Chương 15: Bị hút vào bạch ngọc bảo tháp
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Cái gì? Cậu thích cái bảo tháp gì gì đó sao? Nếu là đồ thật thì không sao, nhưng đó chỉ là đồ dỏm thôi mà. Nếu tính nguyên liệu và gia công cũng chẳng tới năm ngàn tệ đâu. Thiệt thòi quá, chi bằng lấy tiền cho xong.
Thái Đạc không hiểu nổi, vì sao mà Diệp Thanh lại thích tòa bảo tháp như vậy chứ.
Liễu Phiêu Phiêu cũng nói:
- Diệp Thanh phải tin tôi, cái đồ đó tuyệt đối là đồ dỏm, căn bản không đáng 360 ngàn tệ đâu. Thái Đạc nói cái đó giá năm ngàn tệ là còn cao đó.
Diệp Thanh cười nói:
- Nói những điều này còn quá sớm đó, người ta không biết là có báo đáp không nữa mà.
Thái Đạc nói:
- Nếu hắn không tỏ vẻ gì, tôi nhất định sẽ tìm hắn để đòi lại. Mẹ kiếp, khám bệnh mà không mất tiền, thì quả là như ăn quỵt rồi, nếu hắn nghèo khổ, thì không lấy tiền khám chữa bệnh thì đã đành, coi như làm việc thiện, đằng này hắn lại là công tử nhà giàu, gì thì gì cũng phải có chút đỉnh chứ.
- Ha ha, để sau này nói đi.
Diệp Thanh cười nói.
Liễu Phiêu Phiêu biết Diệp Thanh đã rất thích cái tòa bảo tháp kia rồi, liền cười nói:
- Nếu cậu rất thích tòa bảo tháp kia, sau này tôi sẽ gợi ý cho Hứa Tinh Tinh, đương nhiên, không phải nói thẳng với cô ấy, nhưng cô ấy cũng là người thông minh, tôi chỉ ám chỉ chút là cô ấy hiểu thôi.
- Vậy cảm ơn cậu rồi.
Vốn Diệp Thanh không nghĩ gì đến báo đáp cả, nhưng tòa bảo tháp kia có can hệ tới vật gia truyền của mình, lại là đồ chơi hồi nhỏ của cậu, trong lòng cũng muốn có nó, đó cùng là một cách để hồi tưởng thời trẻ thơ của mình.
- Ha ha, chúng ta là ai chứ, bạn học cũ mà.
Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười nói:
- Những cái đó đều là chuyện vặt thôi, việc cậu đến bệnh viện Ngô Đồng Ninh Thành mới là chuyện lớn đó.
Thái Đạc cũng đồng tình nói:
- Đúng đó, đấy mới là việc lớn, cũng là người có con mắt đó, nhìn được tương lai của Diệp Thanh. Không phải tôi nói cậu, cứ mãi ở thị trấn Liễu Nhứ đó thì làm sao có cơ hội phát triển chứ. Nam tử hán đại trượng phu trí tại tứ phương mà. Nếu cậu không tới bệnh viện Ngô Đồng, thì theo tôi đến Ninh Thành, gì thì gì cũng là một trong sáu cô đô, cũng là thế cọp chầu rồng cuộn, từ trước tới giờ cũng là nơi nhân kiệt địa linh, còn về Hứa Tinh Tinh, cậu cũng đừng nghĩ gì đến cô ấy nữa, ở đó gái đẹp nhiều vô kể, bảo đảm cậu tới đó sẽ không muốn quay về đâu.
- Ha ha, cậu nói khoa trương quá.
Diệp Thanh chỉ ngại ngùng nói cho qua.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, rồi lại tìm một quán cà phê vào đó ngồi một lát, sau đó ai nấy về nhà người nấy.
…
Ba ngày sau, bảo tháp tới tay.
- Tên Cao Siêu này quả đem cái tòa bảo tháp dỏm này đưa tới rồi. Nếu là đồ thật, không biết hắn có lỡ tặng hay không/
Lúc chập tối, Diệp Thanh ăn xong cơm tối, ngồi vào bàn học của mình, tay vân vê tòa bảo tháp hoa lệ này, chính là tòa bảo tháp mà trước đó thuộc cửa hàng đồ cổ của Cao Siêu được ra giá 360 ngàn tệ đó, thân tháp được làm từ đá Bạch Kim, hoa văn rất đẹp, dưới chân tháp được khắc tám chữ: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh, bằng đó Bạch Kim khảm trân châu.
Phập.
Diệp Thanh dùng búa gõ vào thân tháp, rồi lại gõ tiếp vài cái nữa, sau đó dùng tay búng búng vào, chỉ nghe răng rắc một tiếng, thân tháp liền bị bong tróc ra.
