Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 40
Sủng Phi
08/05/2021
Giang Dương lắc đầu khó xử: “Vương phi có điều không biết, thuộc hạ từng phát sinh mâu thuẫn nhỏ với một cô nương tại Yên Vũ lâu, mỗi lần nàng thấy ta sẽ vào ta, thuộc hạ sợ đi sẽ phát sinh chuyện” “Không sao, ta đi một mình.”
Việc này bí mật, Triệu Khương Lan cũng không mang theo nha hoàn, thừa dịp lên xe đi ngay.
Nàng vốn định bí mật làm việc, nhưng Giang Dương nhắc nhở nàng bên cạnh lúc nào cũng có ám vệ theo dõi, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ biết, chỉ cần không cho người ta biết được nội tình là đủ.
Trước khi đi, Triệu Khương Lan cố ý cải nam trang, giả bộ dáng nam tu.
Vừa vào cửa đã nghe mùi son phấn, bên trong thanh lâu tiếng sáo trúc không ngừng vang lên, vô cùng náo nhiệt. Thấy Triệu Khương Lan khí độ bất phầm, lão bản nương ân cần chào “Vị công tử này khá lạ mắt, lần đầu đến Yên Vũ lâu chúng tôi sao?” “Không sai, bản công tử nghe danh mà đến, muốn gặp gỡ Đình Nhi cô
Lão bản nương hơi sững “U, công tử tới không đúng lúc, Đình Nhi cô nương đã chuộc thân, không còn thuộc quản lý Yên Vũ lâu. Hiện tại nàng chỉ ở tạm đây, không lâu sẽ gả đi Triệu Khương Lan ném cho nàng ta một thỏi vàng: Đình
Nhi cô nương, bản công tử muốn gặp nàng một chút, tâm sự thôi, tuyệt đối không làm gì.
Nàng ra ta hào phóng, còn nói không làm gì, lão bản nương sao có thể không đồng ý.
Nàng ta cười ha hả mời nàng lên lầu chờ, không lâu sau có một vị mỹ nữ đẩy cửa vào,
Cùng lúc đó, còn có một chút mùi hoa lan thơm ngát. không biết có phải ảo giác hay không, Triệu Khương Lan cảm thấy mùi thơm này cùng mùi trên người Tuyết Nhi rất giống nhau, hơi giật mình. “Đình nhi cô nương, mời ngồi.” “Nghe ma ma nói công tử muốn gặp ta, đây quả thật là vinh hạnh của Đinh Nhì. Không biết xưng hộ với công tử thế nào? Đinh Nhi mim cười, vũ mị vô cùng. “Tại hạ họ Triệu.” Triệu Khương Lan tự mình rót cho người ta một chén trà “Nghe nói cô nương sẽ gả cho Nhị công tử Lạc đại nhân, tại hạ chức mừng cô nương một tiếng” “Đa tạ, không biết công tử tìm Đình Nhi có chuyện gì không?” Triệu Khương Lan mân mê ly trà: “Có chuyện, muốn hỏi thăm cô nương một chút. Xin hỏi cô nương từng nghe qua một thứ gọi là ‘Độc tình’?”
Đình Nhi xong hai chữ cuối thì sắc mặt đại biển, nụ cười cũng bien mat.
Qua mấy giây nàng mới ra vẻ không biết mà trách giận: “Thứ công tử nói là gì vậy, tên này nghe thật dọa người.” “Hương thơm trên người cô nương rất dễ chịu, không biết dùng hương gì, có thể cho tại hạ nhìn qua một chút. “Ngươi là ai.”
Triệu Khương Lan âm thanh chậm chậm: “Không cần lo lắng, bởi vì tại hạ có người bằng hữu, cũng trúng độc tình, thân thể không được tốt. Tại hạ là đại phu, muốn chữa cho hắn, nhưng không có biến pháp, nghe cô nương cũng gặp chuyện tương tự, muốn đến thỉnh giáo cô nương”
Thái độ Đinh Nhi kháng cự: “Ta không biết độc tình gì cả, công tử về đi, ta không giúp được ngươi.”
