Chương 407: Anh đây là bác sĩ, không phải xã hội đen
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Đại Dũng
Giang Lỵ thấy những người còn sống đứng trong phòng không còn nhiều, vội vàng chạy lên phía trước, trong lòng vô cùng xót xa.
- Đừng khóc, anh không sao cả, đều là vết thương ngoài da thôi mà.
Vũ Đại Dũng kiên cường nói, không biết vì sao, vừa rồi mùi máu tươi toát ra, đột nhiên cảm thấy cả người dường như khỏe lên chút ít.
- Tiểu tử, khá lắm, mày cũng biết đánh nhau đấy.
Đinh Chiêu Quân luôn miệng cười khẩy, đối mặt với Diệp Thanh, vẻ mặt không hề dợ hãi.
- Cũng chỉ gọi là biết thôi mà.
Diệp Thanh liếc xéo nhìn hai người này một cái, bộ dạng uể oải quát:
- Họ Tông kia, mày nhiều lần khiêu khích tao, tưởng tao dễ bắt nạt lắm hả?
Trong lòng quả thực coi thường đến tột cùng, hai người này, thật đúng là cá mè một lứa, cái tên Tông Triệu Lâm này vừa nhìn là đã thấy không phải người tốt, quả đúng như vậy.
- Đứng yên giơ tay lên cho tao, nếu còn dám đến gần bước nữa, tao sẽ bắn chết mày.
Đinh Chiêu Quân đột nhiên giơ lên một khẩu súng lục màu đen bằng kim loại sáng lấp lánh, lòng súng đang chĩa về phía Diệp Thanh, cười gằn nói:
- Cho dù mày có thân thủ cao đến đâu đi chăng nữa thì trước mặt viên đạn cũng phải ngoan ngoãn mà nằm xuống, làm cháu tao mà thôi.
- Bác sĩ Diệp.
- Đại ca.
Giang Lỵ và Vũ Đại Dũng lập tức thấy lo lắng, đặc biệt là Vũ Đại Dũng, lời hắn vừa thốt ra chính là lời nói từ đáy lòng của hắn, khiến cho Giang Lỵ vô cùng ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, mấy tên bị đánh gục nằm trên mặt đất cũng thấy hoài nghi, ngẫm nghĩ nói, cái tên Vũ Đại Dũng này, không biết nhận đại ca mới lúc nào, thảo nào mà anh Quân xử tên phản bội điển hình như hắn.
- Vậy sao? Vậy mày bắn thử xem nào, xem tao nhanh hay là mày nhanh hơn.
Diệp Thanh dừng lại, vẻ mặt thản nhiên nhìn Đinh Chiêu Quân. Thực ra, trong lòng cậu đã rất căng thẳng rồi, chân khí lưu chuyển đang mạnh dần lên, bất cứ lúc nào cũng có thể ra một đòn sấm sét.
Cho dù Diệp Thanh kết hợp y thuật với võ thuật, y thuật cũng là võ công, võ công cũng là y thuật, cùng với y thuật không ngừng tiến bộ thì võ công cũng thế mà đi lên, mỗi ngày càng mạnh hơn, nhưng nói cho cùng, cậu cũng chỉ là một vị bác sĩ, võ công cũng chỉ là tay trái mà thôi, chưa từng được chính quy luyện tập qua, đăc biệt là còn dùng để tránh đạn.
Lấy người đối đầu với đạn không phải người bình thường có thể làm được.
- Tao xem mày kiêu ngạo thế nào.
Ánh mắt độc ác của Đinh Chiêu Quân lóe lên, như sói như rắn độc, ngón tay bấm cò, lập tức một viên đạn nhanh như chớp bắn ra.
Lao nhanh về phía đầu của Diệp Thanh.
Phảng phất, Đinh Chiêu Quân như thấy khắp bầu trời máu bắn tung tóe, một cái đầu thật to bị bắn nổ tung, thịt máu văng tóe tung.
