Chương 521: Bức cung
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Nào ngờ, dưới chân hắn vừa cử động, Diệp Thanh và nữ lang đeo mặt nạ kia đều không hẹn mà còn trừng mắt nhìn lại.
-Nói nhanh, nếu không thành thật nói ra hết, ta đảm bảo để ngươi sống không bằng chết.
Diệp Thanh một tay ném người này xuống đất, lạnh lùng cười nói.
Việc đến nước này, sớm đã bị vạch mặt, không còn là đồng nghiệp của Hiệp hội y sư Ninh Thành, hoàn toàn không cần phải nói khách sáo, hơn nữa, Diệp Thanh vốn không sở trường nói các lời dối trá giả tạo đó.
-Phù ~ phù ~ Viện trưởng tiểu Diệp, tôi thật sự không biết, cậu bảo tôi phải nói gì đây?
Lý Thanh Bình thở hổn hển, mặt đỏ bừng bừng, tuy nhiên trong lòng vẫn không thành thật, định lừa , thật sự là tốt rồi, quên mất vết sẹo đau thương, hoàn toàn không nhớ, ban nãy sợ chết như vậy, sợ Diệp Thanh bóp nghẹt yết hầu của y.
Diệp Thanh cười cười, lấy ra một cây ngân châm vừa dài vừa nhỏ, sáng như dòng điện, cứng phi thường, dùng tay lau chùi.
-Anh muốn làm gì?
Lý Thanh Bình hoảng sợ kêu lên, bất giác lùi về sau mấy bước.
Diệp Thanh tiến nhanh lại quát:
-Ngươi nghe qua châm hình chưa?
-Nghe nói rồi, nghe nói rồi, Viện trưởng Diệp, xin ông hãy lưu tình nương tay, tôi xương cốt đã già rồi, chắc không chịu nổi sự tra tấn của ngài!
Lý Thanh Bình liên tục cầu xin, bất ngờ thình lình bổ tới, ôm hai đùi Diệp Thanh khóc thảm thiết.
Diệp Thanh khinh bỉ một chân đá văng y, thầm nói, ông còn chưa châm đâu.
Thật ra, hắn thực sự không hiểu thủ pháp châm hình chính tông, chẳng qua, hắn tinh thông kỹ thuật châm cứu, vừa học hiểu nhiều, nghĩ đến các cái gọi là châm hình, cũng chẳng qua là kích thích các huyệt vị đặc biệt trên cơ thể con người hoặc các bộ vị riêng để tra tấn, đày đọa người khác.
Con đường thuật, chữa bệnh cứu người, tất nhiên cũng có thể hành hạ giết người, vận dụng hoàn toàn phải nhất tâm, Diệp Thanh tự hỏi, khẽ đổi mấy thủ pháp, cũng có thể đạt được hiệu quả như nhau, không chừng còn lợi hại hơn “ châm hình” trong truyền thuyết, càng khiến con người sống không được chết cũng chẳng xong.
Lý Thanh Bình dù sao là xuất thân từ y học, tất nhiên cũng nghe nói thống khổ cực kỳ tàn khốc trong truyền thuyết, không thua kém gì thập đại cực hình đời Mãn Thanh tất nhiên một chút cũng không dám thử.
Ngươi nhìn cây châm nhọn như vậy, dài như vậy là biết sự lợi hại rồi, không cần thủ pháp gì, cứ đâm thẳng vào người ngươi, hoặc kẹp vào khe móng tay, ngươi cũng chịu không nổi.
Nếu đối phương bỉ ổi hơi một chút, cứ đâm thẳng vào của quý của ngươi, đó quả thực là muốn lấy mạng người, tất nhiên, Diệp Thanh đức hạnh không thể vô sỉ như vậy, sẽ không làm như vậy, hơn nữa, hắn trông thấy thứ kia của đàn ông sẽ cảm thấy ghê tởm, dù sao, hăn phát triển vô cùng bình thường mà.
