Chương 264: Càng kích thích hơn!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút, lúc này Tiểu Linh còn đang ngủ đấy, chúng ta đừng ảnh hưởng đến nó.
Mẹ của Mã Tiểu Linh Khổng Tuệ Cầm vào trong phòng, cố hạ giọng xuống, chầm chậm động tác nói.
Bên cạnh, tiếng của Mã Chấn Hoa khẽ vang lên:
- Con nhỏ này, thường xuyên tăng ca, thật vất vả.
- hả , sao đèn của phòng Tiểu Linh vẫn sáng vậy?
Khổng Tuệ Cầm giọng kinh ngạc truyền đến
Lập tức, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh giật mình, hai người ngay cả thở mạnh cũng không dám, Mã Tiểu Linh vẫn ngồi trên cơ thể Diệp Thanh, “ Tiểu Diệp Thanh” hung hăng trong cơ thể cô, vẫn tráng kiện rất thẳng, không nhũn ra, hai người vẫn duy trì tư thế nồng ấm này, động đậy cũng không dám động, chỉ sợ động một chút, giường lại vang lên tiếng “ cót ca cót két” bị ba mẹ ở bên ngoài phát hiện.
Hai người đồng thời cũng thầm tự may mắn vô cùng, may mà qua cao trào rồi, nếu không thì, đang lúc trong mây mưa này ba mẹ về, hai người chịu cũng không chịu được hồi tưởng lại cảm giác sung sướng vừa nãy, quả thực khiến người ta điên cuồng, làm người ta sung sướng đến cùng cực, cho dù chết ngay cũng đáng.
Trong phòng khách, Mã Chấn Hoa nói:
- Con nhỏ này, phải chăng một mình ngủ ở nhà cảm thấy sợ, cố ý để đèn sáng chăng?
- Nói càn, Tiểu Linh từ nhỏ đã to gan, lúc 8 tuổi còn dám một mình ở nhà không bật đèn.
Khổng Tuệ Cầm hơi thổi phồng lên nói:
- Con nhỏ này giống tôi, nào có giống ông, gan nhỏ như gà, thảo nào ông lớn tuổi như vậy vẫn còn làm hiệu trưởng.
- Bà xem bà nói kìa, đã nói vài câu, liền động đến tôi, chẳng may con nó nghe được thật mất mặt
Mã Chấn Hoa tức giận trách.
Trong phòng, Diệp Thanh không kìm nổi lén cười, Mã Tiểu Linh liền trách cắn cho hắn một cái, khẽ quát:
- Anh cười cái gì hả?
- Tôi cười anh em đó, bề ngoài, một hiệu trưởng vô cùng uy nghiêm, nào ngờ còn nhát gan.
- Thiết, không được cười, ba em chỉ sợ đêm tối mà thôi, nghe nói lúc ông còn nhỏ ở nấm mồ gặp ma, sau đó luôn luôn tin.
- Choáng, đó không phải gần giống ba anh, ba anh cũng rất tin điều đó
Diệp Thanh bàn tay không dời, vẫn nắm cặp mông đẫy đà của Mã Tiểu Linh, lập tức toàn tay thịt trắng mịn, hương ngào ngạt, khiến hắn lại sôi trào lên lần nữa, thật sự, vật thật khiến người ta cảm hứng bất tận.
- ác…
Mã Tiểu Linh mở to miệng khẽ kêu, cảm nhận bên trong cái đó căn bản chưa mềm vẫn lớn, đột nhiên nhảy dựng lên, như muốn lần nữa phình lên, khiến chính mình còn chưa hồi phục triệt để thân thể mềm mại trong cơn co thắt lại lần nữa tê dại không ngừng, không khỏi khẽ rên, sau đó cắn một cái trên bả vai của Diệp Thanh.
- A
Lần này đến lượt Diệp Thanh khẽ kêu, nén đau.
- Đáng đời, ai bảo anh giở trò?
Mã Tiểu Linh mệt mỏi nằm trên thân hắn, khẽ nói bên tai hắn, vừa nãy nếu không cắn hắn, e rằng chính cô sớm kêu ra tiếng rồi.