- Phưu
Một việc không thể tin nổi đã xẩy ra, trong nháy mắt, chỉ trong một nháy mắt, đầu của Diệp Thanh dường như đột nhiên biến mất, chỉ còn lại hư không.
Viên đạn vèo vèo bay qua đi, “bằng” một tiếng đã thấy bắn về phía bức tường bằng bê tông rắn chắc, chỉ để lại một lỗ nhỏ mờ mờ rồi bay ngược lại ra ngoài.
Khẩu súng lục này của hắn ta tuy rằng vẻ ngoài trông rất hầm hố, nhưng cũng chỉ là một khẩu súng lục bình thường mà thôi, đạn cũng không phải là loại đạn làm bằng kim loại, nên căn bản là không có khả năng bắn xuyên tường.
Lúc này, không chỉ có Đinh Chiêu Quân và Tông Triệu Lâm sững sờ, mà ngay cả Giang Lỵ và Vũ Đại Dũng cũng thấy kinh ngạc, bọn họ ở phía sau, nhìn thấy rất rõ ràng, vừa rồi, chỉ trong có chốc lát, gần như là đúng lúc Đinh Chiêu Quân bấm cò súng thì cổ Diệp Thanh đột nhiên gập lại về phía sau, đầu lập tức kề sát sau lưng, thẳng như 180 độ, quả thật không thể tưởng tượng nổi,chưa bao giờ thấy ai lại có thể dẻo như thế này.
Đinh Chiêu Quân ngây người, nhưng, cũng đúng lúc hắn đang ngây người này, cả người Diệp Thanh liền bật lao lên, giống như một đám mây đen của một trận mưa rào trong mùa hè, đột nhiên đến, mắt Đinh Chiêu Quân không kịp chớp, đối phương đã lao tới rồi, vô cùng mạnh mẽ, như sấm vang chớp giật, tốc độ nhanh chóng như những âm hồn ma quỷ khiến cho người tanh không thể chống cự lại được.
- A...
Ở cái tình huống nguy cấp thế này, Đinh Chiêu Quân hét lớn, dường như phát điên, bấm cò liên tục, “bằng bằng bằng bằng bằng” đạn không ngừng bắn ra.
Nhưng không ngờ lại không bắng trúng được phát nào vào bóng người đối diện. Sau đó chỉ thấy bên trong đám mây đen bay ra một nắm đấm to lớn, từ nhỏ tới to, dường như vưa mới nhìn thấy nắm đấm này, ngay sau đó đã thấy cái mũi trước mặt, khiến cho người ta muốn tránh cũng không có thời gian tránh.
- Răng rắc!
Một tiếng vang nhỏ, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, pha lẫn với máu tươi và nước bọt bay ra, Đinh Chiêu Quân vẹo đầu, cả người giống như người rơm giả bay ra, đập vào tường, rơi xuống đất, lăn mấy vòng rồi không thấy động đậy gì nữa, chẳng khác gì con chó đã chết.
- Còn mày chạy đi đâu?
Diệp Thanh thấy tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện Tông Triệu Lâm, không ngờ lại định chạy trốn ra ngoài, không khỏi giận giữ, nhanh như tên bắn, từ cửa lao đến kịp, một tay mạnh mẽ túm vào cái cổ đầy thịt của hắn, nhấc lên, kéo lê hắn trên mặt đất.
- Bằng bằng bằng.
Tiếng vang điếc tai, máu thấm ướt sàn nhà.
Cùng lúc đó, trong lòng Diệp Thanh nói thầm:
- Này thì mày dám giở trò với Ninh Não Nhi này thì mày dám giở trò với Ninh Não Nhi này thì mày dám giở trò với Ninh Não Nhi
Câu nói cuối cùng, Diệp Thanh cảm thấy có chút kỳ quặc, liền dừng tay lại, ném Tông Triệu Lâm sang một bên, như là vứt rác vậy.
- Bác sĩ Diệp.
- Đại ca.
Giang Lỵ và Vũ Đại Dũng vô cùng sùng bái đi tới, bốn con mắt sáng lấp lánh như những vì sao, cứ như là phát hiện được bảo vật vậy.