Nếu nói của nữ nhân có lẽ sẽ…
Ha ha, có rất nhiều bộ vị có thể châm, vừa nãy nữ lang đeo mặt nạ thân hình nóng bỏng thật sự thích hợp, có thể ngập bên trong, quá bỉ ổi rồi Diệp Thanh cũng có chút khinh bỉ chính mình.
Diệp Thanh thở dài trong lòng không tránh khỏi hơi thất vọng, oán thầm nói, không dễ dàng mới tìm được chú chuột bạch nhỏ, muốn thử nghiệm thủ pháp châm hình một chút có hành hạ người nhiều như vậy, nhưng tiểu tử này không ngờ sợ chết như thế khiến người ta mất hứng.
-Người biết là tốt rồi, nhanh chóng thành thật nói rõ nguyên nhân hậu quả của Băng sương ngân mãng minh mục hoàn, nếu không thì, ngươi biết rồi đó!
Diệp Thanh thản nhiên cười, nhưng, Lý Thanh Bình ngày càng run sợ, vì y cảm nhận rõ sát khí hàm ẩn trong lời nói của Diệp Thanh, đó là một lời không hợp, nếu vừa đâm vào chắc chắn sẽ thẳng thừng.
-Tôi nói, tôi nói.
Lý Thanh Bình nước mắt giàn giụa, lau nước mắt, sau đó vừa khóc vừa bắt đầu kể từ đầu tới cuối, mình như thế nào bị Lý Quốc Đống mua chuộc, hai người như thế nào hợp mưu, làm ra sự việc hại người này.
-Các người còn là bác sĩ, một người là Viện trưởng, một người là chuyên gia, không ngờ ngay cả việc vô lương tâm thiếu đạo đức như thế đều làm, còn có người giật dây đứng sau không?
Diệp Thanh hỏi.
Lý Thanh Bình liên tục lắc đầu:
-Cái đó, tôi không biết, từ đầu tới cuối tôi chỉ gặp một mình Lý Quốc Đống, tôi và y một lần chơi gái quen nhau, quan hệ này, người bình thường đều không biết.
-Phỉ, hai tên rác rưởi
Diệp Thanh lần nữa đạp, Lý Thanh Bình quằn quại trên mặt đất, sau đó, ngân châm chợt lóe hung hăng đâm vào giữa mày.
-A, Viện trưởng Diệp, anh nói sẽ không …
Lời nói của Lý Thanh Bình quàng quạc mà dừng, vẻ mặt hoảng sợ vẫn lưu lại trong nháy mắt kia.
Diệp Thanh cười nhạt nói:
-Ta không nói không dùng châm châm người, tuy nhiên, ngươi yên tâm, đây chỉ là thủ pháp thôi miên, không phải là châm hình.
Rất nhanh, Diệp Thanh vận chuyển chân khí, khẽ xoay ngân châm, vẻ mặt hoảng sợ của Lý Thanh Bình liền biến mất, thay thế vào đó là một loại trạng thái vô cùng mù quáng, ngơ ngẩn, vô tri vô giác.
Tuy rằng trước đó Diệp Thanh hỏi qua một lần, nhưng lúc này vẫn muốn xác nhận lại, xem xem người này rốt cuộc có nói dối không.
Sau đó, Diệp Thanh liền lấy ra một bút ghi âm, bật công tắc, lần nữa hỏi lại, tuy nhiên, lúc trước hỏi qua một lần, lúc này theo đà phát triển, rất dễ hỏi đến tận cùng, Lý Thanh Bình tất nhiên mồm năm miệng mười, tất cả các thông tin biết được tận tình nói ra hết.
Khiến Diệp Thanh tiếc nuối chính là, hắn tra hỏi vài lần, đối phương đều nói chưa gặp Hà Minh Sơn, cũng không biết người đứng sau có phải là mưu kế của người này không.
Tuy nhiên, nghĩ đến gần như có khả năng chỉ là đối phó với gia đình giàu có quyền thế thâm căn cố đế này nếu không nắm chắc và chứng cứ rất khó lật đổ được đối phương.
-Được rồi, ngươi tỉnh lại mau.
Diệp Thanh rút ngân châm ra, quăng cho Lý Thanh Bình một cái tát vang dội, lập tức, tiểu tử này bị tỉnh lại.
