Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 199
Sủng Phi
08/05/2021
Trong mắt Mộ Dung Bắc Hải lóe lên một vẻ độc ác, lần đầu tiên trong đời, hắn cũng không muốn buông tha cho người em trai mà hắn luôn luôn yêu thương này.
Cho nên hắn cũng không dừng lại, mà tiếp tục mở miệng: "Nhưng sự thật lại là, cũng không phải là nàng không tin tưởng đệ, mà là đệ không tin tưởng nàng.
Đối với Khương Lan và trắc phi của đệ, đệ mãi mãi đồng ý tin tưởng người sau, lại dựa vào cái gì mà hi vọng Khương Lan có thể không giữ lại chút nào với đệ chứ”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm giác bên trong suy nghĩ của mình xuất hiện một cái khe, như là khe hở để ánh nắng xuyên qua tảng đá, sáng chói chướng mắt, lại làm cho người ta có một loại ảo giác không có chỗ trốn.
Giọng nói của Mộ Dung Bắc Hải không dừng lại, mỗi một câu nói đều như là gõ vào trong lòng của hắn: "Những sơn phỉ kia bắt nàng đi, đúng là không có đạo nghĩa, nhưng bọn họ lại cho nàng tôn trọng và quan tâm trong nguy hiểm, cho nên dù là nguy hiểm do ở đối phương gây ra, Khương Lan cũng đồng ý thông cảm.
Còn ta, từ khi ta quen nàng, ta đã cho nàng toàn bộ tin tưởng, cho nên nàng không có sự cảnh giác với a, cũng là điều bình thường, không phải sao.”
"Như vậy đệ thì sao, Bắc Uyên, đệ đã làm cái gì cho nàng?”
"Không phải đệ nói Thẩm Hi Nguyệt tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này sao, nhưng đệ không ngại nhớ lại tất cả những gì nàng ta làm trước đây, để tay lên ngực tự hỏi, nàng ta còn làm không ít chuyện khiến người ta buồn nôn sao.
Cho đệ tờ giấy này, thái giám phía trên đệ hẳn có biết đi, lúc Thẩm Hi Nguyệt ở trong cung, hắn vẫn luôn chăm sóc sinh hoạt thường ngày của nàng ta.
Sơn phỉ chính là hắn dẫn đến thay Thẩm Hi Nguyệt.”
"Khương Lan chưa từng sinh hoạt trong cung, quan hệ của hắn và Thẩm Hi Nguyệt cũng là chuyện rất nhiều năm trước, vì sao nàng sẽ có bức tranh này, là hãm hại hay là sự thật, tự đệ cân nhắc một chút”
Âm ầm...
Trên bầu trời xẹt qua một tiếng sấm rền, tay chân Mộ Dung Bắc Uyên lạnh buốt đứng yên tại chỗ.
"Thả nàng ra, đừng để nàng hận đệ.' Mộ Dung Bắc Hải nói xong những lời này liền rời đi.
Sau khi trời tối, trận mưa này cuối cùng đã ngừng lại.
Nhưng lại thêm mấy phần lạnh.
Vào đêm, Sở Sở cầu xin với thị vệ canh giữ ở bên ngoài Tịch Chiếu Các: "Vương phi đang bị sốt, trong viện không có dược liệu, có thể để cho ta ra ngoài bốc chút thuốc hay không”
Thị vệ ngơ ngác một chút, không dám tự tiện quyết định, đành phải đi tìm thủ lĩnh Đông Diêu hỏi thăm.
Đông Diêu đang ở bên ngoài thư phòng Mộ Dung Bắc Uyên chờ lệnh, khoảng cách một cánh cửa, toàn bộ giọng nói của thị vệ đã rơi vào trong tai Mộ Dung Bắc Uyên.
Ngón tay hắn dừng lại, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Đông Diêu biết chắc chắn Mộ Dung Bắc Uyên đã nghe được tất cả lời nói, nhưng chờ ở bên ngoài trong chốc lát cũng không thấy hắn gọi mình đi vào.
Hắn đành phải kiên trì gõ cửa bẩm báo: "Vương gia, người của Tịch Chiếu Các tới nói vương phi đang sốt, bắt đầu từ hôm qua đã không quá dễ chịu, thuộc hạ nghĩ là có thể...
