Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 252
Sủng Phi
13/05/2021
Ngay cả mật thư còn dám làm giả, một tay dụ dỗ các trọng thần trong triều đình, còn giảo hoạt hơn cả hồ ly..
Triệu Khương Lan đang cố nín cười.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, mới phát hiện khi nàng cười, hai má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền.
Nhìn không kỹ sẽ không thấy, đúng là đáng yêu. Thật sự là muốn chọc vào nó.
Có lẽ nhận ra gì đó, Triệu Khương Lan quay đầu nhìn hắn: “Huynh nhìn. ta làm gì?”
“Ta nhìn nàng bao giờ, chẳng lẽ là nàng tưởng tượng” “Biết đâu huynh tự mình đa tình.”
Mộ Dung Bắc Uyên xùy một tiếng: “Ta tự mình đa tình? Nàng không nhìn làm sao biết ta đang nhìn nàng. Tốt lắm tốt lắm, bổn vương biết mình đẹp, nàng đã là Vương phi của ta, vậy cho nàng ngắm ta nhiều một chút cũng được.”
Nàng há thật to bỏ một muỗng bột sen vào miệng, nghe nói vậy thì tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, hai má cũng động đậy do nuốt, thoạt nhìn rất giống như một con chuột đồng hoặc một em bé mũm mĩm”
Mộ Dung Bắc Uyên thật sự không nhịn được, đưa tay chọc vào cái lúm đồng tiền trên má nàng.
Một chút không thể thỏa mãn liền chọc mạnh thêm một cái.
Triệu Khương Lan không nhịn được nữa: “Huynh còn không thôi đi. Tự dựng chọc và lúm đồng tiền của ta làm gì?”
“Nàng đáng yêu như vậy, ta không thể chọc vào núm đồng tiền của nàng sao?”
Nàng trùng hắn nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Uyên nhún vai, cười cười, càng trêu nàng càng cảm thấy thú vị.
Nữ nhân này vốn dĩ vô cùng thông minh, nhưng vào lúc này lại thấy rất giống một người ngốc nghếch.
Triệu Khương Lan bị hắn trêu tức, ánh mắt đỏ như lửa, cúi đầu cầm chặt lấy thìa.
Mộ Dung Bắc Hải ngồi một bên im lặng nhìn bọn họ, cảm thấy khá buồn cười, khóe miệng liền nhếch lên.
Nhưng nhất thời trong lòng có chút mất mát không thể nói lên lời, chỉ im lặng ăn nốt phần của mình. Ba ngày sau Liên Tư Thành sẽ về đến kinh thành.
Hắn thấy Chiếu Vũ để đột nhiên triệu kiến liền cảm vô cùng kỳ lạ, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến là vì trận chiến của Tùng gia lĩnh ba năm trước đây.
Dù sao chuyện đó cũng qua lâu lắm rồi, ngay cả khi hắn bí mật thực hiện những tội ác tày trời đó cũng tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có ai đó phát hiện ra.
Có lẽ liên quan đến chuyên gần đây nhất, đó là thay đổi phó tướng thủy quân đông nam, Hoàng Thượng quan tâm đến tình hình nên mới ra lệnh cho hắn quay về kinh thành để hỏi rõ, hắn nghĩ là vậy.
Trước khi xuất phát để rời khỏi Giang Nam, trữ quốc công có viết cho Liên Tư Thành một bức thư, nói rằng hắn sẽ về nhà sau vài ngày nữa.
Trữ quốc công tất nhiên là vô cùng vui mừng.
Đứa con quanh năm đóng quân bên ngoài cách nhà hàng ngàn dặm, khó lắm mới có dịp về nhà một lần, nhất định phải ăn mừng.
Trữ quốc công cố tình chuẩn bị thiệp mời mời cố hữu thân thiết đến chung vui cùng cha con.
Sau khi Liên Tư Thành về kinh liền trực tiếp vào hoàng cung, thuộc hạ của hắn gửi lễ vật đến phủ quốc công, nói một lát nữa hắn sẽ về.
Cứ nghĩ rằng lần gặp mặt nhà vua này sẽ được trọng thưởng, oai hùng mà trở về nhà.
Ai ngờ vừa mới tiến vào đại điện liền bị Ngự lâm quân bao vây, giam giữ tại chỗ.
Người cầm đầu Ngự lâm quân chính là thống lĩnh Tân Khâm, sắc mặt Liên Tư Thành liền biến đổi, chỉ vào hắn mắng to:
“Tên họ Tần kia, ngươi có ý gì! Hoàng Thượng triệu tập bổn soái tiến cung để báo cáo tình hình công tác, người làm như vậy với ta chính là phạm tội!”.
Sắc mặt Tần Khảm vẫn không có chút thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Hạ quan phụng mệnh Hoàng Thượng tróc nã tội thần, hy vọng tướng quân phối hợp với ta. Bắt đi!”
“Tội thần, tội thần gì, ông đây là công thần, sao lại là tội thần, ngươi nói rõ ràng cho ta!”.
Ngay cả việc nhìn Tần Khâm cũng keo kiệt không muốn nhìn hắn, lập tức đi đầu dẫn ngự lâm quân đi thẳng, nhưng thay vì đến ngự thư phòng lại đến Mộc ân đường.
