Chương 447: Các người đẹp lại tề tụ!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Bệnh viện Ngân Hạnh có chút căng thẳng, Diệp Thanh hiện tại khỏe len một chút liền lập tức đi ra khỏi phòng bệnh!
- Bụng đói không? Có muốn ăn cái gì không?
Mã Tiểu Linh vô cùng quan tâm dịu Diệp Thanh dậy khỏi giường, tiện thể hôn anh một cái, hàm răng lóng lánh, cười hỏi.
- Không đói, nhưng muốn ăn!
Cô gái tóc ngắn này thực sự làm anh rất say mê!
- Muốn ăn cái gì? Em giúp anh đi mua!
Mã Tiểu Linh cười duyên dáng, vừa nói vừa bước ra phía ngoài, Diệp Thanh nhanh tay kịp thời giữ lấy cô!
- Muốn ăn đào mật
- ồ, được thôi, em giúp anh gọt, ở đây còn có mấy thùng cơ, đều là lần trước người nhà một bệnh nhân tặng!
Vốn dĩ, người nhà bệnh nhân đó muốn tặng Mã Tiểu Linh một chút tiền, nhưng cô kiên quyết không nhận, người nhà bệnh nhân đó liền chọn phương án tốt thứ hai, mua một ít loại hoa quả hảo hạng đến, đối phương thịnh tình thành khẩn, có tâm ý tốt, hơn nữa cũng không phải là thứ gì quý giá lắm, Mã Tiểu Linh đành phải gắng gượng nhận lấy!
- Muốn ăn quả đào mật của em cơ!
Diệp Thanh thấy cô đi gọt đào thật, không nhịn nổi cười, lấy tay lôi cô vào lòng.
- Giỏi lắm , dám đùa giỡn em!
Mã Tiểu Linh bị lôi một cái “ah yo” cả người nằm gọn trên người Diệp Thanh, lập tức không chịu thuận theo, giơ tay định véo chỗ thịt ở thắt lưng Diệp Thanh, nào ngờ, Diệp Thanh chỉ hơi uốn éo thắt lưng, Mã Tiểu Linh đã bắt lầm chỗ, không ngờ lại nắm lấy một cây “côn” rất to rất nóng, hay nói là “cây gậy” gọn trong lòng bàn tay rồi!
- A , muốn chết mất!
Mã Tiểu Linh xấu hổ vô hạn, muốn rút tay về, cái thứ đó to như vậy, cầm thôi cũng sợ rồi!
Diệp Thanh lại đưa tay nắm chắc lấy quả anh đào của cô, trái lại còn khiến bàn tay mềm mại của cô cùng với nửa nóng phân thân của mình tăng thêm sự tiếp xúc!
- Sao lại thế chư?
Mã Tiểu Linh cắn cắn môi, vô cùng xấu hổ, có chút oán trách, ánh mắt xa xôi, lập lòe ánh mắt lóng lánh, liếc mắt một cái, giáo huấn nói:
- Thân thể đã bị thương đến mức này rồi mà vẫn còn nghĩ đến những cái này!
Diệp Thanh hì hì cười nói:
- Những vị trí khác đều bị thương rồi, chỉ mỗi chỗ này là không sao!
- Không muốn!
Mã Tiểu Linh đẩy anh ra, muốn rút tay lại!
- Đi mà!
Diệp Thanh nắm chắc bàn tay nhỏ của cô, rồi đưa xuyên vào trong quần, hướng vào bên trong sâu một chút!
Mã Tiểu Linh không làm gì được, đành phải lấy bàn tay ngọc khe khẽ sờ, bọc lấy cái đó của hắn, đặc biệt là cái “đầu” và “câu bộ”, bàn tay nhỏ của cô vô cùng mềm mại, linh hoạt, lại hơi lạnh một chút, mà bên dưới của Diệp Thanh lại lưa nóng bốc hơi, thoáng chốc, nóng gặp lạnh, Diệp Thanh không nhịn được “oh” lên một tiếng, sảng khoái đến mức suýt hét lên!