- Bác sĩ Diệp, bọn họ không phải bị bác sĩ dánh chết rồi chứ?
Giang Lỵ có chút lo lắng hỏi.
Vũ Đại Dũng vỗ đùi, nói:
- Đại ca, đánh chết rồi thì đánh chết rồi. Anh yên tâm, tiểu đệ đây sẽ sắp xếp giúp anh, tuyệt đối anh sẽ không gặp chuyện rắc rối gì.
Diệp Thanh ho khan vài tiếng, lắc đầu nói:
- Tôi ra tay có chừng mực, bọn họ nhiều lắm thì cũng chỉ bị thương nặng, tàn phế, không thể chết được.
- Á? Thế này không chết được? Có lẽ không chết thì cũng bại não rồi.
Vũ Đại Dũng liếc mắt nhìn Tông Triệu Lâm vừa đáng thương lại vừa bi thảm một cái, hơi nghi hoặc nói.
Chiêu võ vừa rồi, đúng là như một chiếc búa sắt đập mạnh xuống đấy ấy “ bụp bụp bụp”, ngay cả bản thân đứng cách mấy mét mà vẫn còn cảm nhận được.
Dường như là để nghiệm chứng cho lời nói của Diệp Thanh, sau hai tiếng kêu la thảm thiết, hai người Đinh Chiêu Quân và Tông Triệu Lâm lại chầm chậm bò dậy.
Một tên thì bị đánh gẫy cả mũi, gẫy mấy chiếc răng, mặt thì sưng vù như đầu lợn. Một tên thì đỉnh đầu bị rách, máu me be bét, tóc tai rối bời, thê thảm nhất là mặt mũi không còn nhận ra được nữa, máu chảy đầm đìa, bộ dạng này dường như ngày tận thế, kiểu như những xác chết sống lại.
Nhất là lại trong không gian tĩnh mịch, ánh đèn mờ mờ, bốn bề yên tĩnh không tiếng động, không phải là khủng khiếp lắm nhưng với những ai hơi nhát gan thì chắc chắn là sợ nổi da gà.
- A... mẹ ơi!
Giang Lỵ dù sao cũng là phụ nữ, lập tức giật mình kinh hãi, vội vàng lấp sau lưng Vũ Đại Dũng.
- Lỵ em, đừng sợ.
Vũ Đại Dũng một tayôm lấy Giang Lỵ, còn tay kia, không biết là lúc nào đã tóm gọn khẩu súng lục của Đinh Chiêu Quân trong tay.
- Họ Diệp kia, mẹ kiếp, mày có biết không hả, bao nhiêu năm nay không có ai dám động đến tao, mày đúng là không biết sống chết là gì.
Đinh Chiêu Quân lau vết máu trên mặt, vô cùng đau đớn, thầm nói, tao đây vốn đã không đẹp trai, lại bị mày đánh thế này thì khác nào hủy hoại dung nhan của tao. Mẹ kiếp, dám đánh vào mặt tao, tao không để yên cho mày đâu.
- Tao sẽ giết chết cả nhà mày.
Đinh Chiêu Quân nghiến răng nghiến lợi hầm hừ chửi lớn.
Diệp Thanh chau mày, trong lòng nghĩ, cái tên này, đúng là không biết trời cao đất rộng, lúc này lại còn dám kiêu ngạo lên mặt.
- Mày đừng tưởng là tao sợ mày, trừ khi mày giết chết tao không thì sau khi ra tù tao sẽ xử lý mày, cả nhà mày nữa, giết chết tất cả cánh đàn ông, đàn bà thì cưỡng hiếp tất cả, bất luận già trẻ, trong không tin mày có thể đề phòng tao cả cuộc đời.
Đinh Chiêu Quân càng nghĩ càng tức giận, lúc này, thật muốn hết những lời cay độc ra, bộ dạng như một kẻ điên.
- Rác rưởi.
Diệp Thanh khinh miệt thốt lên một câu, càng kêu to càng không ra thể thống gì, loại người này, vốn không thèm so đo với hắn, thế mà lại không biết điều, không ngờ lại dám lấy người thân để uy hiếp mình.