- Nguy rồi, tối qua hình như còn chưa khóa cửa phòng
Diệp Thanh bất ngờ nghĩ ra, căng thẳng nói.
- Hả? vậy phải làm sao? Anh nhanh đi chốt lại
Mã Tiểu Linh lo lắng nói. Nếu ba mẹ bất ngờ xông vào, thấy mình đang trơn tru nằm trên người Diệp Thanh, còn không đánh chết mình, tư tưởng của phụ thân đại nhân vẫn còn rất truyền thống.
- Vậy, em đứng lên, anh đi khóa cửa.
Diệp Thanh vuốt lưng ngọc trơn bóng của Mã Tiểu Linh nói.
- Chân em mềm nhũn, không thể nhấc …
Mã Tiểu Linh khẽ đỏ mặt, ấp úng nói. Đôi mắt quyến rũ như nước mùa xuân, lộ vẻ oán trách, tên khốn, sao khỏe như trâu, mới có một đêm đã khiến mình thành thế này, trông bộ dạng hắn kìa, như chưa hết đâu, đây muốn thức sự bỏ làm, ta sao có thể chịu đựng trừng phạt của hắn? Cũng không phải sao, đêm qua bị hắn làm cho choáng, Mã Tiểu Linh vừa nghĩ đến đó, cơ thể lại nóng đầy ham muốn tình dục.
- Ha ha
Diệp Thanh đắc ý cười, cảm giác chinh phục tư nhiên mà sinh ra.
- Anh còn cười, xấu chết được?
Mã Tiểu Linh ngượng không ngượng được, cơ thể lại khát khao, lại bủn rủn cực kì mâu thuẫn.
- Được rồi, được rồi,. anh giúp em
Diệp Thanh nói xong liền chuyển nàng xuống.
- Khẽ một chút, đừng gây tiếng động lớn.
Mã Tiểu Linh nói nhỏ dặn dò.
- Ừ, anh biết mà.
Diệp Thanh dùng tay khẽ nâng eo Mã Tiểu Linh, nhấc cô xuống dưới, đồng thời lưng của mình ngả về sau, cây gậy nóng bỏng cứng rắn như thép, gắn chặt với hoa bên trong từ từ rút ra, sau đó, liền khẽ lật ngược thân thể mềm mại của Mã Tiểu Linh, đặt bên cạnh mình.
- Anh mặc quần áo vào, đừng để nhiễm lạnh.
Đôi mắt quyến rũ như tơ kèm ẩn tình của Mã Tiểu Linh nhìn Diệp Thanh.
- Không sao, không cần mặc
Diệp Thanh xua tay, nuy toàn thân cùng “ Tiểu Diệp Thanh” rón rén đi, đi đến phía sau cửa.
Hai người nói chuyện ngầm, nhỏ đến lúc không thể nhỏ hơn.
Diệp Thanh đi chưa được vài bước, mẹ của Mã Tiểu Linh bất ngờ đi từ về phía gian phòng bên này, Diệp Thanh lập tức giật mình kinh hãi, vội đứng lại không dám động đậy.
- Chấn Hoa à, giúp em cất các đồ này, đây đều là đặc sản để làm quà cho người thân bạn bè.
- Trước tiên ngủ đã, chiều tính sau.
- Đã ngủ một đêm ở trên xe lửa rồi, em làm sao còn ngủ được nữa?
- Vậy được rồi, nói nhỏ chứ, đừng ầm ĩ để Tiểu Linh nghỉ ngơi.
….
Đợi một lát, ba mẹ em còn ở cửa phòng khách, Diệp Thanh lập tức tiến thoái lưỡng nan, muốn biết, cho dù hắn lén sờ đến cạnh cửa cũng không dám khóa trái laij, vì vật đó vừa ấn xuống, sẽ phát ra tiếng “ keng” , đó còn không lập tức kinh động đến các trưởng bối ở ngoài sao?