- Xem anh kìa!
Mã Tiểu Linh quay tròn tức giận lườm hắn một cái, bất đắc dĩ giúp hắn nhẹ nhàng vuốt ve! Còn Diệp Thanh lại nằm trên giường, vẻ mặt thích thú, xung sướng hưởng thụ!
Đáng tiếc, chưa sảng khoái được vài phân, đương lúc hai người đang có chút hào hứng, không ngờ cửa phòng làm việc lại bị gõ vang lên!
- Cốc , cốc , cốc..!
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, khiến hai người đang nằm trên giường giật mình hoảng sợ!
- Ai thế nhỉ, đúng là biết chọn giờ giấc!
Diệp Thanh không khỏi vô cùng bất mãn! Phòng ngủ của anh chính là một gian nhỏ được ngăn ra trong phòng làm việc lớn!
- Nói không chừng là có viêcj quan trọng đấy, bây giờ là thời khắc mấu chốt!
Mã Tiểu Linh nói xong liền đứng dậy đi ra mở cửa, cái “ giờ khắc mấu chốt” mà cô nói không phải là “giờ khắc mấu chốt” của hai người, mà là chỉ trong bệnh viện bệnh nhân quá nhiều, bất cứ lúc nào đều có những tình huống khẩn cấp phát sinh, bất luận lúc nào cũng không được coi thường, bởi vì làm không tốt một chút thôi, là có khả năng mất mạng người như chơi!
Diệp Thanh đương nhiên đồng ý, nằm xuống giả vờ ngủ, Mã Tiểu Linh nhanh chóng giúp anh đắp chăn, sau đó liền xé lấy một miếng khăn lau tay, vội vàng chạy đi mở cửa.
- Ồ, Nhan tiểu thư, Chu...
Vừa mở cửa, Mã Tiểu Linh lập tức thoáng ngẩn người, suýt chút nữa mắt cũng hoa lên, trước cửa là cả ba vị mỹ nhân, ai ai cũng là quốc sắc thiên hương, có thể nói là mầm tai họa cấp số!
Đứng đầu là một cô có mái tóc dài xinh đẹp, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, đeo một cặp kính gọng hồng, rất có một vẻ đẹp tri thức, bên trái là một cô thoạt nhìn vô cùng thanh, thướt tha yểu điệu không thể cưỡng lại, như hoa sen xanh trong nước, hơn cả mười lần khí thế của minh tinh màn bạc! Bên phải lại là một cô kẹp bím tóc đuôi ngựa, phiêu phiêu nhẹ nhàng như nàng tiên Lưu Hải, hai má đỏ bừng bừng như quả táo, hơi cười một chút liền lộ ra hai má núm đồng tiền đáng yêu, đôi lông mi sáng dài mảnh mai!
Ba người con gái này, hiển nhiên là Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi và Lạc Tửu Tịch rồi! Mã Tiểu Linh đều đã từng gặp ba người này, chỉ là Nhan Tuyết Khâm từng nói chuyện qua vài lần ngắn ngủi với cô ra, còn Chu Vi và Lạc Tửu Tịch cô không quen thân lắm, vì thế với hai cô gái này Mã Tiểu Linh chỉ gật đầu ra hiệu một chút!
- Chúng tôi nghe nói Diệp Thanh dời khỏi phòng bệnh rồi liền trực tiếp đến đây tìm!
Nhan Tuyết Khâm cười nói.
Chu Vi nói:
- Nghe nói anh ấy bị thương, chúng tôi đến xem thế nào, việc lần này quả thật huyên náo, trên báo, ti vi đều đưa tin đấy!
Lạc Tửu Tịch mím môi, thầm nói, tôi muốn đến thì đến, không giống mấy người, viện nhiều cớ như thế làm gì chứ! Lúc đó đứng ở phía sau cười không nói gì, Tiểu Lê Oa xinh đẹp đến kinh khủng!
