Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 366
Sủng Phi
20/05/2021
Tiểu nhị khó xử ngắn họ lại, hai chân như nhũn ra.
“Khách quan, điều này không được đầu, khách trong điểm của ta sắp đến rồi, lúc này các người xông vào, nếu làm loạn đồ đạc trong điểm của ta, ta sẽ khó ăn nói với khách”
Hắn ta vừa dứt lời, một cây đao liền lao đến cổ của hắn ta.
Tiểu nhị cổ co rụt lại, nước mắt rơi xuống lã chã. “Mời ngài mời ngài, tiểu nhân không cản nữa”. Vào trong viện, một con ngựa trắng đập vào tầm mắt. Ánh mắt của bọn người này sáng lên, nhao nhao quanh xung quanh. Chủ quán nuốt nước miếng, cực kỳ chột dạ. “Con ngựa này từ đầu đến vậy?”
“Này, đây là ngựa của trưởng quầy nhà ta, làm sao vậy?” Tử sĩ đến gần, tinh tế nhìn thoáng qua chiếc yên ngựa kia, sau đó tắt tiểu nhị một bạt tai.
“Nói dối! Trợn to mắt chó của ngươi ra, trên yên ngựa này còn có khắc ấn ký của Thần Vương Phủ, chưởng quầy nhà người là thân phận gì mà dám dính líu đến Thần Vương Phủ!”
Đầu óc của tiểu nhị như nổ tung.
Cái gì? Thần Vương Phủ?
Vậy, hai người bệnh trước đó đến đến đây, không lẽ là vương gia gì đó chứ.
Tiểu nhị như hắn ta rốt cuộc tại sao lại chạm vào nhân vật lớn đó? “Còn không mau nói, bọn họ ở phòng nào!”
Chân tiểu nhị mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất: “Nói, tiểu nhân nói. Ban đầu hai vị khách quan đến, ở tại phòng thiên tử số 1, sau đó lại có một cô nương đến, nói là hạ nhân của bọn họ, hiện tại người ở trên lầu. Là bọn họ ép ta, ta mới phải giấu diếm. Không phải ta cố ý đâu, đừng giết ta, ta không biết gì cả”.
Mấy người tử sĩ này đá hắn ta một cước, nhưng thật ra lười động thủ làm thịt hắn ta.
Bọn họ lập tức lên lầu, tìm được Thần Vương và Thần Vương Phi mới là mấu chốt!
Trên lầu, Mai Hương và Triệu Khương Lan hợp lực giấu Mộ Dung Bắc Uyên trong tủ của phòng khác.
Hai người bọn họ trốn ở gần đó, trong lòng cũng rất rõ ràng, trước mắt có giấu kỹ càng đi nữa thì rồi cũng sẽ bị tìm được.
Triệu Khương Lan cầm ngân châm trong tay, trong bụng nghĩ thầm, rằng có thể đối phó được người nào hay người đó.
Mai Hương thì trốn trên xà cửa trong phòng, nếu có người tiến vào, cũng không quá mức bị động.
Mấy tử sĩ này tất nhiên là đi vào phòng thiên tử số 1 trước. Nhưng vừa đá văng cửa thì thấy bên trong trống trơn, một người cũng không có.
Nhưng từ đệm chăn cùng chậu nước, đồ vật này nọ xung quanh có thể thấy được, mới vừa rồi nơi này nhất định là có người.
Cửa sổ trong phòng mở ra, làm cho người ta không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ ba người này đào tẩu từ cửa sổ?
“Không đúng, lúc ấy con sói làm bị thương Thần Vương, nói đúng ra thì Thần Vương phải bị trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn không thể đi được. Hơn nữa Thần Vương Phi còn không có công phu, cộng với một nha hoàn đó của nàng ta, hai người muốn mang một nam nhân từ lầu ba xuống, tuyệt đối là điều không thể.”
Một người nào khác nói: “Không sai, cho dù thật sự đào tẩu theo cửa sổ thì trước đó chúng ta đều ở bên ngoài, nửa điểm động tĩnh cũng không phát hiện. Nếu như là người bệnh thì khẳng định không làm được, bọn họ nhất định là đang núp ở đâu đó!”.
Vì thế, bọn họ lập tức bắt đầu lục tung phòng này tìm hết một lượt, cũng không có phát hiện tung tích.
Tử sĩ cầm đầu ra lệnh: “Lục soát từng phòng từng phòng cho ta, ta không tin, bọn chúng còn có thể chắp cánh bay thể nào!”
Những người này liền bắt đầu phân tán, từng người đi từng phòng khác nhau.
Rất nhanh, liền có một người đẩy cửa vào trong phòng họ đang ẩn nấp. Triệu Khương Lan nín thở, sợ phát ra một chút tiếng động sẽ kinh động hắn ta.
Nhưng người cũng đã đến, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, hắn ta vừa mới chuẩn bị đi qua mở tủ xem thử.
Mai Hương bỗng nhiên nhảy xuống, cưỡi trên đầu hắn ta, lấy kiếm đâm xuống giữa đầu hắn ta.
