Chương 327: Ấm ấm, mềm mại, khoái cảm...
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Là ngươi…
- Là ngươi…
- Là ngươi…
Hà Diễm Xung thấy rõ người vừa tới, quá sợ hãi. Cùng lúc đó, đám người Điền Uy Uy, Cao Tiểu Cường, Dương Lâm cũng thấy rõ Diệp Thanh, đều nhớ ra, kinh ngạc, đúng là oan gia ngõ hẹp. Trong lòng vô cùng giận giữ, lại là cái thằng này, hết làn này đến lần khác gấy sự với mình.
Bảy tám ả gái bao ăn mặc hở hang, phấn son lòe loẹt đều kêu gào sợ hãi, trốn ở góc phòng.
Tiểu Tuyết vui mừng mà khóc, nhìn về phía Diệp Thanh, ánh mắt không khỏi mơ hồ, bên trong nước mắt ào ào tuôn ra.
- Các ngươi thật to gan, dám giam cầm bắt buộc người phi pháp.
Diệp Thanh liếc mắt một cái, Tiểu Tuyết bị trói thành bánh chưng, quần lót đều lộ ra, không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng quát.
- Thế thì sao nào? Mày cắn tao à?
Dương Lâm nhảy dựng lên kêu to.
Đám người Dương Lâm vây quanh bên cạnh , đều kinh hô, quát mắng.
- Mẹ nó, Xung thiếu gia không sử dụng binh khí, tên khốn khiếp này không ngờ sử dụng ám khí? Có coi quy tắc giang hồ ra gì nữa không hả?
- Mẹ kiếp, tên tiểu nhân đê tiện này, chúng ta báo cảnh sát.
- Báo cảnh sát cái rắm, đầu mày có vấn đề à, khẩn trương kêuvệ sĩ mới đúng.
Dương Lâm mắng to, vệ sĩ của hắn và Hà Diễm Xung đều là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu lúc này tới, tuyệt đối có thể thay đổi chiến cuộc.
Kêu cảnh sát? Bọn họ tuy rằng không sợ cảnh sát, nhưng nhiều ít cũng là chuyện phiền toái, có thể tự giải quyết thì dùng vũ lực giải quyết vẫn hơn. Dù sao, không phải chính mình đuối lý sao? Nếu là đối phương đuối lý, đương nhiên trước tiên sẽ mượn lực lượng phía chính phủ.
Ánh mắt Tiểu Tuyết sáng lên, cũng không sợ, thậm chí giãy dụa ngồi dậy, hô Diệp Thanh cố lên:
- Anh Diệp Thanh, đánh chết bọn người xấu kia.
Bảy tám ả kia lúc này tự nhiên không dám khiêu vũ, đều nhìn Tiểu Tuyết, nếu không phải sợ hãi uy thế Diệp Thanh, đã sớm xông lên xé nát sự cố ý giả bộ tinh khiết, non nớt kia. Thật ra là các ả đang ghen tị, Tiểu Tuyết vốn tinh khiết, non nớt, còn phải giả bộ sao?
Tiểu Tuyết mặc dù có trang điểm chút, khuôn mặt non nớt cũng không đáng để so với loại gái điếm này, son phấn lòe loẹt. Có bôi chát nhiều cỡ nào đi chăng nữa cũng không so được với An Tiếu Trúc hoặc Mã Tiểu Linh nếu ở đây lúc này, mấy ả đàn bà này chỉ sợ càng thêm tự ti và căm hận mà thôi.
Đòn ra như mưa đánh chuối tây, giống như trống trận lôi minh, kêu rên không ngừng.
Hà Diễm Xung cũng thật là kiên cường, bị đánh cho chảy máu tứ tung mà vẫn còn dám chống đỡ lại, Diệp Thanh mơ hồ có vài phần khâm phục, tuy nhiên thời khắc mấu chốt, có thể nào nhẹ tay, cậu cũng nghe thấy đám người Dương Lâm, Cao Tiểu Cường quát mắng, không khỏi âm thầm cười nhạo, địch ta rõ ràng, còn giang hồ quy củ gì? Thật sự là đầu đất, anh đây chỉ cần hạ các ngươi là được, dùng ám khí hay đánh lén cũng được miễn sao chỉ cần cứu người ra, cuối cùng anh đây chính là người thắng cuộc.