- Haha , vào đi vào đi! Diệp Thanh vừa nãy khám bệnh xong cho bệnh nhân, bây giờ đang nằm trên giường ngủ đó!
Khách vào cửa, đem theo bao nhiêu là quà, cũng không thể để họ đứng ngoài cửa mãi được, hơn nữa Mã Tiểu Linh trước nay đều tự cho mình là chính cung, phong thái này vẫn phải thể hiện!
Mặc dù, lúc cô quay người, không kìm được mím mím môi, trong lòng thực ra cảm thấy rất không thoải mái!
Có điều, cô gái này rất hiếu thắng, trước mặt người ngoài không bao giờ biểu hiện ra ngoài!
- Diệp Thanh, anh thế nào rồi?
Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi đều đi tới, ân cần hỏi han.
- Diệp đại viện trưởng, anh làm thế nào thế, nhìn thấy anh băng bó quả là hiếm thấy đấy nha!
Đây là Lạc Tửu Tịch, từ trước đến nay đều phổi bò vô tâm như vậy, mở miệng là cười hihi, dường như trời có sụp xuống cô cũng chẳng quan tâm!
- Em như thế là đến thăm anh hay đến nguyền rủa anh đấy hả?
Diệp Thanh đặt sách xuống, tức giận nói, anh nghe được có một đám con gái đến thăm mình, liền ngồi dậy, dựa vào đầu giường, thuận tay với qua đầu giường cầm lấy một quyển sách y thuật, làm màn che.
- Tôi nào dám nguyền rủa ngài chứ? Còn không biết có bao nhiều người sẽ xé nát tôi ra ý chứ!
Lạc Tửu Tịch liếc liếc chị họ của mình, lại liếc nhìn cô bạn học khuê nữ của mình, rồi lại liếc nhìn cô bác sĩ đẹp trai kia, không nhịn được cười nói.
Lần này, cả ba cô gái nhất thời đều có chút ngượng ngùng!
- Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài còn có chút việc, ra trước xử lý một chút!
Mã Tiểu Linh lén lén liếc trộm Diệp Thanh một cái, thầm nói, đây là đều tại trêu hoa ghẹo cỏ rước về cả!
Đúng là xấu chết đi được!
Hừ, tôi chẳng thích ở đây mà chịu loại tức này, lập tức hướng về Nhan Tuyết Khâm ba cô gái thoáng gật gật đầu rồi liền đi ra ngoài!
Diệp Thanh vốn dĩ muốn giữ cô lại, nhưng lại có chút áy náy, liền không nói lên lời.
Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi có chút chột dạ, vội vàng hướng tầm nhìn ra phía khác, giả vờ ngắm nghía nội thất trong phòng, không nói gì, nhất thời không khí trở nên gượng gạo, Lạc Tửu Tịch cười hihi, lại líu ríu thăm dò Diệp Thanh một số nội tình của vụ nổ ngày hôm đó, sau đó Diệp Thanh liền kể cho cô nghe!
Lúc ban đầu, Lạc Tửu Tịch xuất phát từ thái độ lạc quan, còn thoáng có chút tươi cười, đến sau, không ngờ lại lách tách lách tách , nước mắt không kìm được liền chảy xuống như mưa:
- Quả là quá bi thảm mà! đáng thương quá!
Nhan Tuyết Khâm và Chu Vay mặc dù nghe được cũng cảm thấy buồn bã ảm đạm, vô cùng khó chịu, nhưng lại không giống cô như vậy!
- Em xem em kìa, sắp thành con mèo rồi!
Nhan Tuyết Khâm rất trìu mến rút khăn tay ra, lau nước mắt cho cô em họ!
- Em cũng không muốn mà, chỉ là không kìm được nước mắt rơi xuống thôi!
Lạc Tửu Tịch vừa khóc vừa lau nước mắt, nói.
Chu Vi nói:
- Nếu trách phải trách Diệp Thanh, kể quá là bi thảm, cái gì mà địa ngục trần gian, không nhìn thấy một thi thể hoàn chỉnh chứ, nói đến mức lòng người căng thẳng, không phải như thế!