“Khách quan, điều này không được đầu, khách trong điểm của ta sắp đến rồi, lúc này các người xông vào, nếu làm loạn đồ đạc trong điểm của ta, ta sẽ khó ăn nói với khách”
Hắn ta vừa dứt lời, một cây đao liền lao đến cổ của hắn ta.
Tiểu nhị cổ co rụt lại, nước mắt rơi xuống lã chã. “Mời ngài mời ngài, tiểu nhân không cản nữa”. Vào trong viện, một con ngựa trắng đập vào tầm mắt. Ánh mắt của bọn người này sáng lên, nhao nhao quanh xung quanh. Chủ quán nuốt nước miếng, cực kỳ chột dạ. “Con ngựa này từ đầu đến vậy?”
“Này, đây là ngựa của trưởng quầy nhà ta, làm sao vậy?” Tử sĩ đến gần, tinh tế nhìn thoáng qua chiếc yên ngựa kia, sau đó tắt tiểu nhị một bạt tai.
“Nói dối! Trợn to mắt chó của ngươi ra, trên yên ngựa này còn có khắc ấn ký của Thần Vương Phủ, chưởng quầy nhà người là thân phận gì mà dám dính líu đến Thần Vương Phủ!”
Đầu óc của tiểu nhị như nổ tung.
Cái gì? Thần Vương Phủ?
Vậy, hai người bệnh trước đó đến đến đây, không lẽ là vương gia gì đó chứ.
Tiểu nhị như hắn ta rốt cuộc tại sao lại chạm vào nhân vật lớn đó? “Còn không mau nói, bọn họ ở phòng nào!”
Chân tiểu nhị mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất: “Nói, tiểu nhân nói. Ban đầu hai vị khách quan đến, ở tại phòng thiên tử số 1, sau đó lại có một cô nương đến, nói là hạ nhân của bọn họ, hiện tại người ở trên lầu. Là bọn họ ép ta, ta mới phải giấu diếm. Không phải ta cố ý đâu, đừng giết ta, ta không biết gì cả”.
Mấy người tử sĩ này đá hắn ta một cước, nhưng thật ra lười động thủ làm thịt hắn ta.
Bọn họ lập tức lên lầu, tìm được Thần Vương và Thần Vương Phi mới là mấu chốt!
Trên lầu, Mai Hương và Triệu Khương Lan hợp lực giấu Mộ Dung Bắc Uyên trong tủ của phòng khác.
Hai người bọn họ trốn ở gần đó, trong lòng cũng rất rõ ràng, trước mắt có giấu kỹ càng đi nữa thì rồi cũng sẽ bị tìm được.
Triệu Khương Lan cầm ngân châm trong tay, trong bụng nghĩ thầm, rằng có thể đối phó được người nào hay người đó.
Mai Hương thì trốn trên xà cửa trong phòng, nếu có người tiến vào, cũng không quá mức bị động.
Mấy tử sĩ này tất nhiên là đi vào phòng thiên tử số 1 trước. Nhưng vừa đá văng cửa thì thấy bên trong trống trơn, một người cũng không có.
Nhưng từ đệm chăn cùng chậu nước, đồ vật này nọ xung quanh có thể thấy được, mới vừa rồi nơi này nhất định là có người.
Cửa sổ trong phòng mở ra, làm cho người ta không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ ba người này đào tẩu từ cửa sổ?
“Không đúng, lúc ấy con sói làm bị thương Thần Vương, nói đúng ra thì Thần Vương phải bị trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn không thể đi được. Hơn nữa Thần Vương Phi còn không có công phu, cộng với một nha hoàn đó của nàng ta, hai người muốn mang một nam nhân từ lầu ba xuống, tuyệt đối là điều không thể.”
Một người nào khác nói: “Không sai, cho dù thật sự đào tẩu theo cửa sổ thì trước đó chúng ta đều ở bên ngoài, nửa điểm động tĩnh cũng không phát hiện. Nếu như là người bệnh thì khẳng định không làm được, bọn họ nhất định là đang núp ở đâu đó!”.
Vì thế, bọn họ lập tức bắt đầu lục tung phòng này tìm hết một lượt, cũng không có phát hiện tung tích.
Tử sĩ cầm đầu ra lệnh: “Lục soát từng phòng từng phòng cho ta, ta không tin, bọn chúng còn có thể chắp cánh bay thể nào!”
Những người này liền bắt đầu phân tán, từng người đi từng phòng khác nhau.
Rất nhanh, liền có một người đẩy cửa vào trong phòng họ đang ẩn nấp. Triệu Khương Lan nín thở, sợ phát ra một chút tiếng động sẽ kinh động hắn ta.
Nhưng người cũng đã đến, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, hắn ta vừa mới chuẩn bị đi qua mở tủ xem thử.
Mai Hương bỗng nhiên nhảy xuống, cưỡi trên đầu hắn ta, lấy kiếm đâm xuống giữa đầu hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.