"Chính ngươi xem rồi xử lý.
Loại chuyện nhỏ nhặt này, không cần tới hỏi ta”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không thèm nhấc đầu lên, giống như thật sự không hề quan tâm gì đến tình trạng của Triệu Khương Lan.
Có lẽ vương gia nghĩ rằng vương phi là đang lừa mình để nhận được sự đồng tình đi, Đông Diêu nghĩ.
Nhưng mà ngược lại hắn không cảm thấy Triệu Khương Lan là loại người giả bệnh, cho nên lập tức cho người ta mời Giang Dương đến.
Lúc Giang Dương đến, Triệu Khương Lan đã ngủ rồi.
Nàng sợ lạnh, Hồng Mai liền đắp thêm chăn cho nàng, cứ như như thế vẫn còn rất lạnh.
Triệu Khương Lan co ro lại, nhìn có chút đáng thương.
Giang Dương bắt mạch cho nàng, cảm thấy mạch tượng của Triệu Khương Lan suy yếu, không giống như là cảm lạnh bình thường.
Hắn đành phải hỏi Hồng Mai: "Đang yên đang lành, vì sao vương phi lại sinh bệnh, là mắc mưa sao?”
Hồng Mai ấp úng, lại sợ che giấu sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của Triệu Khương Lan, hơn nửa ngày mới nói ra.
Là hôm qua vương gia và vương phi làm chuyện phòng the, giống như ồn ào không quá vui sướng.
Giang Dương cũng có chút xấu hổ, trầm mặc kê đơn thuốc, để Hồng Mai miễn cưỡng cho nàng uống chút thuốc.
Lúc báo cáo với Mộ Dung Bắc Uyên, Giang Dương mịt mờ nhắc một câu, túng dục vào lúc đối phương chưa chuẩn bị sẵn sàng, sẽ dễ dàng khiến thân thể và tâm lý tổn thương.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên xiết chặt, nghĩ đến dáng vẻ nàng sợ hãi hôm qua, trong lòng lặng lẽ nổi lên cay đắng.
Đến đêm, tất cả mọi người đều đã ngủ.
Cho nên hắn cũng không dừng lại, mà tiếp tục mở miệng: "Nhưng sự thật lại là, cũng không phải là nàng không tin tưởng đệ, mà là đệ không tin tưởng nàng.
Đối với Khương Lan và trắc phi của đệ, đệ mãi mãi đồng ý tin tưởng người sau, lại dựa vào cái gì mà hi vọng Khương Lan có thể không giữ lại chút nào với đệ chứ”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm giác bên trong suy nghĩ của mình xuất hiện một cái khe, như là khe hở để ánh nắng xuyên qua tảng đá, sáng chói chướng mắt, lại làm cho người ta có một loại ảo giác không có chỗ trốn.
Giọng nói của Mộ Dung Bắc Hải không dừng lại, mỗi một câu nói đều như là gõ vào trong lòng của hắn: "Những sơn phỉ kia bắt nàng đi, đúng là không có đạo nghĩa, nhưng bọn họ lại cho nàng tôn trọng và quan tâm trong nguy hiểm, cho nên dù là nguy hiểm do ở đối phương gây ra, Khương Lan cũng đồng ý thông cảm.
Còn ta, từ khi ta quen nàng, ta đã cho nàng toàn bộ tin tưởng, cho nên nàng không có sự cảnh giác với a, cũng là điều bình thường, không phải sao.”
"Như vậy đệ thì sao, Bắc Uyên, đệ đã làm cái gì cho nàng?”
"Không phải đệ nói Thẩm Hi Nguyệt tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này sao, nhưng đệ không ngại nhớ lại tất cả những gì nàng ta làm trước đây, để tay lên ngực tự hỏi, nàng ta còn làm không ít chuyện khiến người ta buồn nôn sao.
Cho đệ tờ giấy này, thái giám phía trên đệ hẳn có biết đi, lúc Thẩm Hi Nguyệt ở trong cung, hắn vẫn luôn chăm sóc sinh hoạt thường ngày của nàng ta.