Diệp Thanh thở dài, khoan thai nói:
- Không phải là tôi cố ý dọa các em, khung cảnh thực sự còn kinh khủng, chấn động hơn những gì tôi kể! Cảnh tượng đó, hy vọng đời này sẽ không gặp lại lần thứ hai!
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Nếu như sau này thực sự xảy ra những chuyện bất hạnh như vậy, em vẫn mong Diệp Thanh, anh vẫn sẽ xuất hiện! Bởi vì nếu không có y thuật thần thông của Diệp Thanh, không có anh ở hiện trường, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa!
Đương lúc một người con trai cùng ba người con gái thổn thức cảm thán, cửa phòng làm việc lại bị gõ vang! Trong phòng lập tức trở nên yên lặng!
- Để tôi đi cho!
- Hay cứ để tôi đi cho!
Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi liếc nhau một cái, ngăn cô lại, sau đó tự mình ra mở cửa.
- Haha, là các cô à!
Nhìn thấy hai người con gái này, Nhan Tuyết Khâm mỉm cười, cười rất miễn cưỡng, rất miễn cưỡng! Thầm nói, sớm biết trước, hôm nay mình đã không đến rồi!
Liền sau, một cô gái khuôn mặt giống như trẻ em, vô cùng hoạt bát, thân hình uyển chuyển không có người thứ hai như yêu tinh trong truyện cổ tích, còn có một cô gái trông đầy sexy, đôi môi mỏng cong lên, nắm tay nhau cùng đi vào, không phải là Ninh Não Nhi và Trần Du thì còn có thể là ai chứ?
- Haha, mấy người đến sớm quá nhỉ?
Ninh Não Nhi và Trần Du do công việc của công ty mỹ phẩm, ở tỉnh thành này cũng khá lâu rồi, thường đi lại với Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi và Lạc Tửu Tịch, lúc này liền thân mật chào hỏi, nói về quan hệ, bọn họ đều rất quen thuộc, nhưng thật ra đều là bằng mặt không bằng lòng!
Lần này, năm người con gái, cùng xuất hiện, lập tức trong phòng tràn ngập hương thơm, dường như chật trội hơn nhiều, hoặc đứng hoặc ngồi, đúng là phong tình vạn loại, chọc vào mắt người, oanh oanh, yến, báo, lời nói nhỏ nhẹ, khiến Diệp Thanh cảm thấy như mình đang lạc vào Nữ Nhi quốc!
- Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn !
Diệp Thanh hứng thơ đại phát, trong lòng hò hét, đáng tiếc là thằng nhãi này chỉ giỏi y thuật với võ công, đối với việc ngâm thơ, phú thơ thì lại chẳng bao giờ chịu nghiên cứu sâu, nếu không nhất định sẽ phú cho mỗi người đẹp một bài thơ!
- Chỉ tiếc là còn thiếu An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh! Tiểu Linh cũng không ở đây!
Đương nhiên Diệp Tĩnh là em gái, không thuộc nhóm này, Diệp Thanh chỉ là so sánh ngày hôm nay với buổi lễ mừng 6 năm của bệnh viện Hoa Đống thôi!
Hỏi thăm một chút bệnh tình của Diệp Thanh, mấy người con gái liền ríu rít tán chuyện, vất Diệp Thanh một bên, có điều bạn học Diệp Thanh lại không hề cảm thấy một chút buồn bực nào, yên tĩnh ngồi ngắm nghía mấy người đẹp, cảm thấy trong lòng tốt lên bao nhiêu, lại hoang tưởng bằng này người đẹp mà ở trên giường của mình, đồng thời cùng tấn công mình, kể cả mình là long tinh hổ mãnh, e rằng cũng không đối phó nổi? Nói không chừng đến giường còn sập xuống ý chứ!