- Chết đi cho tao.
Diệp Thanh quyết tâm, nắm tay vừa lật lên, mu bàn tay hướng xuống, một đấm hung hăng đánh về phía gáy Hà Diễm Xung, khốn khiếp, ngươi kiên cường nữa, chẳng lẽ còn chống được quyền này?
Một quyền này, nếu là đánh trúng, tuyệt đối có thể khiến não tụ huyết mà chết, dù sao, chỗ gáy này là điểm yếu của mỗi người. Diệp Thanh nhớ tới Hà Phẩm Dật, hơi mềm lòng nên chỉ dùng có năm phần công lực
"Phịch", một đấm đánh chuẩn xác, Hà Diễm Xung kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống tại chỗ, miệng và trong lỗ mũi đều chảy máu ra, nhiều vô cùng.
- Giết người rồi, giết người rồi.
Mấy ả kia đều hoảng sợ kêu lên, tựa như bị người ta cưỡng hiếp.
Đám người Cao Tiểu Cường, Dương Lâm cũng hoảng sợ trong lòng, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Sắc mặt Tiểu Tuyết cũng tái nhợt, không dám cổ vũ, thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi mình kêu quá lớn, làm cho Diệp Thanh hung mãnh như vậy? Không thể nào?
Diệp Thanh cũng nhảy dựng, trời, không phải đánh chết thật chứ? Anh cũng không muốn làm kẻ giết người, lúc này liềnquan sát hơi thở, lại bắt mạch, lập tức yên lòng, vẫn còn may, tên này mệnh vẫn còn lớn lắm, chỉ có điều tạm thời ngất thôi, khoảng lúc nữa sẽ tỉnh lại.
Diệp Thanh sao có thể giết người, cậu vừa rồi kìm lại được, bằng không, chỉ sợ mười Hà Diễm Xung cũng bị đánh chết một lúc.
- Kêu la cái gì, tất cả câm miệng cho tao.
Diệp Thanh đứng lên giận quát một tiếng, mấy ả giống như bị người ta cưỡng bức liền câm như hến, cũng không dám khóc lóc nữa.
- Diệp, Diệp Thanh, ngươi dám giết người?
Điền Uy Uy đánh bạo quát hỏi, giọng hắn vốn lanh lảnh, nghe như thái giám, lúc này giọng nói run rẩy, lắp bắp, càng thêm chói tai đến khó nghe.
- Yên tâm, hắn không chết được.
Diệp Thanh lạnh quát một tiếng, liền hướng những người này đi đến.
-Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Đám người Điền Uy Uy, Cao Tiểu Cường, Dương Lâm luống cuống định thần, lại lui về phía sau, bảy tám ả gái điếm lại co rúm ở trong góc, ngồi xổm trên mặt đất, thu mình thành một đống, một bộ dạng khổ sở đáng thương, kỳ thật, không biết phải phục vụ qua bao nhiêu gã đàn ông , nhưng cũng không đáng được thông cảm.
Diệp Thanh cười lạnh một tiếng, thân hình nhanh như chớp, như những hồn ma lao tới những người đó, mọi người lập tức như gà bay chó sủa, vội tụ lại thành một đống, không ngừng gào thét.
Tuy nhiên, không ngăn cản được Diệp Thanh tiếp cận, cậu thật giống như con hổ, mà những người này lại giống như cừu non, căn bản là chống cự không được đòn của Diệp Thanh, mặc dù là Điền Uy Uy, cũng có chút võ vẽ, nhưng cũng không tiếp được chiêu của Diệp Thanh.
Chạy một vòng, Diệp Thanh đột nhiên dừng lại, phía sau, một đống cả trai lẫn gái ngã lăn ra đất, nằm lẫn lộn lên nhau, giống như người chết.
- Tiểu Tuyết, không cần lo, anh cứu em đi ra ngoài.
Diệp Thanh đến bên cạnh người Tiểu Tuyết, ngồi xổm xuống, giúp cô cởi dây thừng.
- Anh Diệp Thanh, những người đó, những người đó...
Tiểu Tuyết có chút sợ hãi, có chút lo lắng hỏi han.
- Yên tâm đi, anh chỉ là làm cho bọn họ tạm thời ngất xỉu thôi, bằng không chúng ta vừa rời khỏi đây, bọn họ bật dậy gọi người, anh sợ chúng ta không ra được khỏi hộp đêm này.