Nàng mỉm cười: “Không gạt Đình Nhi cô nương, Thái Thường Tự Khanh Lạc đại nhân có chút giao tình với ta, nếu Lạc đại nhân biết có người hạ cổ độc nhi tử ngài ấy, không biết ngài ấy có nổi trận lôi đình không?” “Ngươi uy hiếp ta?” Ánh mắt Đinh Nhi lóe lên tia lãnh ý, không còn sự nhu mì trước đây. “Cũng không phải là uy hiếp, chỉ là thỉnh giáo. Nếu người nói chi tiết cho ta, chuyện người cùng Lạc Nam không quan hệ với ta, ta cam đoan chuyện này sẽ không tiết lộ nửa câu từ miệng ta. Nhưng người không nói, đêm nay người Lạc gia sẽ biết hết mọi chuyện, ta nghĩ cuộc sống sau này của cô nương sẽ không dễ dàng đầu.
Đình Nhi suy nghĩ một chút, than một tiếng. “Hai tháng trước Yên Vũ lâu từng có một vị khách Miêu tộc. Trong lúc vô tình ta có nói với hàn chuyện chuộc thận, hắn nói có thể giúp ta, sau đó dạy ta một biện pháp “Hắn nói chỉ cần để viên trứng cổ cực nhỏ trong chén người ta thích, còn ta lại dùng một loại hương đan, người kia sẽ không rời ta được.
Triệu Khương Lan nhưởng đuôi mắt: “Là trứng trùng? “Có lẽ vậy, cụ thể là vật gì ta không rõ, chẳng qua vị khách nhân kia chỉ nói người trúng cổ trong vòng một ngày tới gần ta dù là một lần, cũng sẽ không có gì bất thường, nhưng cách thời gian dài sẽ không được bình thường nữa. Có thứ này, dù đối phương là ai, cũng sẽ muốn dân ta đi.” “Người cho ta xem hương đan bình thường người dùng một chút được không?”
Đinh Nhi do dự một chút, đưa cho nàng một viên, Triệu Khương Lan đặt trên mũi ngửi ngửi, vậy mà không biết được thành phần chủ yếu của đan hương này.
Việc này bí mật, Triệu Khương Lan cũng không mang theo nha hoàn, thừa dịp lên xe đi ngay.
Nàng vốn định bí mật làm việc, nhưng Giang Dương nhắc nhở nàng bên cạnh lúc nào cũng có ám vệ theo dõi, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ biết, chỉ cần không cho người ta biết được nội tình là đủ.
Trước khi đi, Triệu Khương Lan cố ý cải nam trang, giả bộ dáng nam tu.
Vừa vào cửa đã nghe mùi son phấn, bên trong thanh lâu tiếng sáo trúc không ngừng vang lên, vô cùng náo nhiệt. Thấy Triệu Khương Lan khí độ bất phầm, lão bản nương ân cần chào “Vị công tử này khá lạ mắt, lần đầu đến Yên Vũ lâu chúng tôi sao?” “Không sai, bản công tử nghe danh mà đến, muốn gặp gỡ Đình Nhi cô
Lão bản nương hơi sững “U, công tử tới không đúng lúc, Đình Nhi cô nương đã chuộc thân, không còn thuộc quản lý Yên Vũ lâu. Hiện tại nàng chỉ ở tạm đây, không lâu sẽ gả đi Triệu Khương Lan ném cho nàng ta một thỏi vàng: Đình
Nhi cô nương, bản công tử muốn gặp nàng một chút, tâm sự thôi, tuyệt đối không làm gì.
Nàng ra ta hào phóng, còn nói không làm gì, lão bản nương sao có thể không đồng ý.
