Chương 185: Cái ổ dịch đầu tiên
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Cô ơi, cô cố nén thương đau.
Đoạn Tuyết Khảm nói, cũng không hỏi nguyên nhân vì sao mà chết, giờ hỏi nguyên nhân không phải là đào bới sâu thêm vào nỗi đau của người ta sao?
Nguyễn Diễm Thu ngồi xuống bên cạnh Nhan Tuyết Khảm nói:
- Phẩm Nhi trước đây từng làm việc trong bệnh viện này, giờ cô đến xem môi trường cống tác ở nơi này ra sao.
- Ồ, vậy sao...
Nhan Tuyết Khảm trong lòng ngạc nhiên, không nghĩ đến mình đến đây khám bệnh lại là bệnh viện mà bạn học cũ của mình từng công tác, chỉ tiếc là, bây giờ người đó không còn nữa!
- Cô ơi, người chết rồi không thể sống lại được, cô nên nghĩ thoáng một chút!
Nhan Tuyết Khảm nhẹ nhàng cầm lấy tay của Nguyễn Diễm Cảnh dịu dang nói.
- Nghĩ thoáng chứ, cô chỉ là đi qua đây nhìn qua một chút, nhớ lại một chút nơi mà con cô đã từng làm việc!
Nguyễn Diễm Thu miễn cưỡng lôi ra một nụ cười nói:
- À, Tuyết Nhi à, bây giờ cháu đang là giảng viên đại học phải không? Hiện tại đã kết hôn chưa?
Nhan Tuyết trả lời:
- Vâng cháu kết hôn rồi ạ! Và cũng đang dạy học ở Ninh Thành!
Nguyễn Diễn Thu Canh vì tò mò mới hỏi, nhưng cũng lười không muốn hỏi thêm về tình trang hôn nhân của cô ấy, nghĩ đến thì chắc cũng không có kém mình, trong bụng lại càng thêm tức giận!
- Chào chủ nhiệm!
- Chào Linh chủ nhiệm!
- Chào chị tiểu Linh!
Một cô bác sĩ xinh đẹp, dáng người cao cao đi ngang qua, thế là dường như ngay lập tức mọi người từ y tá đến các bác sĩ khác cũng đều chào hỏi cô ấy, chứng tỏ địa vị của cô ấy trong bệnh viện tương đối cao.
Một cô gái thật là xinh đẹp, cá tính, như là bông tuyết dưới ánh nắng mặt trời vậy! Ánh mắt của Nhạn Tuyết Khảm sáng lên, trong lòng ngầm tán thưởng, nghĩ bụng, nếu mình mà là đàn ông thì chắc cũng bị cô gái này hút mất hồn rồi.
Nguyễn Diễm Thu nhìn rất chú ý, mà sắc mặt thì lại khác! Đúng là con tiện nhân này mà, chính nó là người mà con trai mình thích, cũng vì cưỡng hiếp nó không được mà mới sinh ra tự sát! Tài liệu mà nhà họ Hứa đưa đến mới rõ ràng làm sao, từ các tấm ảnh chụp cho đến tên tuổi, gọi làm Mã tiểu Linh đây mà!
Tiện nhân, đáng chết, trong lòng Nguyễn Diễm Cảnh Rủa thầm, thế là trong tây liền có ngay một con dao sáng loáng, sắc nhọn, nhưng con dao được giấu trong cổ tay áo ở sau lưng lên những người xung quanh không có ai phát giác ra được mà thôi!
Mã Tiểu Linh chú ý thấy sắc mặt của Nguyễn Diễm Thu có chút khác lạ liền tiến lại gần mỉm cười hỏi:
- Cô ơi sắc mặt của cô không có tốt lắm có cần tôi làm một vài xét nghiệm cho cô không?
Trong bụng lại nhớ đến Diệp Thanh, nếu mà cái anh chàng trăng hoa kia mà ở đây thì chỉ cần nhìn qua một chút là biết được phần nào bệnh tình của bệnh nhân, còn mình thì theo bên tây y, cần phải thông qua kiểm tra mới biết được
- Giết nó, giết chết con tiện nhận này...
Thế là trong đầu của Nguyễn Diễm Cảnh gợi lên những âm thanh đen tối như chính con người tiểu nhân của ba ta vậy, tự bản thân cột lấy bản thân mình!
Diễm Cảnh động tay một cái, con dao trong tay áo như chuẩn bị lộ ra, mụ ta rất tự tin, chỉ cần không phẩy một giây là có thể ngắm thẳng vào yết hầu của Mã tiểu Linh làm một dao, rồi sau đó máu tươi túa ra như mưa, con trai mình , Phẩm Nhi trên trời chắc sẽ vui lắm! Lúc đó, máu trong người Diễm Cảnh như sôi lên, nhìn thế giới này góc nào cũng toàn màu đỏ của máu, cả thể giới chỉ còn là một màu đỏ!
- Cô ơi trong người cô không được khỏe sao.
Nhan Tuyết Khảm ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi thăm.
“”
Trong phút chốc, Nguyễn Diễm Thu liền định thần lại, gảy tay một cái, con dao lại được giấu lại vào trong tay áo, nép sát vào bên cạnh da!
- Bây giờ mà giết nó thì mình cũng không chạy thoát! Chỉ Giết dược có một đứa, đúng là không đáng! Hừm, vẫn là dùng virtuts C, đem giết hết chúng nó!
“...”
- À, không sao , tôi chỉ là nhất thời thấy chóng mặt chút thôi, bây giờ tốt hơn nhiều rồi!
Sự u ám trên mặt Nguyễn Diễm Cảnh dần dần mất đi, sắc mặt trở lại bình thường rồi miễn cưỡng lôi ra một nụ cười nói.