Mã Tiểu Linh hướng đến hắn nháy mắt liên hồi, Lúc này Diệp Thanh mới chú ý, quần áo mình đều để ở trên ghế, ý tứ đó Mã Tiểu Linh dường như đang kêu hắn đem giấu quần áo đi, Diệp Thanh nghĩ ngợi cũng đúng, vội vàng cầm quần áo vo thành một đống, nhét vào bên trong tủ của Mã Tiểu Linh, sau đó quay người lên giường, không có cách nào, lúc này không thể đi khóa cửa, sơ xẩy làm không tốt sẽ dẫn đến chú ý của hai người ngoài cửa.
- Tiểu Linh, giầy của anh vẫn còn để trên giá giầy ngoài phòng khách.
Diệp Thanh lo lắng nói, hắn lên giường lại lần nữa ôm Mã Tiểu Linh vuốt ve, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, thầm nghĩ, đại khái chính là truyền nói “ hương ấm áp”, so với bên ngoài quả thực không biết sảng khoái hơn bao nhiêu lần, khiến cho người say mê cả đời không muốn ra.
- Giầy không việc gì, cùng lắm em nói lần trước anh đên bỏ lại ở đó.
Ừ, muốn tắt đèn hay không? Nếu chẳng may ba mẹ vào tắt giúp em?
- Vậy, anh đi tắt đi.
Diệp Thanh lén duỗi tay ra, đang muốn tắt đèn, cửa phòng bất ngờ vang tiếng động, Diệp Thanh sợ như rắn, lập tức thu về trong động, không, là chui vào trong chăn
Cửa phòng mở, mẹ của Tiểu Linh đi vào.
Mã Tiểu Linh không biết sức lực đến từ đâu, ôm chăn ngồi dậy, dựa nghiêng vào giường, bắt chéo chân, che dấu một chút, trong chăn to như vậy như hai người sống, ngươi làm mẹ của nó mà không thấy sao? E rằng ngay cả người mù cũng có thể thấy.
- Mẹ, sao hai người sớm như vậy đã về rồi?
Mã Tiểu Linh thực sự chột dạ, con tim loạn nhịp “ thình thịch”,vẻ mặt tươi cười hỏi han.
- Chơi thỏa rồi, nên về trước dự định, sao đánh thức con hả?
Khổng Tuệ Cầm đi vào, tiện tay tắt đèn, công tắc đèn ở đầu giường có một cái, bên cạnh cửa phòng cũng có một cái, Khổng Tuệ Cầm đang tắt cái ở cửa phòng.
- Không, không , con ngủ không được, dậy xem ti vi
Mã Tiểu Linh cười nói, sau đó vươn tay trắng ngần, cầm lấy điều khiển từ xa ở bên cạnh gối đầu, mở Tv.
Trên TV đang chiếu bộ phim tình cảm Hàn Quốc, Mã Tiểu Linh lập tức có ý để xem, vừa xem vừa không ngừng run chân, không có cách nào, Diệp Thanh tên xấu xa này ở trong chăn làm chuyện xấu, hôn trộm cái rốn tròn, còn dùng tay khiêu khích bộ vị và lông mao nhạy cảm nhất của nàng, khiến cô vừa ngứa vừa buồn.
- Tên xấu xa này, lát nữa sẽ không tha cho ngươi.
Mã Tiểu Linh cắn răng cố nén, không thể biểu hiện ra ngoài, còn muốn tìm cách cười để mê hoặc mẹ cô.
- Con nhỏ này, sao ngồi còn ngồi không yên, trên giường còn bắt chéo chân vậy?
Khổng Tuệ Cầm tức giận nói.
- à, tối qua con ngủ không ngon, chân rất khó chịu, liền vếch vếch lên, khà khà, khà khà.
Mã Tiểu Linh nhếch miệng, ngây ngô cười với mẹ cô.
- Vậy, tùy con Tiểu Linh, ta đã mua cho con một chiếc váy rất đẹp, cầm vào để cho con xem xem.
- òa… vậy được rồi.