-A, Viện trưởng Diệp, anh, anh, anh không thể làm như thế….
Lý Thanh Bình vừa tỉnh, lập tức nhớ lại mọi chuyện ban nãy, không khỏi thét lên, như người bị thiến.
Diệp Thanh đắc ý cười, thanh âm trong bút ghi âm phát ra, Lý Thanh Bình vốn còn một chút phản cung, có ý nghĩ báo thú, lúc này, quả thực mặt xám như tro, mất tinh thần không thể mất hơn.
Thầm nói, Diệp Thanh này thoạt nhìn nho nhã thư sinh, hào hoa phong nhã như công tử bột, nào ngờ, thủ đoạn không ngờ độc địa như vậy.
-Đi thôi, đưa ngươi đến đồn công an.
Diệp Thanh khinh miệt lạnh lùng nói.
-Viện trưởng Diệp không được, tôi trên có mẹ già dưới còn có con nhỏ.
Lý Thanh Bình khóc cầu xin.
Diệp Thanh nói:
-Vậy, trước khi làm chuyện xấu, ngươi có nghĩ qua không, cha con mua thuốc kia cũng trên có mẹ già dưới còn con nhỏ còn bỗng chốc hại chết hai sinh mệnh.
-Viện trưởng Diệp, tôi, tôi đi không được….
Trong lòng Lý Thanh Bình rất không muốn, liền làm cùn.
Diệp Thanh thầm nói, đi không được, chẳng lẽ còn muốn ông cõng ngươi hả, lúc này liền một dẫm mạnh lên:
-Đi không nổi, ông đá cho ngươi đi.
Lý Thanh Bình lập tức “ lộc cộc, lộc cộc”, như một quả bóng thịt lăn ra sân, đá vài lần, khiến Lý Thanh Bình bị đá như một con chó chết, không còn càu nhàu nữa.
Trên dưới toàn thân thương tích chất đống, đều là cành cây hoặc bụi gai cào, hoặc đụng vào đá, Diệp Thanh sợ làm quá sẽ làm chết nhân chứng đắc lực, liền bổ lên trước, một tay tóm y, chạy xuống núi.
-Nói nhanh, nếu không thành thật nói ra hết, ta đảm bảo để ngươi sống không bằng chết.
Diệp Thanh một tay ném người này xuống đất, lạnh lùng cười nói.
Việc đến nước này, sớm đã bị vạch mặt, không còn là đồng nghiệp của Hiệp hội y sư Ninh Thành, hoàn toàn không cần phải nói khách sáo, hơn nữa, Diệp Thanh vốn không sở trường nói các lời dối trá giả tạo đó.
-Phù ~ phù ~ Viện trưởng tiểu Diệp, tôi thật sự không biết, cậu bảo tôi phải nói gì đây?
Lý Thanh Bình thở hổn hển, mặt đỏ bừng bừng, tuy nhiên trong lòng vẫn không thành thật, định lừa , thật sự là tốt rồi, quên mất vết sẹo đau thương, hoàn toàn không nhớ, ban nãy sợ chết như vậy, sợ Diệp Thanh bóp nghẹt yết hầu của y.
Diệp Thanh cười cười, lấy ra một cây ngân châm vừa dài vừa nhỏ, sáng như dòng điện, cứng phi thường, dùng tay lau chùi.
-Anh muốn làm gì?
Lý Thanh Bình hoảng sợ kêu lên, bất giác lùi về sau mấy bước.
Diệp Thanh tiến nhanh lại quát:
-Ngươi nghe qua châm hình chưa?
-Nghe nói rồi, nghe nói rồi, Viện trưởng Diệp, xin ông hãy lưu tình nương tay, tôi xương cốt đã già rồi, chắc không chịu nổi sự tra tấn của ngài!
Lý Thanh Bình liên tục cầu xin, bất ngờ thình lình bổ tới, ôm hai đùi Diệp Thanh khóc thảm thiết.
Diệp Thanh khinh bỉ một chân đá văng y, thầm nói, ông còn chưa châm đâu.
