Chương 456: Bệnh sởi
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Hóa ra là anh!
Lục Dương có chút oán hận nói.
Sau đó, tên bác sỹ phụ khoa cao cao đó cũng đứng lên, ánh mắt đầy vẻ căm thù trừng lên nhìn Diệp Thanh!
- Sao mấy người lại biết tôi
Diệp Thanh ngạc nhiên, đồng thời oán thầm trong lòng, không phải anh lại nợ mấy người này tiền, hay có thù oán gì với mấy người này chứ? Sao lại dùng ánh mắt chó má như vậy để nhìn anh chứ, thật khiến người ta chán ghét, ghét chết đi được! Diệp Thanh rất kích động, muốn hung hăng tiến tới đập cho hai người đó một trận! Anh không ưa nhìn nhất, chính là những người có thái độ thù địch với anh!
Đặc biệt là, bây giờ thực lực đã tăng cao , đã có khả năng tùy ý gây khó dễ, châm biếm người khác!
Có điều, ở trước mặt công chúng như thế này, viện trưởng Diệp vẫn phải chú ý đến hình tượng, cái ý nghĩ kích động trong đầu đó chỉ thoáng qua một chút đã bị bóp chết, lập tức, lấy lại nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt.
Không quan tâm thiệt hơn! Anh đây không thèm so đo với mi! So đo với mấy người làm gì cho bẩn óc anh ra**!
- Anh không hiểu gì thì đừng cónói lung tung! tôi nói cho anh biết, tôi là bác sỹ có thâm niên rồi!
Tên thầy thuốc phụ khoa đáng ghét Lục Dương nói!
Tên bác sỹ phụ khoa cao lớn cùng đi không khỏi cười thầm trong bụng: “Anh là chuyên gia có thâm niên về bệnh lậu thì có, đối với việc chữa trị chứng đau nửa đầu chẳng có tí liên quan nào!’
Nhưng đương nhiên hắn không nói ra, bởi vì theo kinh nghiệm của hắn thì cô người mẫu xe hơi kia không có gì đáng ngại cả, rất có khả năng là khó chịu ở dạ dày thôi, hay là đến ngày rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, ắt hẳn sẽ không sao nữa!
- He he,thì ra, anh là bác sỹ chữa trị lâu năm rồi cơ đấy!
Diệp Thanh không khỏi khing thường nói, tuy rằng giọng điệu của anh có chút không khách khí, nhưng cũng là bởi vì anh quen với việc làm lãnh đạo ở bệnh viện, trong bệnh viện nói một là một, hai là hai, nếu là ở bệnh viện của mình, anh có thể quát mắng nghiêm khắc một chút!
Nhưng lúc này, thực sự là hơi có chút tức giận rồi ! Đồ lang băm! Anh ghét nhất là loại lang băm tự cao tự đại này!
- Anh Diệp Thanh, anh cứu bạn học của em đi!
Vương Lan lan đối với y thuật của Diệp Thanh cực kỳ tôn sùng, lúc này dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh, lay lay cánh tay anh!
Diệp Thanh đương nhiên gật đầu đồng ý, an ủi một chút rồi bước tới,Vương Lan Lan và Mã Tiểu Linh tự nhiên cũng một tả một hữu theo sát mà đi lên!
Ngay tức khắc, người ngựa hai bên đều gương nỏ sẵn sàng, tưởng chừng như có thể lập tức xông vào chiến đấu, đám đông lập tức tránh ra cho bọn họ đi vào bên trong!
- Mày dám cười nhạo ông à, mày là cái thá gì chứ?
Lục Dương trừng mắt nhìn, chực xông vào đánh nhau. Đừng xem thường hắn thấp bé, trước đây khi còn đi học rất hay đánh nhau đấy, hơn nữa, ra tay cực kỳ thâm độc,hơi một tí là đánh người, đại loại giống như là cái cây dài 18 cm đó!……
- Tôi không hơi đâu mà tốn công tranh luận với anh, bây giờ cứu người là quan trọng!