Diệp Thanh lấy tay xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng nói,
- Yên tâm, anh sao có thể giết người chứ? Anh là bác sỹ cơ mà!
- Ha hả.
Tiểu Tuyết nhếch miệng mà cười, trong lòng hâm mộ, thầm nghĩ, Diệp Tĩnh thật sự may mắn, có anh trai lợi hại như vậy, vì sao mình lại không có? Đột nhiên, mặt liền đỏ, hoá ra, dây thừng trên người không cởi được ngay, lại rắc rối phức tạp, Diệp Thanh nhất thời không cởi được, không cẩn thận đụng phải bộ ngực mềm mại của cô.
- Rất xin lỗi.
Diệp Thanh đỏ mặt nói.
- Không sao, em biết không phải anh cố ý.
Tiểu Tuyết cũng đỏ mặt nói, khuôn mặt non nớt bừng bừng hai gò má hồng quyến rũ đến cực điểm.
- Anh dùng kéo cắt nhé!
Diệp Thanh liếc mắt về t cái đống đạo cụ kích dục rực rỡ muôn màu này, nổi hết cả da gà, mấy thứ này cậu đúng là lần đầu tiên thấy, trước kia ở bộ phim người lớncũng có nhìn thấy một lần, là khi học trường đại học, một gã bạn học cùng phòng lấy ra, tất cả mọi người cùng xem, cậu cũng góp vui liếc mắt một cái, tuy nhiên vì cậu vẫn còn rất ngây thơ, mới xem qua đã thấy ngượng, liền đi ra ngoài ôn bài.
Không ngờ ở trong này thấy được đồ thật, so với trong phim càng thêm phong phú, trực quan.
- Diệp Thanh, anh mau giúp em cắt dây trói đi đi.
Tiểu Tuyết thấy Diệp Thanh nhìn thấy đồ mà xấu hổ, không khỏi càng thêm ngượng ngùng, ngay cả bên tai và cổ đều đỏ lên, cúi đầu nói.
- Ồ.
Diệp Thanh trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, vỗ cái trán, hổ thẹn, thật sự là đáng chết, vừa rồi sao lại nhìn chằm chằm vàò mấy thứ vớ vẩn kia, chẳng lẽ mình cũng muốn dùng đạo cụ này với Tiểu Tuyết một lần? Nếu chẳng may khiến Tiểu Tuyết hiểu lầm, về sau gặp cô cùng Tiếu Trúc hoặc em gái mình, còn biết ăn nói thế nào?
- Răng rắc…
Diệp Thanh nhanh tay nhanh mắt, giơ tay chém xuống, thuần thục, đã chặt đứt sợi dây rắc rối phức tạp, Tiểu Tuyết rốt cục được tự do, tuy nhiên, cô cũng không dám đứng lên, mà lấy tay che phía dưới mình, nơi đó, chỉ có một chiếc quần con, phía trên còn có hình nhân vật phim hoạt hình, sao lại có thể để Diệp Thanh nhìn thấy? Tuy nói vậy,cậu đã sớm thấy rồi.
- Anh giúp em tìm quần áo.
Diệp Thanh đứng lên, tìm kiếm trong phòng, cũng không tìm được thứ thích hợp, quần mình khẳng định không thể đưa cô bé mặc, bằng không chính mình cần phải lộ hai cái đùi, đi ra bên ngoài, làm cho người ta cười chết không nói, có thể đi ra ngoài hay không mới là vấn đề, dù sao, đàn ông để lộ hai cái đùi, rất gây chú ý.
Quần áo của mấy tên đàn ông kia, nhất định cũng không thể cho Tiểu Tuyết mặc, ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt liếc tới chỗ ả eo nhỏ chân dài, bụng có hình xăm con bướm, ả mặc một váy ngắn vải nỉ đến đầu gối, vừa thích hợp liền vội lao tới, lột ra, còn đối phương mặc cái gì trở về, cũng không phải là việc mình có thể lo, đối phương làm việc ở trong này, chẳng lẽ lại không có quần áo để thay?
-Tiểu Tuyết, em chịu khó một chút.