Thật ra, hắn thực sự không hiểu thủ pháp châm hình chính tông, chẳng qua, hắn tinh thông kỹ thuật châm cứu, vừa học hiểu nhiều, nghĩ đến các cái gọi là châm hình, cũng chẳng qua là kích thích các huyệt vị đặc biệt trên cơ thể con người hoặc các bộ vị riêng để tra tấn, đày đọa người khác.
Con đường thuật, chữa bệnh cứu người, tất nhiên cũng có thể hành hạ giết người, vận dụng hoàn toàn phải nhất tâm, Diệp Thanh tự hỏi, khẽ đổi mấy thủ pháp, cũng có thể đạt được hiệu quả như nhau, không chừng còn lợi hại hơn “ châm hình” trong truyền thuyết, càng khiến con người sống không được chết cũng chẳng xong.
Lý Thanh Bình dù sao là xuất thân từ y học, tất nhiên cũng nghe nói thống khổ cực kỳ tàn khốc trong truyền thuyết, không thua kém gì thập đại cực hình đời Mãn Thanh tất nhiên một chút cũng không dám thử.
Ngươi nhìn cây châm nhọn như vậy, dài như vậy là biết sự lợi hại rồi, không cần thủ pháp gì, cứ đâm thẳng vào người ngươi, hoặc kẹp vào khe móng tay, ngươi cũng chịu không nổi.
Nếu đối phương bỉ ổi hơi một chút, cứ đâm thẳng vào của quý của ngươi, đó quả thực là muốn lấy mạng người, tất nhiên, Diệp Thanh đức hạnh không thể vô sỉ như vậy, sẽ không làm như vậy, hơn nữa, hắn trông thấy thứ kia của đàn ông sẽ cảm thấy ghê tởm, dù sao, hăn phát triển vô cùng bình thường mà.
Nếu nói của nữ nhân có lẽ sẽ…
Ha ha, có rất nhiều bộ vị có thể châm, vừa nãy nữ lang đeo mặt nạ thân hình nóng bỏng thật sự thích hợp, có thể ngập bên trong, quá bỉ ổi rồi Diệp Thanh cũng có chút khinh bỉ chính mình.
Diệp Thanh thở dài trong lòng không tránh khỏi hơi thất vọng, oán thầm nói, không dễ dàng mới tìm được chú chuột bạch nhỏ, muốn thử nghiệm thủ pháp châm hình một chút có hành hạ người nhiều như vậy, nhưng tiểu tử này không ngờ sợ chết như thế khiến người ta mất hứng.
-Người biết là tốt rồi, nhanh chóng thành thật nói rõ nguyên nhân hậu quả của Băng sương ngân mãng minh mục hoàn, nếu không thì, ngươi biết rồi đó!
Diệp Thanh thản nhiên cười, nhưng, Lý Thanh Bình ngày càng run sợ, vì y cảm nhận rõ sát khí hàm ẩn trong lời nói của Diệp Thanh, đó là một lời không hợp, nếu vừa đâm vào chắc chắn sẽ thẳng thừng.
-Tôi nói, tôi nói.
Lý Thanh Bình nước mắt giàn giụa, lau nước mắt, sau đó vừa khóc vừa bắt đầu kể từ đầu tới cuối, mình như thế nào bị Lý Quốc Đống mua chuộc, hai người như thế nào hợp mưu, làm ra sự việc hại người này.
-Các người còn là bác sĩ, một người là Viện trưởng, một người là chuyên gia, không ngờ ngay cả việc vô lương tâm thiếu đạo đức như thế đều làm, còn có người giật dây đứng sau không?
Diệp Thanh hỏi.
Lý Thanh Bình liên tục lắc đầu:
-Cái đó, tôi không biết, từ đầu tới cuối tôi chỉ gặp một mình Lý Quốc Đống, tôi và y một lần chơi gái quen nhau, quan hệ này, người bình thường đều không biết.
-Phỉ, hai tên rác rưởi
Diệp Thanh lần nữa đạp, Lý Thanh Bình quằn quại trên mặt đất, sau đó, ngân châm chợt lóe hung hăng đâm vào giữa mày.