Diệp Thanh nói xong, liền ngồi luôn xuống.
- Cút ngay cho tôi,đây là bệnh nhân của tôi!
Lục Dương không thể kiềm chế được nữa, nhất là, hắn sớm đã không ưa gì tên tiểu tử này, thứ nhất, mẹ nó, hắn giàu có đẹp trai, còn mình thì lại chẳng có gì,, thứ hai, lại còn tẩn đúng đối tượng thù địch của Tần Hoài Y Minh, nghĩ tới việc nếu đánh được ngươi, hiển nhiên sẽ nhận được sự hỗ trợ của Tần Hoài Y Minh, không cần nói đến việc dễ dàng hơn trong việc nhập hội, nói không chừng lại còn nhận được tiền thưởng nữa ý chứ!
Phần phật
Lục Dương cầm một con dao, nhằm thẳng cổ Diệp Thanh hung hăng chém tới! Ra tay ác liệt!
Lúc này,rất nhiều người kinh hãi hô lên! Mã Tiểu Linh và Vương Lan Lan lại càng hoảng sợ. Có điều Mã Tiểu Linh chỉ có chút không yên tâm, còn Vương Lan Lan thì mặt mày tái mét, luôn miệng kêu:
- Cẩn thận,cẩn thận.
Đương nhiên trong đám đông cũng có những người tỏ ta thích thú……..
- Bao nhiêu năm rồi chưa có ai dám hét vào mặt tao cả! Không ngờ mày lại dám xông vào đánh tao nữa cơ đây?!
Diệp Thanh nhất thời bùng lên một luồng hỏa khí vô danh, lúc nàyđầu cũng chẳng ngẩng lên, vung một quyền phản kháng, nhắm thẳng vào khuỷu tay của đối phương!
- A
Tên thầy thuốc nam khoa đáng khinh Lục Dương kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ cảm thấy cả cánh tay đều tê rần, không thể nào động đậy được nữa, lúc này hoảng sợ mà lui về sau!
Tên bác sỹ phụ khoa cao lớn bên cạnh hắn nhíu mày, muốn tiến lên động thủ, nhưng mới bước lên nửa bước, lại rụt về, lúc đó, cũng có vài tên bảo vệ chạy lại, duy trì trật tự, mà dù sao cũng đánh cũng không lại được!
Hơn nữa,Diệp Thanh cũng không có thời gian mà đi đánh nhau, cứu người như cứu hỏa!
- Cô đừng sợ,cô bị mắc bệnh sởi,tôi sẽ giúp cô xoa bóp vài cái!
Vương Lan Lan cũng ngồi xuống, nâng người Dương Văn Quân lên,nói:
- Tiểu Quân,anh ấy là Diệp Thanh, mình từng kể với cậu rồi, là tiểu thần y Diệp gia ở thôn tớ đó..
Vừa nói rứt lời, Dương Văn Quân từ một con mắt ảm đạm không chút ánh sáng, lập tức sáng lên. Chỉ có điều bệnh tật giày vò nên vẫn không có tí sức sống nào cả!
Diệp Thanh khoác tay Dương Văn Quân choàng qua vai mình, lập tức Vương Lan Lan thất kinh kêu lên:
-Thật là bệnh sởi sao?
Lúc này, rất nhiều người cũng tới gần vây xem,thầm nghĩ bệnh sởi, bệnh sởi, thì ra không phải là đau nửa đầu gì đó!
Chỉ thấy, phía sao cổ Dương Văn Quân đúng là có rất nhiều nốt nhỏ màu đỏ hoặc đen, rất cứng, ấn xuống một chút là bị đau!
Diệp Thanh nói:
- Đây chính là sa điểm, còn gọi là bệnh sởi, thường gọi là sa giả, có đầu như hạt vậy.
Nói có sách mách có chứng tỏ ra càng có sức thuyết phục hơn, cũng có học thức.