Mã Tiểu Linh vốn muốn cự tuyệt, nhưng thấy mẫu thuân vui vẻ vô cùng, không đành lòng làm phật ý bà, hơn nữa, đó cũng không phải là phong cách của mình, đành cười nhận, trong lòng không ngừng kêu khổ.
- Vâng, cái váy đó ta vừa nhìn đã cảm thấy rất hợp với con, cho nên mua ngay cho con.
Khổng Tuệ Cầm cực kì vui mà đi ra cửa.
Được một khoảng không như vậy, Mã Tiểu Linh liền dùng chân sau đá vào lưng của Diệp Thanh, tên khốn này, làm chuyện xấu, xấu xa, chị đây đá chết ngươi.
Diệp Thanh phản kích, dùng miệng đi liếm nhị hoa của cô, Mã Tiểu Linh làm sao chịu được, suýt chút nữa kêu lên, đôi chân thon dài kẹp đầu Diệp Thanh bị vây lại ở giữa hai đùi.
- Tiểu Linh, con đang làm gì đó?
Khổng Tuệ Cầm cầm quần áo tiến vào, tò mò hỏi, Mã Chấn Hoa cũng về phòng đi ngủ rồi.
- A, không không , không có gì
Mã Tiểu Linh vội vàng lấy lại tư thế vắt chéo chân, dùng chân khẽ áp chế Diệp Thanh, ra hiệu cho hắn ngoan ngoãn chút.
Tuy nhiên lúc này, dù Mã Tiểu Linh không ám hiệu Diệp Thanh cũng không dám ngọ nguậy, cũng chỉ ngón tay và miệng khẽ phá một chút trong phạm vi nhỏ.
- Nào, con mặc thử váy đi, xem có hợp hay không?
Khổng Tuệ Cầm vẻ mặt mong chờ hỏi.
Mã Tiểu Linh cười nhạo nói:
- Mẹ, đang giữa mùa đông, con, con sợ lạnh để hôm khác thử nhé?
- ồ, vậy thôi, ta giúp con treo trong tủ đồ nhé
Khổng Tuệ Cầm xoay người muốn đi mở tủ.
- Mẹ
Mã Tiểu Linh sợ tới mức vội vươn tay ra, kêu, hai cánh tay như ngọc, sạch sẽ trơn tru, không một sợi tơ.
- Con nhỏ này, sao đi ngủ cũng không mặc áo ngủ vậy, cẩn thận cảm lạnh
Khổng Tuệ Cầm lập tức quan tâm nói.
Mã Tiểu Linh vội thu tay lại, dùng chăn che ngực, tay của Diệp Thanh đang nắm nhũ hoa của mình, nếu để mẹ thấy thì nguy rồi.
- Vâng, con biết rồi, tối qua quên mặc mà thôi.
- A , không có gì, không sao đâu, mẹ để trên ghế giúp con là được rồi, lát nữa lúc con dậy sẽ thử xem, để trong tủ con còn muốn lấy ra không?
Mã Tiểu Linh cười hi hi giải thích. Sao nghe như có chút có tật giật mình.
- Vậy, được rồi, để trên ghế, a , ta nói:
- à đúng rôi, thanh niên các con thích ngủ thoát y.
Khổng Tuệ Cầm lắc đầu cười, váy liền để trên ghế, nói:
- Ta để ở đây trước, lát nữa con dậy, có thể mặc thử.
- Vẫn là mẹ tốt nhất
Mã Tiểu Linh cười nịnh, trong lòng lo lắng đến chết, mẹ, sao người vận chưa đi, còn không ra ngoài là ta lộ tẩy rồi.
- Được rồi, con tiếp tục xem TV nhé, lát nữa mẹ làm xong bữa sáng, gọi con dậy ăn
Khổng Tuệ Cầm khẽ kéo cửa, trở về phòng.
Mã Tiểu Linh lập tức thở phào.
Đột nhiên, bên dưới lại chặt lại, khiến cô chịu không nổi lại lần nữa khẽ kêu, tên khốn này sao lại mạnh thế?
Cũng không phải là, cậu nhỏ nóng rực đó lại đi sâu vào cơ thể mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.