Đây mà đáng giá 360 ngàn tệ sao, Diệp Thanh không hề thương tiếc, vứt như vứt đồ bỏ đi vậy, vứt nó xuống nền gạch, rồi lại tiếp tục xem lại chân thấp.
- Ý, sao mình lại bị vết cắt ở đây nhỉ?
Diệp Thanh cảm thấy ngón tay đau đau, giơ tay lên xem, thấy ngón giữa tay phải bị mệt vết cứa nhỏ, nhưng, vết thương này tuy bé nhưng lại sâu, nam tử hán đại trượng phu, có vết thương nhỏ này thì đáng gì, Diệp Thanh thậm chí lười băng bó lại, chỉ vuốt vuốt rồi lại tiếp tục xem chân tháp thế nào.
Nhưng, điều cậu không biết, giọt máu từ vết thương đó lại nhỏ vào chân tháp bằng bạch ngọc, ngấm vào trong như băng gạc vậy, lập tức không còn dấu vết gì.
- Chậc chậc, chất liệu này quả là khác lạ nhỉ.
Diệp Thanh tỉ mỉ lau chà, quan sát, rồi so sánh với thân tháp của mình, cũng không phân biệt được sự khác nhau gì, cậu tương đối hài lòng, miệng mỉm cười, rồi hay tay bê thân tháp đặt lên chân tháp.
- Đây mà gọi là đồ cố chứ. Nghe nói được truyền từ Hoa Đà đó, không biết có phải thật thế không nữa? Sau khi bố biết nhất định sẽ rất vui mừng.
Đang lúc Diệp Thanh vui mừng, bỗng nhiên có mọt tia sáng lóe lên, Diệp Thanh chỉ thấy có một sức hút rất mãnh liệt, thân nhảy về phía bảo tháp, nhanh như bay, thân thể như nhỏ đi, binh một cái, hoa mắt chóng mặt, không ngờ bị hút vào bên trong.
Cùng lúc đó, loảng xoảng một tiếng, bạch ngọc bảo tháp liền rơi xuỗng gạch.
- Choáng, sao lại thế nhỉ? Rốt cuộc đây là đâu vậy?
Diệp Thanh bò từ đất lên, đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đang đứng ở một bình nguyên vô cùng trống trải rộng lớn, giống như thời tiết ở ngoài trời vậy, mùa xuân đâm chồi nảy lộc, cây cỏ um tùm, vô cùng rộng lớn, dường như không nhìn thấy chân trời vậy.
Cách chỗ mình không xa, chừng bảy tám trăm mét, có một tòa cao đài, trên cao đài có mọt hình cầu rất lớn giống như mặt trời chiếu rọi vậy, khiến khoảng không này sáng sủa như ban ngày.
Điều kỳ quái là, ánh sáng của quả cầu này phát ra rất dịu dàng, không chói mắt như mặt trời làm cho người khác không dám nhìn trực tiếp vào.
Diệp Thanh hiếu kỳ đi tới, từng bước từng bước tiến tới, bước lên tòa đài cao chót vót, rồi thấy một tòa bàn long, phi phượng, liên hoa, du ngư vân vân được điêu khắc rất sống động, khiến người khác mê mẩn.
Đi tới chỗ cao nhất của cao đài, chỉ nhìn thấy những cung điện phía xa xa, cảm giác như một con kiến đứng trên một đại lễ đường vậy.
- Bạch thủ cảnh?
Diệp Thanh đến gần quả cầu, thì nhìn thấy một tấm bia đá cao bằng người, bên trên khắc ba chữ Cổ Toản Tự, với vốn kiến thức cổ văn của Diệp Thanh, thì có thể nhận biết được. Thân bia đá cũng biến thành màu trắng đục, pha thêm chút màu vàng, rất giống với chất liệu của bảo tháp, không khỏi nghe ngờ.
- Bạch Thủ Cảnh là đâu vậy? Chẳng nhẽ là ở trong bảo tháp sao?
Diệp Thanh nhìn quả cầu rất thần bí, bỗng vô vàn những thông tin được nạp vào đầu cậu. Cậu lập tức trợm trừng mắt lên, sau đó há hốc mồm ra, nhưng dần dần như thấm nhuần cái gì đó nên rất vui sướng.
- Không ngờ mình lại có cơ duyên như vậy. Ha ha, lần này thì phát đạt rồi.
Hóa ra, đúng như cậu dự liệu, chính mình đã bị hút vào tòa bạch ngọc bảo tháp gia truyền này, hiện tại đang đứng ở tầng đầu tiên của bảo tháp, gọi là Bạch Thủ Cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.