Diệp Thanh đem váy ngắn vải nỉ đưa cho Tiểu Tuyết, có chút ngượng ngùng nói. Đại khái là trước mặt cô nữ sinh còn ít tuổi như thế này lấy váy của người khác, khiến cậu có chút không thoải mái.
- Vâng.
Tiểu Tuyết nhẹ giọng đáp, cầm lấy váy, đang muốn mặc vào, đột nhiên sợ tới mức nhảy dựng lên, liền hướng Diệp Thanh chạy tới, Diệp Thanh vội vàng giơ tay ra,ôm Tiểu Tuyết vào trong lòng ngực.
- Sao thế, sao thế?
Diệp Thanh liên mồm hỏi.
- Rắn.
Tiểu Tuyết sợ hãi chỉ chỉ dưới sàn, quả nhiên, con rắn lúc trước bị Dương Lâm cầm trong tay không biết nhẹ nhàng bò trở về lúc nào, giác quan thứ sáu của Diệp Thanh vốn có thể cảm nhận được, nhưng vừa rồi cậu vẫn đang nghĩ việc lấy váy của ả cave kia, nhất thời không để ý mà thôi.
- Đừng sợ.
Diệp Thanh dùng chân đá một cái, con rắn bị đá bay ra ngoài, rơi trúng đám ả cave kia. Cậu không phải cố ý chọn chỗ rơi, chỉ có điều vừa rồi không có nhìn kỹ mà thôi, tuy nhiên mấy ả này đều hôn mê bất tỉnh, đương nhiên là không sợ, Diệp Thanh cũng mặc kệ.
- Anh Diệp Thanh, thả em xuống đi.
Tiểu Tuyết nhẹ giọng, ngượng ngùng nói.
- À.
Diệp Thanh lập tức hét to một tiếng, nhẹ nhàng đặt Tiểu Tuyết xuống ghế, bàn tay to của cậu nâng hai mông hoa kiều của Tiểu Tuyết.Tiểu Tuyết cũng chưa mặc váy, một quần lót mỏng manh như vậy, xúc cảm rất rõ ràng.
Ấm ấm, mềm mềm, ừ, làm cho người ta thấy khoái cảm...
- Vừa rồi mày đánh lén, thắng mà không võ, thật muốn mặt đối mặt mà đánh, chẳng lẽ có thể địch nổi Xung thiếu gia ta?
- Đúng vậy, Xung thiếu gia, … Thằng khốn!
Đám người Cao Tiểu Cường, Điền Uy Uy ỷ mình đông người tự cao, phụ hoạ nói theo, thầm nghĩ, các ông đây nhiều người như vậy, Hà Diễm Xung cũng là cao thủ cực lợi hại, chẳng lẽ còn sợ ngươi tiểu tử này ư? Hơn nữa, chỉ một cú điện thoại, rất nhiều bảo kê và bảo vệ sẽ xông vào đây. Hôm nay bất kể như thế nào đều có thể quật ngã người không biết trời cao đất rộng này.
Còn nếu như cảnh sát đến, cũng không là gì, đến thì đã sao nào, cảnh sát còn phải nhìn vẻ mặt của tao mới dám hành động ấy chứ
- Các ngươi …, thật đúng là ngang ngược, kiêu ngạo quá!
Diệp Thanh cười lạnh một tiếng, cánh tay giơ ra là ngân châm cũng liên tiếp bay ra, "Vù" một tiếng, ngân châm đã ở trên cổ tay Cao Tiểu Cường.
- A…
Cao Tiểu Cường ôm tay, kêu thảm thiết như heo bị giết, di động trong tay lập tức rơi xuống đất, tuy nhiên tên này cũng cực kỳ dũng mãnh, rút ngay ngân châm ra, quăng trên mặt đất, cũng không để ý máu tươi bắn tung tóe, lúc này liền tức giận quát mắng Diệp Thanh:
- Mẹ mày… Chết với tao…
- Đừng có mà giở trò, dám gọi người đến thì ngân châm không phải là ở trên cổ tay của mày đâu
Diệp Thanh lạnh lùng trừng mắt, thản nhiên nói.
Cao Tiểu Cường quen ngang ngược, cũng không cấm gọi nữa, run run, hắn có thể cảm giác được, giọng điệu Diệp Thanh tuy nhẹ, nhưng sát ý vô hạn, tiểu tử này, nói không chừng thật sự dám giết mình. Lúc này hoang mang rối loạn, vội vàng cầm lên một cái khăn tay bịt vết thương lại, rồi trốn vào góc tường.