Sơn phỉ chính là hắn dẫn đến thay Thẩm Hi Nguyệt.”
"Khương Lan chưa từng sinh hoạt trong cung, quan hệ của hắn và Thẩm Hi Nguyệt cũng là chuyện rất nhiều năm trước, vì sao nàng sẽ có bức tranh này, là hãm hại hay là sự thật, tự đệ cân nhắc một chút”
Âm ầm...
Trên bầu trời xẹt qua một tiếng sấm rền, tay chân Mộ Dung Bắc Uyên lạnh buốt đứng yên tại chỗ.
"Thả nàng ra, đừng để nàng hận đệ.' Mộ Dung Bắc Hải nói xong những lời này liền rời đi.
Sau khi trời tối, trận mưa này cuối cùng đã ngừng lại.
Nhưng lại thêm mấy phần lạnh.
Vào đêm, Sở Sở cầu xin với thị vệ canh giữ ở bên ngoài Tịch Chiếu Các: "Vương phi đang bị sốt, trong viện không có dược liệu, có thể để cho ta ra ngoài bốc chút thuốc hay không”
Thị vệ ngơ ngác một chút, không dám tự tiện quyết định, đành phải đi tìm thủ lĩnh Đông Diêu hỏi thăm.
Đông Diêu đang ở bên ngoài thư phòng Mộ Dung Bắc Uyên chờ lệnh, khoảng cách một cánh cửa, toàn bộ giọng nói của thị vệ đã rơi vào trong tai Mộ Dung Bắc Uyên.
Ngón tay hắn dừng lại, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Đông Diêu biết chắc chắn Mộ Dung Bắc Uyên đã nghe được tất cả lời nói, nhưng chờ ở bên ngoài trong chốc lát cũng không thấy hắn gọi mình đi vào.
Hắn đành phải kiên trì gõ cửa bẩm báo: "Vương gia, người của Tịch Chiếu Các tới nói vương phi đang sốt, bắt đầu từ hôm qua đã không quá dễ chịu, thuộc hạ nghĩ là có thể...
"Chính ngươi xem rồi xử lý.
Loại chuyện nhỏ nhặt này, không cần tới hỏi ta”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không thèm nhấc đầu lên, giống như thật sự không hề quan tâm gì đến tình trạng của Triệu Khương Lan.
Có lẽ vương gia nghĩ rằng vương phi là đang lừa mình để nhận được sự đồng tình đi, Đông Diêu nghĩ.
Nhưng mà ngược lại hắn không cảm thấy Triệu Khương Lan là loại người giả bệnh, cho nên lập tức cho người ta mời Giang Dương đến.
Lúc Giang Dương đến, Triệu Khương Lan đã ngủ rồi.
Nàng sợ lạnh, Hồng Mai liền đắp thêm chăn cho nàng, cứ như như thế vẫn còn rất lạnh.
Triệu Khương Lan co ro lại, nhìn có chút đáng thương.
Giang Dương bắt mạch cho nàng, cảm thấy mạch tượng của Triệu Khương Lan suy yếu, không giống như là cảm lạnh bình thường.
Hắn đành phải hỏi Hồng Mai: "Đang yên đang lành, vì sao vương phi lại sinh bệnh, là mắc mưa sao?”
Hồng Mai ấp úng, lại sợ che giấu sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của Triệu Khương Lan, hơn nửa ngày mới nói ra.
Là hôm qua vương gia và vương phi làm chuyện phòng the, giống như ồn ào không quá vui sướng.
Giang Dương cũng có chút xấu hổ, trầm mặc kê đơn thuốc, để Hồng Mai miễn cưỡng cho nàng uống chút thuốc.
Lúc báo cáo với Mộ Dung Bắc Uyên, Giang Dương mịt mờ nhắc một câu, túng dục vào lúc đối phương chưa chuẩn bị sẵn sàng, sẽ dễ dàng khiến thân thể và tâm lý tổn thương.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên xiết chặt, nghĩ đến dáng vẻ nàng sợ hãi hôm qua, trong lòng lặng lẽ nổi lên cay đắng.
Đến đêm, tất cả mọi người đều đã ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.