ông ta đi, là rất không thỏa đáng. Nhưng việc liên quan tới an nguy của nàng, ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Dẫu sao trong lòng ta, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng.”
Nói đến đây, hắn thậm chí có chút vui mừng.
Nếu yêu cầu hôm nay của Mặc Tuyền không phải là thả ông ta đi, mà là trước khi Liên Tư Thành chết, yêu cầu đổi mạng của ông ta và Liên Tư Thành lấy mạng của Hồng Vân… Vậy thì đối với hắn, đây là một vấn đề không thể giải quyết.
Dẫu sao thì tội danh mà Liên Tư Thành gánh trên vai cũng nặng như đá tảng.
Hồng Vân dù gì cũng là người mà hắn yêu thương, đứng giữa tình yêu và lòng trung thành, để đưa ra được quyết định quả thật quá khó với hắn.
Thấy La Tước còn sững người, Hồng Vân không kìm được hỏi: “La Tước, nếu có một ngày, chàng phát hiện hóa ra thiếp không tốt đẹp như chàng nghĩ, thậm chí còn vô cùng xấu xa, liệu chàng có còn cứu ta không ngần ngại dưới những tình cảnh như ngày hôm nay không?”
La Tước nghe những lời này, tim bỗng thắt lại: “Hồng Vân, sao nàng có thể nói bản thân mình như thế.
“Viên thuốc khi nãy đã là thuốc giải rồi, không có viên thức hai đâu!”
Thứ chết giẫm, Mặc Tuyền thế mà dám lừa hắn?
La Tước điên lên, định rượt theo.
Thế nhưng ngựa vẫn đứng im không động đậy, làm cách nào cũng không tiến nửa bước.
Khi nãy, Mặc Tuyền lén lút nói vài câu với con ngựa để nó không đuổi theo ông ta.
La Tước nghiến răng, từ lâu đã không còn thấy bóng dáng Mặc Tuyền.
Hắn vẫn chưa yên lòng về Hồng Vân bèn quay trở lại, con ngựa khi này mới chịu chạy về.
“Thứ xúc sinh đứng núi này trông núi nọ! Ông đây nuôi ngươi bao lâu mà ngươi dám nghe lời một kẻ lạ mặt! “
Đến khi về trong thành, hắn nhanh chóng đến bên Hồng Vân.
Đại phu trong thành không nhiều, hắn đành phải mời quận chúa Minh Châu đến xem bệnh cho Hồng Vân.
Sau khi bắt mạch, quận chúa Minh Châu cau mày lại: “La phu nhân quả thật không trúng độc rắn mà trúng một loại độc khác. Nhưng viên thuốc khi nãy hẳn là có tác dụng, mạch của nàng ấy đang đập bình thường trở lại. Nhưng dù gì cũng là độc, cần phải chăm sóc một thời gian mới có thể bình phục hoàn toàn, hàng ngày uống nhiều nước ấm cùng với ít thuốc thanh nhiệt giải độc là có thể khỏe lại.”
Nghe được những lời này La Tước mới yên tâm.
Sau khi người lui xuống hết, La Tước mới nắm chặt bàn tay Hồng Vân.
“Sao nàng lại ngốc như vậy, thấy rắn còn chắn thay ta. Ta thà rằng để độc rắn lan trên người mình chứ cũng không nỡ để nàng chịu khổ.”
Hồng Vân vẫn yếu ớt dựa vào hắn, mãi hồi sau, nàng mới nắm lại tay La Tước.
“Vì thiếp mà chàng đành phải thả Mặc Tuyền đi. Có phải đã khiến chàng khó xử rồi không?”
La Tước nhìn xuống: “Theo nguyên tắc, Mặc Tuyền là người điện hạ đích thân ra lệnh không thể thả đi một cách dễ dàng, giờ đây ta tự ý thả ông ta đi, là rất không thỏa đáng. Nhưng việc liên quan tới an nguy của nàng, ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Dẫu sao trong lòng ta, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng.”
Nói đến đây, hắn thậm chí có chút vui mừng.
Nếu yêu cầu hôm nay của Mặc Tuyền không phải là thả ông ta đi, mà là trước khi Liên Tư Thành chết, yêu cầu đổi mạng của ông ta và Liên Tư Thành lấy mạng của Hồng Vân… Vậy thì đối với hắn, đây là một vấn đề không thể giải quyết.
Dẫu sao thì tội danh mà Liên Tư Thành gánh trên vai cũng nặng như đá tảng.
Hồng Vân dù gì cũng là người mà hắn yêu thương, đứng giữa tình yêu và lòng trung thành, để đưa ra được quyết định quả thật quá khó với hắn.
Thấy La Tước còn sững người, Hồng Vân không kìm được hỏi: “La Tước, nếu có một ngày, chàng phát hiện hóa ra thiếp không tốt đẹp như chàng nghĩ, thậm chí còn vô cùng xấu xa, liệu chàng có còn cứu ta không ngần ngại dưới những tình cảnh như ngày hôm nay không?”
La Tước nghe những lời này, tim bỗng thắt lại: “Hồng Vân, sao nàng có thể nói bản thân mình như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.