Mấy người khác thấy thế, đều hoảng sợ, cũng liền lui ra sau. Chiến trường, coi như giao cho Hà Diễm Xung ứng phó đi, ai bảo hắn ta là cao thủ chứ?
Diệp Thanh từng bước một đi đến bên Tiểu Tuyết, khóe mắt thì quan sát nhất cử nhất động Hà Diễm Xung, loại con ông cháu cha này, thiệt một chút, nhất định sẽ không phục, muốn lấy lại sỹ diện. Tuy nhiên người này cũng thực lợi hại, không ngờ chỉ dùng một quyền lại có thể chặn được lần mình dùng hết sức lực công kích lén vừa rồi, cổ tay không hề bị gẫy chiếc xương nào.
Nói thật, nhóm người này trong mắt cậu, ngoại trừ Hà Diễm Xung ra, người khác đều như gà chó, không đáng nhắc tới.
- Ky aaa…, aaa….
Diệp Thanh nhẹ nhàng bước ra ba bước, cách Tiểu Tuyết còn có hai ba mét, Hà Diễm Xung liền quát lớn một tiếng, chân nhẹ nhàng quét trên tường một phát, toàn bộ thân thể liền như chim lớn bay lại, tư thế tự nhiên, phóng khoáng, lưu loát đến cực điểm.
- Thân pháp tốt!
Ánh mắt Diệp Thanh nhíu lại, tự nói mình cũng có thể nhảy cao như vậy, nhưng không được đẹp như vậy, đành vậy thôi, giữa chừng mới học hơn nữa là võ công lĩnh ngộ ra từ y thuật, dù sao không thể so sánh với người chuyên nghiên cứu võ thuật được.
Ánh mắt Hà Diễm Xung như dao sắc, khoảng cách năm sáu mét, trong nháy mắt lập tức lao đến, bàn tay to như một tấm phản, lại như một tấm bia lớn rơi xuống.
Như gió lớn đập vào mặt, chưởng như sắt đá, Diệp Thanh cũng không biết đối phương dùng là loại võ gì, chỉ có điều trước tiên nhớ tới “Thiết Sa Chưởng”. Loại võ cương mãnh này là võ gia truyền, cũng không biết rõ có phải thế không, tuy nhiên đối phương dũng mãnh như thế, đón đỡ chỉ sợ không được, lúc này, lùi lại sau lưng, theo sát mà lên, lui về phía sau nửa bước, trọng tâm nghiêng sau, toàn bộ thân hình lập tức như co rút lại, vòng về phía sau.
Chiêu này đúng là Karate, Diệp Thanh lần trước thấy Phan Quảng Tự dùng qua, liền ghi nhớ trong lòng, thường suy nghĩ nghiên cứu về điểm này, lúc này vô tình dùng đến, vừa lùi đã khoảng hai ba mét.
Nào biết, Hà Diễm Xung không ngờ không chậm chút nào, hét lớn một tiếng, hai chân như cày, dán sát mặt đất lao lên phía trước, một mảnh thảm bay lên, bị vỡ toác thành mấy mảnh, vài mảnh liền bay lại.
"Phịch "
Diệp Thanh lui không thể lui, đập vào vách tường, kêu lên một tiếng đau đớn, cùng lúc đó, Hà Diễm Xung giương tay tung một chưởng đến, chưởng này mạnh mẽ trầm ổn, mơ hồ có tiếng động của hổ báo, như núi lớn sập đổ.
Diệp Thanh lại hoảng sợ, không dám đón đỡ, thân hình lăn một vòng liền né được.
- Ầm
Hà Diễm Xung một chưởng lưu lại ở trên tường, mặt tường bê tông chắc chắn như vậy không ngờ bị một cú đánh để lại dấu vết của cả một bàn tay, tuy rằng không sâu, không đến một mét, nhưng cũng là đáng sợ đến cực điểm rồi.
- Ôi
Tiểu Tuyết kinh ngạc kêu một tiếng, tròng mắt không ngừng loạn chuyển, lo lắng cho Diệp Thanh không ngừng. Nếu là Diệp Thanh vì cứu cô mà bị người tađánh thương, đánh cho tàn phế, cô, cô sao đành lòng được? Về sau lấy cái gì bồi thường người ta?