Diệp Thanh trong lòng tức giận phừng phừng, sát khí nổi lên, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “bằng”, đầu của Đinh Chiêu Quân bị bắn nát.
Lời nói độc ác im bặt, thân hình chậm rãi ngã xuống.
Diệp Thanh quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Vũ Đại Dũng cầm súng, lòng súng vẫn còn đang bốc khói, hiển nhiên là vẫn nóng hổi.
Còn Giang Lỵ thì lấy tay bịt miệng lại, mắt trợn lên, tràn đầy kinh hãi, nhưng, dù sao là vợ của Vũ Đại Dũng, phỏng chừng những việc như thế này cũng đã nghe thấy nhìn thấy qua không ít rồi, mặc dù sợ hãi nhưng cũng không kêu ra thành tiếng.
- Đại ca, loại người này đáng chết.
Vũ Đại Dũng rút súng lại, vẻ mặt đầy căm phẫn nói:
- Hạng người như Đinh Chiêu Quân khá điên khùng, hắn nói sẽ xử lý cả nhà anh thì chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó khó lòng mà phòng bị được, không bằng giải quyết hắn luôn lúc này.
Tông Triệu Lâm sợ hãi toát hết cả mồ hôi, đầu gối chưa từng thấy nặng nề như vậy, bỗng “thụp” một tiếng, không tự chủ được liền quỳ xuống, bò đến trước mặt Diệp Thanh, vội vàng cầu xin:
- Anh Diệp, xin anh tha cho tôi, tôi là người làm ăn ngay thẳng, tuyệt đối không dám uy hiếp gia đình anh, tôi sống sẽ tốt hơn à, anh yên taam, sản phẩm của công ty anh tôi nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực truyền bá và tạo ưu đãi cho công ty của anh, tất cả tôi sẽ lo hết.
Diệp Thanh liền nhìn hắn một cái, Tông Triệu Lâm lập tức đổi giọng nói:
- Không, không, không phải là ưu đãi, mà là toàn bộ lợi nhuận đều đưa cho công ty Đại Nghiên, họ Tôn tôi một đồng tiền cũng không cầm, anh Diệp anh thấy thế nào, anh tha cho cái mạng chó của tôi đi mà.
- Đại ca, không bằng cũng giết tên này đi.
Vũ Đại Dũng bị đánh đến nay, trong mắt đã sớm thấy không thuận mắt mấy tên này, lập tức muốn bắn cho hắn ta một phát.
Tông Triệu Lâm lại càng khẩn thiết van nài, ôm lấy chân của Diệp Thanh không buông, giống như ôm một người rơm cứu mạng.
Diệp Thanh hơi vận chuyển thương lê chân khí, ngay tức khắc đá văng cái thằng hèn nhát này ra xa, nhìn về phía Giang Lỵ và Vũ Đại Dũng một cái, không tỏ thái độ gì, quay người bước đi.
- Bằng.
Mới đi mấy bước, một tiếng vang rung truyền đến, tiếng vọng lại làm xáo động cả bầu không khí, Diệp Thanh lập tức ngây người ra, cũng biết là Vũ Đại Dũng kia cuối cùng thì cũng ra tay. Cũng phải, nếu hắn không ra tay thì khác nào thả hổ về rừng? Hơn nữa việc giết người ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị lộ ra.
Vũ Đại Dũng này cũng quả là một nhân vật độc ác, nhưng , chỉ cần không gây phiền hà gì cho mình là được, đối với cái chết của Tông Triệu Lâm, Diệp Thanh lại càng không thèm để ý đến, lại có một ý nghĩ dám tìm người để đối phó với anh, mày cũng nên nghĩ đến sẽ có hậu quả như thế này rồi chứ.
- Đại ca.
Vũ Đại Dũng ở phía sau đuổi theo hét lớn.
- Hay là anh làm đại ca, chùng mình cùng thâu tóm hệ thống thế lực ngầm ở Ninh Thành.