Đang lúc nghĩ vớ vẩn, đột nhiên một cánh tay nhỏ bé, mềm mại, vô cùng to gan cấu hắn một cái ở dưới háng!
- Bụng đói không? Có muốn ăn cái gì không?
Mã Tiểu Linh vô cùng quan tâm dịu Diệp Thanh dậy khỏi giường, tiện thể hôn anh một cái, hàm răng lóng lánh, cười hỏi.
- Không đói, nhưng muốn ăn!
Cô gái tóc ngắn này thực sự làm anh rất say mê!
- Muốn ăn cái gì? Em giúp anh đi mua!
Mã Tiểu Linh cười duyên dáng, vừa nói vừa bước ra phía ngoài, Diệp Thanh nhanh tay kịp thời giữ lấy cô!
- Muốn ăn đào mật
- ồ, được thôi, em giúp anh gọt, ở đây còn có mấy thùng cơ, đều là lần trước người nhà một bệnh nhân tặng!
Vốn dĩ, người nhà bệnh nhân đó muốn tặng Mã Tiểu Linh một chút tiền, nhưng cô kiên quyết không nhận, người nhà bệnh nhân đó liền chọn phương án tốt thứ hai, mua một ít loại hoa quả hảo hạng đến, đối phương thịnh tình thành khẩn, có tâm ý tốt, hơn nữa cũng không phải là thứ gì quý giá lắm, Mã Tiểu Linh đành phải gắng gượng nhận lấy!
- Muốn ăn quả đào mật của em cơ!
Diệp Thanh thấy cô đi gọt đào thật, không nhịn nổi cười, lấy tay lôi cô vào lòng.
- Giỏi lắm , dám đùa giỡn em!
Mã Tiểu Linh bị lôi một cái “ah yo” cả người nằm gọn trên người Diệp Thanh, lập tức không chịu thuận theo, giơ tay định véo chỗ thịt ở thắt lưng Diệp Thanh, nào ngờ, Diệp Thanh chỉ hơi uốn éo thắt lưng, Mã Tiểu Linh đã bắt lầm chỗ, không ngờ lại nắm lấy một cây “côn” rất to rất nóng, hay nói là “cây gậy” gọn trong lòng bàn tay rồi!
- A , muốn chết mất!
Mã Tiểu Linh xấu hổ vô hạn, muốn rút tay về, cái thứ đó to như vậy, cầm thôi cũng sợ rồi!
Diệp Thanh lại đưa tay nắm chắc lấy quả anh đào của cô, trái lại còn khiến bàn tay mềm mại của cô cùng với nửa nóng phân thân của mình tăng thêm sự tiếp xúc!
- Sao lại thế chư?
Mã Tiểu Linh cắn cắn môi, vô cùng xấu hổ, có chút oán trách, ánh mắt xa xôi, lập lòe ánh mắt lóng lánh, liếc mắt một cái, giáo huấn nói:
- Thân thể đã bị thương đến mức này rồi mà vẫn còn nghĩ đến những cái này!
Diệp Thanh hì hì cười nói:
- Những vị trí khác đều bị thương rồi, chỉ mỗi chỗ này là không sao!
- Không muốn!
Mã Tiểu Linh đẩy anh ra, muốn rút tay lại!
- Đi mà!
Diệp Thanh nắm chắc bàn tay nhỏ của cô, rồi đưa xuyên vào trong quần, hướng vào bên trong sâu một chút!
Mã Tiểu Linh không làm gì được, đành phải lấy bàn tay ngọc khe khẽ sờ, bọc lấy cái đó của hắn, đặc biệt là cái “đầu” và “câu bộ”, bàn tay nhỏ của cô vô cùng mềm mại, linh hoạt, lại hơi lạnh một chút, mà bên dưới của Diệp Thanh lại lưa nóng bốc hơi, thoáng chốc, nóng gặp lạnh, Diệp Thanh không nhịn được “oh” lên một tiếng, sảng khoái đến mức suýt hét lên!
- Xem anh kìa!