Tên bác sỹ nam khoa đáng ghét Lục Dương kia vừa đau, vừa ấm ức gân cổ cãi:
- Trong tây y không có cách nói bệnh sởi này, trong tây y người ta gọi là đau nửa đầu!
Nhưng chỉ cần là người có chút kiến thức phổ thông cũng sẽ không đồng ý với hắn, đau nửa đâu sau cổ lại có thể nổi lên nhiều nốt như vậy sao, cùng lắm đau nửa đầu chỉ là một triệu chứng trong đó!
Người mẫu xe hơi này vừa mới ngất xỉu, mặc dù đã tỉnh được một lúc, nhưng vẫn mặt mũi nhợt nhạt, mồ hôi trán lạnh ngắt,l ấy tay sờ lên trán,đôi mi liền nheo lại, hiển nhiên là có đau đầu. Nhưng cô ngồi trên mặt sàn, không đứng dậy được, rõ ràng là chân tay không có sức lực,t oàn thân đau nhức, chân dường như cũng bị tê tê, không linh hoạt cho lắm, còn có vẻ muốn nôn, chắc dạ dày đang khó chịu, muốn ói!
Diệp Thanh bắt mạch sơ qua, kết hợp với bệnh trạng bên ngoài, ngay lập tức xác định được đây là bệnh sởi, không còn nghi ngờ gì nữa!
Lúc này khẽ cười nói:
- Tôi giúp cô châm cứu vài huyệt đạo, cách lớp quần áo cũng được!
Với y thuật bây giờ của Diệp Thanh, đừng nói là cách cái áo mỏng manh thế này, cho dù là áo bông anh ấy cũng có thể tìm đúng huyệt đạo, lúc đó liềnlấy ra một cây kim châm cứu dài ba tấc sáu phân, còn vận thương lê chân khí, châm cứu trên người Dương Văn Quân “Nhân trung”, “Đà sống”, “Hợp cốc”, “Túc ba dặm”, “Nội quan”, “Tam giao”, “ Nhiên cốc”, “Ít xung”, “ Ủy Trung”.
Lập tức Dương Văn Quân ngừng buồn nôn,cảm giác chân tay cũng được khôi phục chút sức lực, tuy nhiên đầu vẫn hơi đau, Diệp Thanh liền thu ngân châm, lấy tay giúp cô xoa bóp!
Bóp vaiấy ngón tay nhón vào chỗ gân sâu trên vai, tiến hành xoa nhấc nhiều lần.
Xoa trán: lấy ngón tay đẩy theo hai hướng riêng biệt trên trán, , đường ấn hướng tới huyệt thái dương.
Xoa bóp ngũ tâm: lấy tay xoa bóp nhẹ nhàng lòng bàn tay,lòng bàn chân , chỗ lưng ngực,lấy nhiệt nhuận của da làm độ.
Bóp thiếu thương, thiếu trạch : lấy tay bóp sâu chỗ huyệt thiếu thương, thiếu trạch.
Lau cổ sau: lấy một chiếc khăn thấm ít nước khoáng, lau các huyệt phía sau gáy, cập phong trì, ách môn, đại chuy...
Vỗ khuỷu tay, đầu gối: dùng khăn thấm nước khoáng, vỗ đập nách, gối, đến khi da nóng hồng thì thôi.
Kỳ thật, nếu dùng rượu thì hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, nhưng đang ở chỗ trưng bày xe như thế này, đi đâu mà tìm được rượu đây, mặc dù trong y linh bảo pháp của Diệp Thanh có, nhưng mùa hè mặc ít quần áo, vô cớ lấy ra thì có chút không ổn, cho nên phải dùng nước khoáng thay thế. Nhưng lại là chai Mã Tiểu Linh đã uống qua,t uy nhiên các cô đều là nữ nhân, chắc cũng không sao!
Diệp Thanh một mặt điểm huyệt xoa bóp,một bên giảng giải:
- Bệnh sởi thường có hai nguyên nhân, nhân tố bên trong và nhân tố bên ngoài.