Diệp Thanh lắc lắc ddaaug, nhẹ nhàng như bay bước đi.
Vũ Đại Dũng vẫn còn muốn đuổi theo, Giang Lỵ vội vàng kéo hắn lại, vô cùng tức giận nói:
- Làm đại ca cái gì chứ, người ta là bác sĩ, còn là viện trưởng nữa đấy, làm gì có thời gian cho anh.
- Ồ.
Vũ Đại Dũng nhìn bóng dáng Diệp Thanh, có chút buồn, thầm nghĩ, đúng là đại ca có khác, khí chất khác hẳn, xem thường những người thô lỗ chỉ biết đánh nhau giết người như mình. Nhưng hắn có vài phần đắc ý, biết được thân phận của Diệp Thanh, không tiện ra tay giết người. Mình chủ động ra tay giết thay, năng lực này không phải người bình thường nào cũng có, ha ha, giờ phút này chắc đại ca có vài phần tán dương mình.
Không làm đại ca thì không làm đại ca, đó cũng chỉ trên danh nghĩa. Dù sao, Vũ Đại Dũng ta đây nhận là cái chắc rồi, anh cứu mạng em hai lần, anh chính là anh trai em, sau này ai mà còn dám gây phiền phức cho anh, người làm em đây chắc chắc sẽ ra tay trừng trị.
Vũ Đại Dũng giết chết Đinh Chiêu Quân, Tông Triệu Lâm,đương nhiên cũng không ngại giải quyết nốt gã đàn ông mặt sẹo bị thương nặng, trừ hậu hoạn sau này.
Một đêm giết chết ba người, làm kinh động cả Ninh Thành, thêm với có rất nhiều thuộc hạ thân cận ủng hộ. Mượn cơ hội này thống nhất nắm quyền thế giới ngầm Ninh Thành, trở thành một nhân vật lão đại, địa vị không hề giống hồi trước nữa.
Khu kinh tế mới Giang Ninh, kí túc xá công nhân viên chức nhà máy dệt.
Trần Khiết mang theo hai phích nước sôi, đang leo cầu thang, cô ở tầng ba, vừa rồi là đi đến một hộ nông dân bán nước sôi gần đó mua nước sôi.
Hai đồng một phích nước sôi, nói đắt cũng không phải đắt, rẻ cũng không phải rẻ. Nhưng so với bây giờ thì giá cả ngày một leo thang, không phải 2 đồng mà ngay cả 5 đồng cũng không mua được gì, cũng may là nước sôi là một trong số ít có thể dùng những đồng tiền ít ỏi thế này có thể mua được.
Khu công nghiệp mà Trần Khiết ở, xung quanh có rất nhiều những hộ dân, đã từ lâu không làm ruộng nữa rồi, mà chủ yếu dựa vào cho thuê nhà để sống, kí túc xá của xưởng các cô ấy cũng là thuê của mấy hộ nông dân đó.
- Thím Vương, chị Lưu, Tiểu Mạt, đi làm đó à?
Gặp mấy đồng nghiệp, Trần Khiết liền dừng lại, đứng sang một bên, chào hỏi nhiệt tình, cô đang có bầu, bụng to che cả lối đi có chút hơi ngượng ngùng.
- Ha ha, Tiểu Trần à, gần đây trông cô có vẻ khỏe lên hơn nhiều đấy.
- Vâng, cũng được ạ, mong là mọi việc thuận lợi.
Trần Khiết gật gật đầu, trong lòng liền nghĩ đến sự nhiệt tình quan tâm của y bác sĩ bệnh viện Ngân Hạnh, nghĩ tới đôi tình yêu trẻ tuổi phó viện trưởng, thầm nghĩ, người thật tốt bụng à.
- Cháu à, không dễ dàng gì, chỉ cần chăm sóc bản thân mình cho tốt thôi.
Thím Vương nói.
- Chị Khiết, đừng sợ, sau này em bé sinh ra, mọi người sẽ đến giúp đỡ.