Mã Tiểu Linh quay tròn tức giận lườm hắn một cái, bất đắc dĩ giúp hắn nhẹ nhàng vuốt ve! Còn Diệp Thanh lại nằm trên giường, vẻ mặt thích thú, xung sướng hưởng thụ!
Đáng tiếc, chưa sảng khoái được vài phân, đương lúc hai người đang có chút hào hứng, không ngờ cửa phòng làm việc lại bị gõ vang lên!
- Cốc , cốc , cốc..!
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, khiến hai người đang nằm trên giường giật mình hoảng sợ!
- Ai thế nhỉ, đúng là biết chọn giờ giấc!
Diệp Thanh không khỏi vô cùng bất mãn! Phòng ngủ của anh chính là một gian nhỏ được ngăn ra trong phòng làm việc lớn!
- Nói không chừng là có viêcj quan trọng đấy, bây giờ là thời khắc mấu chốt!
Mã Tiểu Linh nói xong liền đứng dậy đi ra mở cửa, cái “ giờ khắc mấu chốt” mà cô nói không phải là “giờ khắc mấu chốt” của hai người, mà là chỉ trong bệnh viện bệnh nhân quá nhiều, bất cứ lúc nào đều có những tình huống khẩn cấp phát sinh, bất luận lúc nào cũng không được coi thường, bởi vì làm không tốt một chút thôi, là có khả năng mất mạng người như chơi!
Diệp Thanh đương nhiên đồng ý, nằm xuống giả vờ ngủ, Mã Tiểu Linh nhanh chóng giúp anh đắp chăn, sau đó liền xé lấy một miếng khăn lau tay, vội vàng chạy đi mở cửa.
- Ồ, Nhan tiểu thư, Chu...
Vừa mở cửa, Mã Tiểu Linh lập tức thoáng ngẩn người, suýt chút nữa mắt cũng hoa lên, trước cửa là cả ba vị mỹ nhân, ai ai cũng là quốc sắc thiên hương, có thể nói là mầm tai họa cấp số!
Đứng đầu là một cô có mái tóc dài xinh đẹp, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, đeo một cặp kính gọng hồng, rất có một vẻ đẹp tri thức, bên trái là một cô thoạt nhìn vô cùng thanh, thướt tha yểu điệu không thể cưỡng lại, như hoa sen xanh trong nước, hơn cả mười lần khí thế của minh tinh màn bạc! Bên phải lại là một cô kẹp bím tóc đuôi ngựa, phiêu phiêu nhẹ nhàng như nàng tiên Lưu Hải, hai má đỏ bừng bừng như quả táo, hơi cười một chút liền lộ ra hai má núm đồng tiền đáng yêu, đôi lông mi sáng dài mảnh mai!
Ba người con gái này, hiển nhiên là Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi và Lạc Tửu Tịch rồi! Mã Tiểu Linh đều đã từng gặp ba người này, chỉ là Nhan Tuyết Khâm từng nói chuyện qua vài lần ngắn ngủi với cô ra, còn Chu Vi và Lạc Tửu Tịch cô không quen thân lắm, vì thế với hai cô gái này Mã Tiểu Linh chỉ gật đầu ra hiệu một chút!
- Chúng tôi nghe nói Diệp Thanh dời khỏi phòng bệnh rồi liền trực tiếp đến đây tìm!
Nhan Tuyết Khâm cười nói.
Chu Vi nói:
- Nghe nói anh ấy bị thương, chúng tôi đến xem thế nào, việc lần này quả thật huyên náo, trên báo, ti vi đều đưa tin đấy!
Lạc Tửu Tịch mím môi, thầm nói, tôi muốn đến thì đến, không giống mấy người, viện nhiều cớ như thế làm gì chứ! Lúc đó đứng ở phía sau cười không nói gì, Tiểu Lê Oa xinh đẹp đến kinh khủng!
- Haha , vào đi vào đi! Diệp Thanh vừa nãy khám bệnh xong cho bệnh nhân, bây giờ đang nằm trên giường ngủ đó!
