Chương 147: Châm vào ngực thì có để lại sẹo không vậy?
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Thế nào gọi là vọng chẩn? Cũng chính là bác sĩ dùng chính thị giác của mình quan sát tất cả những bộ phận và toàn thân của bệnh nhân để chẩn đoán triệu chứng, và quan sát những chất được thải ra nữa vân vân, tiến hành quan sát có mục đích những bộ phận, đó là một trong tứ chẩn của đông y.
Nội dung chủ yếu của vọng chẩn bao gồm, qua sát thần, sắc, hình, thái, lưỡi, kinh mạch, da, ngũ quan, cửu khiếu vân vân, ngoài ra còn có những chất bài tiết, và hình, sắc và chất lượng của chất bài tiết nữa.
Trong đó, lưỡi chẩn và chẩn đoán sắc thái của mặt thuộc đầu mặc ngũ quan, nhưng do lưỡi và mặt phản ánh tình hình bệnh tình của nội tạng, tính xác thực cũng rất cao, do vậy hình thành nên chẩn sắc mặt và lưỡi chẩn, hai hạng mục này thuộc phần chẩn pháp truyền thống của đông y.
Nhưng hiện tại Diệp Thanh dùng phương pháp chẩn đoán bộ phận, chính là quan sát những bộ phận phát bệnh.
- Chị Hàn, quả thực rất xin lỗi, bệnh của chị cũng có chút khó khăn, chỉ dựa vào bắt mạch thì không thể nào chẩn đoán chính xác được, nên cần...
Diệp Thanh có chút ngượng ngùng hỏi, thầm nghĩ, người ta sẽ không mắng mình chứ?
Nhưng, tiếp theo, phản ứng của đối phương nằm ngoài dự kiến của cậu.
- Cái kia là cái gì?...
Vẻ mặt chị Hàn đỏ ửng lên, tim đập thình thịch, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh, chỉ khẽ hỏi.
Lúc này, trong đầu cô hiện lên một người như bản sao của cô vậy, cứ nói với cô:
- Để cho hắn xem đi, để cho hắn xem đi, chỉ xem một lát thôi, chỉ là khám bệnh thôi mà, có sao đâu.
Tiếp theo, lại lóe ra một người khác, cũng như bản sao của cô vậy, lớn tiếng phản bác:
- Sao ngươi không biết xấu hổ vậy? Không ngờ lại đồng ý cho một người không hề quen biết gì xem ngực sao?
- Nhưng hắn là bác sĩ mà.
Hình ảnh trước, nói có vẻ rất có lý.
- Là bác sĩ thì sao nào, hắn là một gã đàn ông mà.
Hình ảnh sau này đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hình ảnh kia nói
- Vậy cũng không thể có bệnh mà không chữa được, sau ngươi có thể giấu bệnh sợ thầy thuốc chứ.
Hình ảnh trước cãi lý.
- Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, muốn để người khác xem thì hãy bước quan cửa ải tôi rồi hãy nói.
- Làm sao để qua đây?
- Oẳn tù tì.
- Được, nào!
- Một, hai, ba!
Hai người đồng thời đưa tay ra, hình ảnh thứ nhất ra nắm đấm, hình ảnh sau ra kéo, lần này thắng thua đã phân, hình ảnh sau lập tức biến mất.
- Tôi đã nói rồi, tôi cần phải kiểm tra kỹ ngực của chị, mới có kết luận chuẩn xác được.
Diệp Thanh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng người bệnh ở đây, lại do Ninh Não Nhi khẩn cầu, nên cậu không thể không chữa được, nên hít một hơi thật sâu nói.
- Vậy được thôi.
Chị Hàn cúi đầu xuống, giọng nói yếu ớt lí nha lí nhí.
Trong lòng Ninh Não Nhi bỗng nhiên cảm thấy có gì khó chịu, giống như có ai đó xâm nhập vào lãnh địa của mìn vậy, hoặc người khác lấy trộm của mình cái gì vậy, nhưng, cái cảm giác này chỉ mơ mơ hồ hồ thôi, ngay cả bản thân cô còn không hiểu rõ nữa là, chỉ trong chốc lát rồi tan biến mất.
Bây giờ, tên đã gắn vào cung rồi, không thể không bắn, Ninh Não Nhi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ nói:
- Vậy chúng ta lên tầng ba, vào phòng làm việc của tôi đi.
Sau đó, liền dẫn hai người đi lên lầu, trong lòng suy nghĩm thầm nói, đành để cho Diệp Thanh chữa bệnh cho cái chị Hàn này vậy, nếu mà chữa không khỏi, thì bản thân mình cũng gặp nhiều phiền phức lắm. Hơn nữa, bây giờ cũng không biết những khách hàng khác thế nào rồi, nếu quả thật là do tinh dầu, e rằng sẽ còn rất nhiều khách hàng bị bệnh như vậy, tới lúc đó, e rằng mình phải đóng cửa tiệm mất.
...