Mấy người khác thì đều trầm trồ khen ngợi.
- Xung thiếu gia, được lắm, đánh chết tên khốn này đi.
Dương Lâm vỗ tay kêu to, sảng khoái đến cực điểm, trong tay còn giữ con rắn, hai mắt lại nhìn Tiểu Tuyết một cái, nghĩ thầm rằng, chờ một lát Hà Diễm Xung đánh bại tên tiểu tử này, sẽ tiếp tục, nhất định phải điều chỉnh con rắn tiến vào trong động hoa nhỏ của cô, chắc chắn sẽ thú vị vô cùng.
- Xung thiếu gia, chưởng lực rất cương mãnh, vách tường đều có thể đánh ra một vết lõm.
Cao Tiểu Cường hâm mộ nói.
- Xung thiếu gia cố lên, lại thêm một chưởng, tuyệt đối có khả năng lấy đầu của hắn ta.
Điền Uy Uy cũng gào rú ra oai không ngừng.
Bảy tám ả kia thấy Hà Diễm Xung chiếm thượng phong, cũng không sợ như trước nữa, mà ở trong góc phòng xoay lưng ngoáy mông, nhảy lên cổ vũ nhiệt liệt, đối với các cô này mà nói, bình thường cũng cực ít nhìn thấy loại đánh nhau kịch liệt này.
Những cô cave này, mỗi người dáng người yểu điệu, vòng eo như rắn, có mấy người khi nhảy còn kề vai sát cánh, thân mật hôn, vuốt ve lẫn nhau, trông rất sexy, khiến cho Cao Tiểu Cường cảm thấy ngứa ngáy tay chân, tuy nhiên thời khắc mấu chốt này, cũng không tiện vồ vập mấy cô cave này.
Diệp Thanh vừa đứng vững lại, chỉ kịp hít một hơi, Hà Diễm Xung lại lao tới, hướng ngực mà đánh, uy thế dời non lấp biển.
- Mẹ kiếp, lại chiêu này, mày thực sự nghĩ rằng một chiêu ăn cả sao.
Diệp Thanh cũng nổi giận, "vù vù" một tiếng run rẩy, lấy châm ra, kẹp châm ở giữa tay, khởi động bạch ngân châm khí, hướng “Huyệt Lao Cung” bàn tay đối phương .
Huyệt này chủ trị hôn mê, ngất, say nắng, nôn mửa, đau tim, thần kinh rối loạn, miệng lưỡi nổi mụn, mồm thối, hắc lào...
Tuy nhiên Diệp Thanh không phải là giúp hắn chữa bệnh, mà là dùng thủ đoạn độc ác hủy huyệt, châm thẳng vào thần kinh và trái tim đối phương, thương lê chân khí vừa cứu người, cũng lại giết người, vận dụng kỳ diệu vô cùng.
- Vù …
Trong tiếng như ong vỡ tổ này, Hà Diễm Xung liền ý thức được không ổn, đáng tiếc, hai chiêu trước hắn đắc thế, nghĩ Diệp Thanh lần này cũng không dám ngăn cản, cũng không nghĩ tới đổi chiêu khác, lực như cũ, liền đánh thẳng vào ngân châm nhọn sắc như cung tên trong tay Diệp Thanh.
Cái này giống đâm xe vậy, một xe đang đi thẳng, chỗ ngoặt có một xe đột nhiên đi ra, khoảng cách quá ngắn, làm sao còn xử lí kịp.
Giờ phút này Hà Diễm Xung còn có một loại cảm giác “Mộng”, Diệp Thanh thu châm, lại một cước phóng tới, hắn mới nhớ tới tránh né, tuy nhiên, đã chậm, Diệp Thanh thân hình uyển chuyển, như báo châu Mỹ vọt đi lên, quyền đánh bổ vào khuỷu tay, như bão tố, bàn tay Hà Diễm Xung đau nhức, các ngón tay đều bị một năng lượng kỳ quái lao vào, tê dại không ngừng, căn bản không thể đứng dậy, làm sao còn có năng lực phản kháng.
Một trận đánh, Diệp Thanh đắc thế không buông tha, đánh cho thật đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.