Nguyên nhân bên trong là phế khí của người không đủ, phế chủ quang vinh vệ, phế khí không đủ thì không thể chống đỡ kẻ thù xâm lấn. Nhân tố bên ngoài chính là thường xuyên ở trong phòng có điều hòa, không khí không tốt, người phổi kém sẽ bị hại! Hơn nữa, bình thường giấc ngủ không đủ, lao động và nghỉ ngơi thất thường, sẽ say nắng,cũng chính là cái gọi là ứ đọng cơ biểu, kinh mạch không thông! Bệnh sởi bốn mùa trong năm đều có thể phát sinh, nhưng đa số là vào mùa hè.
Nói xong,liền liếc nhìn Lục Dương kia một cái,nói:
- Nếu như dùng tây y mà nói,chính là làn da của người bệnh hoặc các mao mạch trên da bị vỡ,dễ xảy ra hiện tượng kinh mạch không thông,máu tuần hoàn sai vị trí.
Nghe xong,mọi người hiểu ra, cái tên Lục Dương và bạn đi cùng kia lại càng thêm khó chịu, ánh mắt toát lên vẻ nham hiểm!
Nhất là Lục Dương,lúc thấy Diệp Thanh “giở trò” trên người của Dương Văn Quân thì rất tức giận, nghĩ thầm “tao thừa cơ trục lợi cũng mới chỉ lau đầu một chút, vừa động đến da của cô ta, còn chưa có cảm giác gì đã bị mày ngăn cản, mẹ kiếp, tưởng gì, thẳng tiểu tử ngươi xem ra còn kinh hơn cả ông đây, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị ngươi sờ mó hết cả rồi!
Nếu Diệp Thanh mà biết được, chắc sẽ dở khóc dở cười mất,l úc chữa bệnh sao có thể tư tưởng trục lợi được cơ chứ! Dù có cũng chỉ là giây lát lướt qua, hơn nữa, giữa chốn đông người sao có thể làm ra những trò bỉ ổi như vậy! Ta với ngươi không giống nhau, ta là người có thân phận, cần phải để ý tới hình tượng!
- Á
Diệp Thanh lúc sau cùng khi nắn bóp vai cho Dương Văn Quân, Dương Văn Quân thấy thoải mái, dễ chịu tới mức rên nhẹ lên một tiếng, đương nhiên, âm thanh đó nhỏ nhẹ như vậy, mà trong đại sảnh lại ồn ào như thế, xung quanh lại có bao nhiêu khách quây xem, nhao nhao bàn luận, nên chỉ có một mình Diệp Thanh nghe thấy!
Diệp Thanh nhất thời toát hết mồ hôi, thầm nói, trình xoa bóp của anh đây thực sự là lợi hại đến mức thế sao, bất luận là ai, chỉ cần được anh nhẹ nhàng mát xa một chút, đều rên nhẹ lên? Trong lòng mơ hồ có chút cảm giác tự hào!
Lòng tự hào của một người đàn ông!
Anh vừa sung sương như vậy, lập tức, sau lưng thấymột trận đau đớn, không cần nói cũng biết là Mã Tiểu Linh, người vô cùng hiểu anh đang lén cấu.
- Anh Diệp Thanh,cảm ơn anh!
- Anh Diệp Thanh,cảm ơn anh!
Vương Lan Lan giúp Dương Văn Quân đứng lên, hai cô gái cùng lúc nói cảm ơn, quả thực khiến nhiều người phải ghen tị, nhất là tên bác sỹ phụkhoa đang cực kỳ thèm muốn!
Dương Văn Quân và Vương Lan Lan là bạn học, nên cũng bắt chước Vương Lan Lan gọi Diệp Thanh là anh rồi!
Diệp Thanh cười nói:
- Không cần khách sáo!
Đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc, có phần hơi ngạc nhiên vui mừng truyền tới! Đang gọi Diệp Thanh!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.