Khách vào cửa, đem theo bao nhiêu là quà, cũng không thể để họ đứng ngoài cửa mãi được, hơn nữa Mã Tiểu Linh trước nay đều tự cho mình là chính cung, phong thái này vẫn phải thể hiện!
Mặc dù, lúc cô quay người, không kìm được mím mím môi, trong lòng thực ra cảm thấy rất không thoải mái!
Có điều, cô gái này rất hiếu thắng, trước mặt người ngoài không bao giờ biểu hiện ra ngoài!
- Diệp Thanh, anh thế nào rồi?
Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi đều đi tới, ân cần hỏi han.
- Diệp đại viện trưởng, anh làm thế nào thế, nhìn thấy anh băng bó quả là hiếm thấy đấy nha!
Đây là Lạc Tửu Tịch, từ trước đến nay đều phổi bò vô tâm như vậy, mở miệng là cười hihi, dường như trời có sụp xuống cô cũng chẳng quan tâm!
- Em như thế là đến thăm anh hay đến nguyền rủa anh đấy hả?
Diệp Thanh đặt sách xuống, tức giận nói, anh nghe được có một đám con gái đến thăm mình, liền ngồi dậy, dựa vào đầu giường, thuận tay với qua đầu giường cầm lấy một quyển sách y thuật, làm màn che.
- Tôi nào dám nguyền rủa ngài chứ? Còn không biết có bao nhiều người sẽ xé nát tôi ra ý chứ!
Lạc Tửu Tịch liếc liếc chị họ của mình, lại liếc nhìn cô bạn học khuê nữ của mình, rồi lại liếc nhìn cô bác sĩ đẹp trai kia, không nhịn được cười nói.
Lần này, cả ba cô gái nhất thời đều có chút ngượng ngùng!
- Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài còn có chút việc, ra trước xử lý một chút!
Mã Tiểu Linh lén lén liếc trộm Diệp Thanh một cái, thầm nói, đây là đều tại trêu hoa ghẹo cỏ rước về cả!
Đúng là xấu chết đi được!
Hừ, tôi chẳng thích ở đây mà chịu loại tức này, lập tức hướng về Nhan Tuyết Khâm ba cô gái thoáng gật gật đầu rồi liền đi ra ngoài!
Diệp Thanh vốn dĩ muốn giữ cô lại, nhưng lại có chút áy náy, liền không nói lên lời.
Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi có chút chột dạ, vội vàng hướng tầm nhìn ra phía khác, giả vờ ngắm nghía nội thất trong phòng, không nói gì, nhất thời không khí trở nên gượng gạo, Lạc Tửu Tịch cười hihi, lại líu ríu thăm dò Diệp Thanh một số nội tình của vụ nổ ngày hôm đó, sau đó Diệp Thanh liền kể cho cô nghe!
Lúc ban đầu, Lạc Tửu Tịch xuất phát từ thái độ lạc quan, còn thoáng có chút tươi cười, đến sau, không ngờ lại lách tách lách tách , nước mắt không kìm được liền chảy xuống như mưa:
- Quả là quá bi thảm mà! đáng thương quá!
Nhan Tuyết Khâm và Chu Vay mặc dù nghe được cũng cảm thấy buồn bã ảm đạm, vô cùng khó chịu, nhưng lại không giống cô như vậy!
- Em xem em kìa, sắp thành con mèo rồi!
Nhan Tuyết Khâm rất trìu mến rút khăn tay ra, lau nước mắt cho cô em họ!
- Em cũng không muốn mà, chỉ là không kìm được nước mắt rơi xuống thôi!
Lạc Tửu Tịch vừa khóc vừa lau nước mắt, nói.
Chu Vi nói:
- Nếu trách phải trách Diệp Thanh, kể quá là bi thảm, cái gì mà địa ngục trần gian, không nhìn thấy một thi thể hoàn chỉnh chứ, nói đến mức lòng người căng thẳng, không phải như thế!