Câu chuyện của Trần Khiết ngoài sự đồng tình còn có cả cảm động và khâm phục nữa.
Có thể lấy dũng khí, làm một bà mẹ độc thân, quả thật không dễ dàng không, hơn nữa, nghe nói đứa bé này lại bị dị tật bẩm sinh.
- Vâng, cảm ơn mọi người.
- Trần Khiết thấy mọi người đã đi qua, liền xách hai bình nước sôi lên, tiếp tục đi lên, từng bước từng bước, không nhanh không chậm, chỉ là xách hai phích nước sôi thôi mà, bình thường cũng phải vận động nhẹ mà.
- A...
Đột nhiên, dường như bị một vật gì đó đâm vào vậy, Trần Khiết cảm thấy bụng đau từng cơn kịch liệt, khiến mặt cô tái đi, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, không kìm nổi cúi người xuống, dựa vào tường, cái trán bóng nhoáng mồ hôi chảy ròng ròng.
- Xoảng ...xoảng...
Hai phích nước sôi không giữ được nữa, từ trong tay chủ nhân rơi xuống, nện xuống cầu thang, lõi phích vỡ vụn, nước nóng văng tứ tung, hơi nóng bốc lên hôi hổi.
- Tiểu Trần, cô làm sao vậy?
- Chị Khiết, chị không sao chứ?
- Tiểu Khiết.
Mấy cô bạn đồng nghiệp vừa rồi vẫn chưa đi xa, đang nhỏ giọng bàn tán câu chuyện của Trần Khiết thì nghe thấy tiếng đồ vỡ, vội vàng chạy lại, đỡ Trần Khiết lên.
- Tôi đau bụng.
Trần Khiết nghiến răng, một tay ôm bụng, một tay chống vào tường, đau đớn nói.
Cái người công nhân nữ lớn tuổi kia là thím Vương, là người từng trải, kéo quần áo Trần Khiết lên xem, thấy đũng quần cô đã có vết máu chảy ra, không khỏi kinh hãi:
- Lẽ nào là đau bụng đẻ rồi?
Trong lòng thím Vương còn toát ra ý niệm, lẽ nào là xảy thai nhưng cuối cùng không nói ra, sợ Trần Khiết không chịu nổi sự đả kích này.
- Không phải chứ, còn hơn một tháng nữa mới đủ 10 tháng mà.
Chị Lưu lấy giấy ăn ra lau mồ hôi cho Trần Khiết, không tin nói.
- Có gì mà không thể chứ, tôi nghĩ là có thể đẻ non. Tiểu Mạt, mau đi thông báo cho mọi người, ai không đi làm thì đều đến đây, đồng thời gọi 120 đưa đến bệnh viện.
Thím Vương chỉ bảo nói.
- Vâng.
Tiểu Mạt lập tức chạy đi, vừa chạy vừa gọi lớn:
- Mọi người mau đến giúp đỡ à, Trần Khiết sắp sinh rồi, Trần Khiết sắp sinh...
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã khênh Trần Khiết xuống dưới lầu, lại lấy cả một cái chăn quấn cho cô.
- Tiểu Mạt, sao rồi, sao xe cứu thương vẫn chưa tới, có phải gọi bệnh viện Hoa Đống không?
- Đúng ạ, bệnh viện to gần đây nhất là bệnh viện Hoa Đống, tôi bảo 120 liên hệ với bọn họ rồi mà.
Tiểu Mạt cũng vội muốn chết.
- Không cần, không cần đi đến bệnh viện Hoa Đồng..., mọi người..., mọi người đưa tôi đến bệnh viện Ngân Hạnh đi.
Trần Khiết nhíu chặt mày, không kìm nổi nói một câu, vừa nói xong thì lại nghiến răng nghiến lợi, vô cùng đau đớn.
- Bệnh viện Ngân Hạnh? Chính là cái bệnh viện mới mở.
- Sinh đẻ, việc lớn như vậy, sao có thể đưa đến đó được, dù sao cũng phải đưa đến một bệnh viện lớn chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.