Triệu Khương Lan đang cố nín cười.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, mới phát hiện khi nàng cười, hai má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền.
Nhìn không kỹ sẽ không thấy, đúng là đáng yêu. Thật sự là muốn chọc vào nó.
Có lẽ nhận ra gì đó, Triệu Khương Lan quay đầu nhìn hắn: “Huynh nhìn. ta làm gì?”
“Ta nhìn nàng bao giờ, chẳng lẽ là nàng tưởng tượng” “Biết đâu huynh tự mình đa tình.”
Mộ Dung Bắc Uyên xùy một tiếng: “Ta tự mình đa tình? Nàng không nhìn làm sao biết ta đang nhìn nàng. Tốt lắm tốt lắm, bổn vương biết mình đẹp, nàng đã là Vương phi của ta, vậy cho nàng ngắm ta nhiều một chút cũng được.”
Nàng há thật to bỏ một muỗng bột sen vào miệng, nghe nói vậy thì tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, hai má cũng động đậy do nuốt, thoạt nhìn rất giống như một con chuột đồng hoặc một em bé mũm mĩm”
Mộ Dung Bắc Uyên thật sự không nhịn được, đưa tay chọc vào cái lúm đồng tiền trên má nàng.
Một chút không thể thỏa mãn liền chọc mạnh thêm một cái.
Triệu Khương Lan không nhịn được nữa: “Huynh còn không thôi đi. Tự dựng chọc và lúm đồng tiền của ta làm gì?”
“Nàng đáng yêu như vậy, ta không thể chọc vào núm đồng tiền của nàng sao?”
Nàng trùng hắn nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Uyên nhún vai, cười cười, càng trêu nàng càng cảm thấy thú vị.
Nữ nhân này vốn dĩ vô cùng thông minh, nhưng vào lúc này lại thấy rất giống một người ngốc nghếch.
Triệu Khương Lan bị hắn trêu tức, ánh mắt đỏ như lửa, cúi đầu cầm chặt lấy thìa.
Mộ Dung Bắc Hải ngồi một bên im lặng nhìn bọn họ, cảm thấy khá buồn cười, khóe miệng liền nhếch lên.
Nhưng nhất thời trong lòng có chút mất mát không thể nói lên lời, chỉ im lặng ăn nốt phần của mình. Ba ngày sau Liên Tư Thành sẽ về đến kinh thành.
Hắn thấy Chiếu Vũ để đột nhiên triệu kiến liền cảm vô cùng kỳ lạ, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến là vì trận chiến của Tùng gia lĩnh ba năm trước đây.
Dù sao chuyện đó cũng qua lâu lắm rồi, ngay cả khi hắn bí mật thực hiện những tội ác tày trời đó cũng tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có ai đó phát hiện ra.
Có lẽ liên quan đến chuyên gần đây nhất, đó là thay đổi phó tướng thủy quân đông nam, Hoàng Thượng quan tâm đến tình hình nên mới ra lệnh cho hắn quay về kinh thành để hỏi rõ, hắn nghĩ là vậy.
Trước khi xuất phát để rời khỏi Giang Nam, trữ quốc công có viết cho Liên Tư Thành một bức thư, nói rằng hắn sẽ về nhà sau vài ngày nữa.
Trữ quốc công tất nhiên là vô cùng vui mừng.
Đứa con quanh năm đóng quân bên ngoài cách nhà hàng ngàn dặm, khó lắm mới có dịp về nhà một lần, nhất định phải ăn mừng.
Trữ quốc công cố tình chuẩn bị thiệp mời mời cố hữu thân thiết đến chung vui cùng cha con.
Sau khi Liên Tư Thành về kinh liền trực tiếp vào hoàng cung, thuộc hạ của hắn gửi lễ vật đến phủ quốc công, nói một lát nữa hắn sẽ về.
Cứ nghĩ rằng lần gặp mặt nhà vua này sẽ được trọng thưởng, oai hùng mà trở về nhà.
Ai ngờ vừa mới tiến vào đại điện liền bị Ngự lâm quân bao vây, giam giữ tại chỗ.
Người cầm đầu Ngự lâm quân chính là thống lĩnh Tân Khâm, sắc mặt Liên Tư Thành liền biến đổi, chỉ vào hắn mắng to:
“Tên họ Tần kia, ngươi có ý gì! Hoàng Thượng triệu tập bổn soái tiến cung để báo cáo tình hình công tác, người làm như vậy với ta chính là phạm tội!”.
Sắc mặt Tần Khảm vẫn không có chút thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Hạ quan phụng mệnh Hoàng Thượng tróc nã tội thần, hy vọng tướng quân phối hợp với ta. Bắt đi!”
“Tội thần, tội thần gì, ông đây là công thần, sao lại là tội thần, ngươi nói rõ ràng cho ta!”.
Ngay cả việc nhìn Tần Khâm cũng keo kiệt không muốn nhìn hắn, lập tức đi đầu dẫn ngự lâm quân đi thẳng, nhưng thay vì đến ngự thư phòng lại đến Mộc ân đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.