Diệp Thanh thở dài, khoan thai nói:
- Không phải là tôi cố ý dọa các em, khung cảnh thực sự còn kinh khủng, chấn động hơn những gì tôi kể! Cảnh tượng đó, hy vọng đời này sẽ không gặp lại lần thứ hai!
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Nếu như sau này thực sự xảy ra những chuyện bất hạnh như vậy, em vẫn mong Diệp Thanh, anh vẫn sẽ xuất hiện! Bởi vì nếu không có y thuật thần thông của Diệp Thanh, không có anh ở hiện trường, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa!
Đương lúc một người con trai cùng ba người con gái thổn thức cảm thán, cửa phòng làm việc lại bị gõ vang! Trong phòng lập tức trở nên yên lặng!
- Để tôi đi cho!
- Hay cứ để tôi đi cho!
Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi liếc nhau một cái, ngăn cô lại, sau đó tự mình ra mở cửa.
- Haha, là các cô à!
Nhìn thấy hai người con gái này, Nhan Tuyết Khâm mỉm cười, cười rất miễn cưỡng, rất miễn cưỡng! Thầm nói, sớm biết trước, hôm nay mình đã không đến rồi!
Liền sau, một cô gái khuôn mặt giống như trẻ em, vô cùng hoạt bát, thân hình uyển chuyển không có người thứ hai như yêu tinh trong truyện cổ tích, còn có một cô gái trông đầy sexy, đôi môi mỏng cong lên, nắm tay nhau cùng đi vào, không phải là Ninh Não Nhi và Trần Du thì còn có thể là ai chứ?
- Haha, mấy người đến sớm quá nhỉ?
Ninh Não Nhi và Trần Du do công việc của công ty mỹ phẩm, ở tỉnh thành này cũng khá lâu rồi, thường đi lại với Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi và Lạc Tửu Tịch, lúc này liền thân mật chào hỏi, nói về quan hệ, bọn họ đều rất quen thuộc, nhưng thật ra đều là bằng mặt không bằng lòng!
Lần này, năm người con gái, cùng xuất hiện, lập tức trong phòng tràn ngập hương thơm, dường như chật trội hơn nhiều, hoặc đứng hoặc ngồi, đúng là phong tình vạn loại, chọc vào mắt người, oanh oanh, yến, báo, lời nói nhỏ nhẹ, khiến Diệp Thanh cảm thấy như mình đang lạc vào Nữ Nhi quốc!
- Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn !
Diệp Thanh hứng thơ đại phát, trong lòng hò hét, đáng tiếc là thằng nhãi này chỉ giỏi y thuật với võ công, đối với việc ngâm thơ, phú thơ thì lại chẳng bao giờ chịu nghiên cứu sâu, nếu không nhất định sẽ phú cho mỗi người đẹp một bài thơ!
- Chỉ tiếc là còn thiếu An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh! Tiểu Linh cũng không ở đây!
Đương nhiên Diệp Tĩnh là em gái, không thuộc nhóm này, Diệp Thanh chỉ là so sánh ngày hôm nay với buổi lễ mừng 6 năm của bệnh viện Hoa Đống thôi!
Hỏi thăm một chút bệnh tình của Diệp Thanh, mấy người con gái liền ríu rít tán chuyện, vất Diệp Thanh một bên, có điều bạn học Diệp Thanh lại không hề cảm thấy một chút buồn bực nào, yên tĩnh ngồi ngắm nghía mấy người đẹp, cảm thấy trong lòng tốt lên bao nhiêu, lại hoang tưởng bằng này người đẹp mà ở trên giường của mình, đồng thời cùng tấn công mình, kể cả mình là long tinh hổ mãnh, e rằng cũng không đối phó nổi? Nói không chừng đến giường còn sập xuống ý chứ!
Đang lúc nghĩ vớ vẩn, đột nhiên một cánh tay nhỏ bé, mềm mại, vô cùng to gan cấu hắn một cái ở dưới háng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.