Mã Tiểu Linh liền ân cần hỏi thăm:
- Cô ơi hay là để con sắp xếp ai đó kiểm tra cho cô nhé?
Giọng nói của cô ấy vẫn ân cần, thế mà không hay biết vừa rồi mình đã đặt chân vào một nửa đoạn đường đến cửa quỷ!
- Không cần! Tôi vẫn khỏe lắm!
Nguyễn Diễm Cảnh không kiên nhẫn cười ha ha nói.
- Ồ, vâng nhưng nếu có gì thì cô cứ kêu y hoặc bác sĩ của chúng cháu!
Mã Tiểu Linh mỉnh cười nói, rồi sau đó từ từ rời đi, xem xét các giường bệnh một lượt rồi thấy không có điều gì bất thường rồi mới bắt đầu đi tuần tra các chỗ khác!
- Cô không thật sự không sao tốt quá rồi, vừa rồi sắc mặt cửa cô tối sầm lại, làm cháu sợ chết đi được!
Trong lúc đó Nhan Tuyết lo lắng hỏi.
- Không có gì, chỉ là sáng nay tôi khồng ăn sáng nên đường huyết có thấp một chút mà thôi! ...
Nguyễn Diễm Thu vẫy tay, giảo hoạt nói.
Nhạn Tuyết nói:
- Vậy cô may đi mua cái gì ăn đi không để đói như vậy không có tốt với cơ thể đâu!
- Ờ!
Nguyễn Diễm Thu vui mừng, bụng nghĩ, đang đợi câu này của cô mãi đây, liền nói:
- Vậy cháu có muốn ăn chút gì không cô mua cho!
Nhan Tuyết Khảm nói:
- Không cần đâu, không cần đâu, cháu mới ăn sáng xong!
Nguyễn Diễm Cảnh kiên trì nói:
- Vậy uống một tách trà nhé, con trai cô lúc nhỏ cũng thích uống trà sữa lắm!
Trong lòng mụ ác hiểm nghĩ:
- nếu mày có không uống thì tao cũng ép mày uống, không thì ai truyền bệnh sưng gan này đi cho ta cơ chứ.
- Vậy được thôi! Cám ơn cô nhiều lắm!
Nhan Tuyết Khảm không từ chối được, lại sợ gợi lên lỗi đau trong lòng của cô ta liền, nên liền nhanh chóng chấp nhận.
- Vậy cháu đợi một lát nhé, cô đi một lát rồi về ngay thôi!
Nguyễn Diễm Thu vui vẻ đi ra!
- Đúng là một người tốt, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh...
Nhan Tuyết Khảm than cảm, cô ấy cũng có nghe qua về gia đình nhà họ Hứa, biết Hà Phẩm Dật là con riêng , từ nhỏ đã sống dựa vào Nguyễn Diễm Thu, cũng chư một lần đặt chân vào nhà họ Hứa.
Không được một lúc sau, Nguyễn Diễm Cảnh đem một cốc trà sữa nóng hổi đi vào!
- Tiểu Tuyết à, cốc trà này mới pha xong, vẫn còn nóng, uống một ngụm vào tốt cho đường ruột lắm đấy!
- Cô ơi, sao nhanh vậy? Đến bản thân cô cũng chưa ăn gì à.
Nhan Tuyết Khảm vẻ mặt cảm động.
Nguyễn Diễm Thu nói:
- Tôi ăn cơm tương đối nhanh, vừa đi vừa ăn là hết veo à! Nào, cháu uống thử chút đi!
Nói đoạn liền đem tách trà đưa cho Nhan Tuyết Khảm.
Đây là loại trà sữa xung thức, đang được quảng cáo nhiều trên TV, bày bán bừa bãi, chỉ nói bán cốc trà này thôi cũng đã nhiều rồi, Nhạn Tuyết mỗi lần nhìn thấy loại trà sữa này là đều thấy khó chịu, cái người kia là ai thế cơ chứ, sao mà chế tạo ra nhiều rác thế, lại còn quảng cáo khoác lác mà không biết ngượng sao?! Vì vậy nên cô ấy tuyệt đối không uống trà sữa! Mà hơn nữa uống trà sữa nhiều dễ bị có bụng, mà cô ấy thì lại muốn giữ dáng người kiều diễm của mình!
Nhưng bây giờ là mẹ cảu bạn học cũ đích thân mang đến mời, người ta lại nhiệt tình như vậy, đúng là không có tiện từ chối, chỉ còn cách nhận lấy mà thôi!
- Sao thế, không thích uống sao?
Nguyễn Diễm Thu thấy Nhan Tuyết chỉ cầm mà không uống, thế là trong lòng có chút nôn nóng, bên trong là loại viruts có một không hai đó, rất đáng giá đấy! Không uống mà đổ đi không phải là lãng phí sao?
Lại thêm nữa, cái viruts gây sưng gan C này chỉ có thể thông qua sinh hoạt hàng ngày hoặc là máu hoặc là đồ ăn để truyền nhiễm mới có thể phát huy hết độc tính,...Lại!
Nếu mà chỉ thông qua không khí hoặc tiếp xúc qua da, thì sáu đến bảy phần cũng chưa chắc được! Đương nhiên là nếu như có nhiều người bị truyền nhiễm rồi thì cũng có thể thông qua không khí để truyền nhiễm, nhưng đây lại bị bỏ trong hộp, đóng băng bao lâu như vậy cho nên cần một vật chủ để làm tổ ấp chứng, dùng người sống là tốt nhất! Thiết nghĩ, cho Nhan Tuyết Khảm là người đầu tiên làm tổ dịch vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.