-A, Viện trưởng Diệp, anh nói sẽ không …
Lời nói của Lý Thanh Bình quàng quạc mà dừng, vẻ mặt hoảng sợ vẫn lưu lại trong nháy mắt kia.
Diệp Thanh cười nhạt nói:
-Ta không nói không dùng châm châm người, tuy nhiên, ngươi yên tâm, đây chỉ là thủ pháp thôi miên, không phải là châm hình.
Rất nhanh, Diệp Thanh vận chuyển chân khí, khẽ xoay ngân châm, vẻ mặt hoảng sợ của Lý Thanh Bình liền biến mất, thay thế vào đó là một loại trạng thái vô cùng mù quáng, ngơ ngẩn, vô tri vô giác.
Tuy rằng trước đó Diệp Thanh hỏi qua một lần, nhưng lúc này vẫn muốn xác nhận lại, xem xem người này rốt cuộc có nói dối không.
Sau đó, Diệp Thanh liền lấy ra một bút ghi âm, bật công tắc, lần nữa hỏi lại, tuy nhiên, lúc trước hỏi qua một lần, lúc này theo đà phát triển, rất dễ hỏi đến tận cùng, Lý Thanh Bình tất nhiên mồm năm miệng mười, tất cả các thông tin biết được tận tình nói ra hết.
Khiến Diệp Thanh tiếc nuối chính là, hắn tra hỏi vài lần, đối phương đều nói chưa gặp Hà Minh Sơn, cũng không biết người đứng sau có phải là mưu kế của người này không.
Tuy nhiên, nghĩ đến gần như có khả năng chỉ là đối phó với gia đình giàu có quyền thế thâm căn cố đế này nếu không nắm chắc và chứng cứ rất khó lật đổ được đối phương.
-Được rồi, ngươi tỉnh lại mau.
Diệp Thanh rút ngân châm ra, quăng cho Lý Thanh Bình một cái tát vang dội, lập tức, tiểu tử này bị tỉnh lại.
-A, Viện trưởng Diệp, anh, anh, anh không thể làm như thế….
Lý Thanh Bình vừa tỉnh, lập tức nhớ lại mọi chuyện ban nãy, không khỏi thét lên, như người bị thiến.
Diệp Thanh đắc ý cười, thanh âm trong bút ghi âm phát ra, Lý Thanh Bình vốn còn một chút phản cung, có ý nghĩ báo thú, lúc này, quả thực mặt xám như tro, mất tinh thần không thể mất hơn.
Thầm nói, Diệp Thanh này thoạt nhìn nho nhã thư sinh, hào hoa phong nhã như công tử bột, nào ngờ, thủ đoạn không ngờ độc địa như vậy.
-Đi thôi, đưa ngươi đến đồn công an.
Diệp Thanh khinh miệt lạnh lùng nói.
-Viện trưởng Diệp không được, tôi trên có mẹ già dưới còn có con nhỏ.
Lý Thanh Bình khóc cầu xin.
Diệp Thanh nói:
-Vậy, trước khi làm chuyện xấu, ngươi có nghĩ qua không, cha con mua thuốc kia cũng trên có mẹ già dưới còn con nhỏ còn bỗng chốc hại chết hai sinh mệnh.
-Viện trưởng Diệp, tôi, tôi đi không được….
Trong lòng Lý Thanh Bình rất không muốn, liền làm cùn.
Diệp Thanh thầm nói, đi không được, chẳng lẽ còn muốn ông cõng ngươi hả, lúc này liền một dẫm mạnh lên:
-Đi không nổi, ông đá cho ngươi đi.
Lý Thanh Bình lập tức “ lộc cộc, lộc cộc”, như một quả bóng thịt lăn ra sân, đá vài lần, khiến Lý Thanh Bình bị đá như một con chó chết, không còn càu nhàu nữa.
Trên dưới toàn thân thương tích chất đống, đều là cành cây hoặc bụi gai cào, hoặc đụng vào đá, Diệp Thanh sợ làm quá sẽ làm chết nhân chứng đắc lực, liền bổ lên trước, một tay tóm y, chạy xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.