Lên lầu, đóng cửa xong, chị Hàn vẻ lưỡng lự cưởi chiếc áo phông màu trắng ra, sau đó lại cưởi chiếc áo lót màu tím ra, lập tức, đôi gò bồng nguy nga hiện ra trước mắt, nhưng trên bầu ngực trắng nõn nà như sữa bò kia có những chấm đỏ đỏ, to bằng hạt vừng, dày đặc, giống như hai trái dâu tây to vật vã vậy.
Trong lòng Diệp Thanh không có chút tạp niệm nào, hoàn toàn nhạp vào trạng thái của một bác sĩ, tỉ mỉ thăm khám cho bệnh nhân.
Ninh Não Nhi thì cứ nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thanh quan sát, thầm nghĩ, nếu cậu mà tận dụng cơ hội có những ý nghĩ này nọ, thì sau này ta sẽ không thèm để ý gì tới mi nữa.
Nào ngờ, nhìn một hồi lâu, ánh mắt của Diệp Thanh vẫn như vậy, trong suốt không hề có vẩn đục nào.
Ninh Não Nhi liền mỉm cười, tên tiểu tử này cũng rất đứng đắn đó chứ, không ngờ trong hoàn cảnh này mà vẫn giữ được thái độ nghiêm túc không có chút tạp niệm nào quá thật ngoài sức tưởng tượng, quả nhiên là người đã được giáo dục dãy dỗ từ nhỏ.
Nhưng, lập tức nàng có những suy nghĩ thoáng qua, tên Diệp Thanh này, nhìn thấy đôi gò bồng nóng bõng của phụ nữ mà không động lòng, làm gì có người đàn ông nào như vậy chứ? Chẳng nhẽ có vấn đề sinh lý gì rồi sao? Hoặc là chén nhiều phụ nữ quá rồi, chắc không còn là trai tân lâu lắm rồi.
- Có cảm giác ngứa không vậy?
Diệp Thanh dùng thay sờ sờ vào những nốt đỏ trên bầu ti, phát hiện khi dùng lực ấn vào những nốt đỏ đó thì nó sẽ biến sắc, nên hỏi.
Chị Hàn cảm thấy bị Diệp Thanh ấn vào chỗ đó toàn thân nóng bừng, truyền tới những khoái cảm lạ thường, giống như bị điện dật vậy, ở dưới dường như đã tiết ra cái gì ướt ướt tự lúc nào rồi.
- Hơi ngứa.
Theo bản năng chị Hàn khép hai chân lại, nói. Nói xong cảm thấy mình như mơ hồ, không biết anh chàng đẹp trai này đang hỏi gì nữa, hỏi khi hắn sờ vào ngực mình có ngứa hay không hay là cái nốt đỏ đó có ngứa hay không.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Tình hình có chút phức tạp, hiện tại tôi vẫn chưa dám quả quyết là do nhân tố bên ngoài hay là bên trong. Nhưng, ban đỏ nổi thành đốm to thì phần lới là do nội uẩn thấp nhiệt, ngoại thụ phong thấp nhiệt mà tạo thành, có một bộ châm pháp, có thể giúp chị trong một phạm vi nhất định giải trừ độc tố, thuyên giảm tình trạng bệnh tật, không biết chị có muốn thử không vậy?
- Châm cứu à? Có đau lắm không vậy?
Chị Hàn đang lõa thể phần trên, cảm thấy ngượng ngùng hỏi.
- Không đâu, chị chỉ cảm thấy lành lạnh, rất thoải mái.
- Vậy có để lại sẹo không vậy?
Chị Hàn lại hỏi.
- Đương nhiên là không rồi, bảo đảm không có một vết tích nào.
Trong lòng Diệp Thanh buồn bực, người phụ nữ nào cũng sợ trên cơ thể mình có sẹo là sao nhỉ?
- Vậy thì tốt, cậu châm đi, cần tôi nằm xuống không?
Chị Hàn dũng cảm ngẩng đầu lên, vội liếc nhìn Diệp Thanh một cái.
Diệp Thanh vẫn thản nhiên, chỉ nghiêm túc nói:
- Không cần, ngồi vậy là được rồi.
Lúc đó liền rút ra một bao ngân châm, rồi lại bảo Ninh Não Nhi lấy cho ít cồn và băng gạc sát trùng.
Trong lòng chị Hàn có vẻ hơi buồn buồn, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế sa pha của Ninh Não Nhi.
Diệp Thanh vê vê chiếc kim dài và nhỏ, sử dụng Thương Lê Thần Châm, châm vào những huyệt trên ngực của chị Hàn, một lát sau, đã châm được mười chín huyệt, còn châm cả vào hai đầu ti nữa.
Chị Hàn chỉ cảm thấy có một cảm giác thèn thẹn dâng trào, phản ứng của cơ thể ngày càng mãnh liệt, ở dưới đã ướt ướt lắm rồi, chiếc quần lót dính chặt vào người.
Ninh Não Nhi liếc nhìn Diệp Thanh một cái, thầm nghĩ, cậu đúng là quân tử, hay là ngụy háo sắc vậy, ngay cả hai đầu ti cũng không tha nữa sao, nhưng, cô quan sát, cũng thấy, ánh mắt của Diệp Thanh vẫn rất trong suốt, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, thậm chí trên trán cũng đã có mồ hôi toát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.