Nàng ta cười ha hả mời nàng lên lầu chờ, không lâu sau có một vị mỹ nữ đẩy cửa vào,
Cùng lúc đó, còn có một chút mùi hoa lan thơm ngát. không biết có phải ảo giác hay không, Triệu Khương Lan cảm thấy mùi thơm này cùng mùi trên người Tuyết Nhi rất giống nhau, hơi giật mình. “Đình nhi cô nương, mời ngồi.” “Nghe ma ma nói công tử muốn gặp ta, đây quả thật là vinh hạnh của Đinh Nhì. Không biết xưng hộ với công tử thế nào? Đinh Nhi mim cười, vũ mị vô cùng. “Tại hạ họ Triệu.” Triệu Khương Lan tự mình rót cho người ta một chén trà “Nghe nói cô nương sẽ gả cho Nhị công tử Lạc đại nhân, tại hạ chức mừng cô nương một tiếng” “Đa tạ, không biết công tử tìm Đình Nhi có chuyện gì không?” Triệu Khương Lan mân mê ly trà: “Có chuyện, muốn hỏi thăm cô nương một chút. Xin hỏi cô nương từng nghe qua một thứ gọi là ‘Độc tình’?”
Đình Nhi xong hai chữ cuối thì sắc mặt đại biển, nụ cười cũng bien mat.
Qua mấy giây nàng mới ra vẻ không biết mà trách giận: “Thứ công tử nói là gì vậy, tên này nghe thật dọa người.” “Hương thơm trên người cô nương rất dễ chịu, không biết dùng hương gì, có thể cho tại hạ nhìn qua một chút. “Ngươi là ai.”
Triệu Khương Lan âm thanh chậm chậm: “Không cần lo lắng, bởi vì tại hạ có người bằng hữu, cũng trúng độc tình, thân thể không được tốt. Tại hạ là đại phu, muốn chữa cho hắn, nhưng không có biến pháp, nghe cô nương cũng gặp chuyện tương tự, muốn đến thỉnh giáo cô nương”
Thái độ Đinh Nhi kháng cự: “Ta không biết độc tình gì cả, công tử về đi, ta không giúp được ngươi.”
Nàng mỉm cười: “Không gạt Đình Nhi cô nương, Thái Thường Tự Khanh Lạc đại nhân có chút giao tình với ta, nếu Lạc đại nhân biết có người hạ cổ độc nhi tử ngài ấy, không biết ngài ấy có nổi trận lôi đình không?” “Ngươi uy hiếp ta?” Ánh mắt Đinh Nhi lóe lên tia lãnh ý, không còn sự nhu mì trước đây. “Cũng không phải là uy hiếp, chỉ là thỉnh giáo. Nếu người nói chi tiết cho ta, chuyện người cùng Lạc Nam không quan hệ với ta, ta cam đoan chuyện này sẽ không tiết lộ nửa câu từ miệng ta. Nhưng người không nói, đêm nay người Lạc gia sẽ biết hết mọi chuyện, ta nghĩ cuộc sống sau này của cô nương sẽ không dễ dàng đầu.
Đình Nhi suy nghĩ một chút, than một tiếng. “Hai tháng trước Yên Vũ lâu từng có một vị khách Miêu tộc. Trong lúc vô tình ta có nói với hàn chuyện chuộc thận, hắn nói có thể giúp ta, sau đó dạy ta một biện pháp “Hắn nói chỉ cần để viên trứng cổ cực nhỏ trong chén người ta thích, còn ta lại dùng một loại hương đan, người kia sẽ không rời ta được.
Triệu Khương Lan nhưởng đuôi mắt: “Là trứng trùng? “Có lẽ vậy, cụ thể là vật gì ta không rõ, chẳng qua vị khách nhân kia chỉ nói người trúng cổ trong vòng một ngày tới gần ta dù là một lần, cũng sẽ không có gì bất thường, nhưng cách thời gian dài sẽ không được bình thường nữa. Có thứ này, dù đối phương là ai, cũng sẽ muốn dân ta đi.” “Người cho ta xem hương đan bình thường người dùng một chút được không?”
Đinh Nhi do dự một chút, đưa cho nàng một viên, Triệu Khương Lan đặt trên mũi ngửi ngửi, vậy mà không biết được thành phần chủ yếu của đan hương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.