Chương 197: Chủ nhân người thật là dối trá à
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Viện trưởng, tôi muốn đi!
- Viện trưởng, tôi cũng muốn đi!
...
Bài diễn thuyết khẳng khái của Trương Hạo Bác đã làm cho cả bệnh viện Ngô Đồng như nổi bão lên vậy, đã có thêm hai bác sĩ khoa bệnh truyền nhiễm và chín y tá cùng khoa đó muốn đi vào tòa nhà khoa cấp cứu cùng bọn họ!
- Được! Chúng ta đi!
Trương Hạo Bác vung tay lên, dẫn theo đội quân hừng hực khí thế này tiến vào đó bổ sung lực lượng cho khoa cấp cứu!
Bốn vị bác sĩ đã được chiêu mộ lúc trước, chuyên gia nội khoa Hàn Quốc Hưng bệnh viện Ngô Đồng, chuyện gia sản phụ Tưỡng Xuân Yến bệnh viện Ngô Đồng, chuyên gia đầu ngành bệnh viện Nhân Dân thành phố Lưu Quốc Khôn và chuyên gia dược tễ bệnh viện Nhân Dân thành phố Mạc Sơ Đồng, tất nhiên cũng theo sát ngay phía sau đó!
Lưu Quốc Khôn nhìn thấy hào khí phong độ của Trương Hạo Bác mà vô cùng khâm phục:
- Vẫn là lão Trương làm được! Ở đây ông ấy là người nhiều tuổi nhất, nhưng mà thân thể và sức khỏe của ông ấy vẫn giữ được tốt như vậy, phong độ khỏe mạnh, lại thêm tiếng nói của ông ấy cũng có trọng lượng nữa, không ngờ chỉ cần kêu gọi thôi mà cũng có không biết bao nhiêu là nữ y tá muốn đi theo ông ấy! Nếu mà đổi là mình thì chắc là một người cũng không có quá đi mất!
Hàn Hưng Dân trong lòng thầm tán thưởng:
- Chẹp chẹp, nhìn sự uy phong của viện trưởng kìa, có thể là cả cái bệnh viện Ngô Đồng này cũng chỉ có Diệp Thanh mới có thể đem so sánh được! Tôi cũng than thở vậy đây!
Tương Xuân Yến cũng ngậm cười, khen thầm Trương Hạo Bác như một bảo đao chưa già vậy, nếu mà trong bụng còn muốn trăng hoa thì cũng vẫn còn phong độ hợp với mấy em trẻ trung chán!
Mạc Sơ Đồng của bệnh viện Nhân Dân thành phố cũng có thêm một cái nhìn hoàn toàn mới về bệnh viện Ngô Đồng:
- Ôi, lúc đầu tôi còn có một chút xem thường cái bệnh viện đầu tư góp vốn này, cứ nghĩ rằng bệnh viện tư nhân thì chỉ chú ý đến lợi nhuận, chẳng có coi trọng gì đến y đức cả, hôm nay đến đây gặp mới biết, bệnh viện Ngô Đồng đúng là ngọa hổ tàng long! Không cần nói ai khác cả, chỉ cần nói đến hai người là Trương Hạo Bác và Diệp Thanh thôi thì bệnh viện Trung Y thành phố cũng không có ai có thể so sánh được!
Rất nhanh, tổng cộng hơn mười sáu bác sĩ và y tá đều đã đi đên trước tòa nhà khoa cấp cứu! Những bac sĩ và y tá thủ giữ ở đây đều thờ phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng có thể được thay ca nghỉ ngơi rồi!
Nhất là những đồng chí đã có tuổi như Lão Trịnh và Cao Lệ Bình, đều ngã gục xuống ngủ rồi!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tầng hai y linh bảo tháp, diệu thủ cảnh
Lưu tuyền phi bộc, giai mộc thông lung, huyền ảo như là trong cõi tiên cảnh bồng lai vậy, một tòa nhà cổ kính to lớn sừng sững!
Đột nhiên, một người thanh niên tuấn tú mặc chiếc áo khoác to dài màu trắng, lớn giọng nói:
- Tiểu Vũ Nhi, mau ra đây!
Lập tức ở phía trước anh ta xuất hiện một hào quang ngũ sắc, trong phú chốc tập hợp lại hội tụ thành một hình ảnh người với gương mặt đẹp như thiên sứ, đôi tai nhọn, vong eo nhỏ xinh, đường nét gợi cảm, đôi chân thon thả dài thướt tha, đúng là một tuyệt thế giai nhân!
- Chủ nhân sao người lại có vẻ mệt mỏi như vậy? Làm chuyện xấu xa gì rồi phải không?
Tiểu Vũ Nhi nhìn thấy gương mặt Diệp Thanh mệt mỏi, lại còn lấm tấm mồ hôi trên trán, liền trêu đùa nói.
Diệp Thanh lúc đó cũng cảm thấy được nhẹ nhõm ít nhiều, được một mỹ nhân nhỏ bé xinh đẹp như vậy gọi là chủ nhân một cách ngọt ngào nhẹ nhàng thì ai mà chẳng cảm thấy thoải mái cơ chứ? có thể không cảm thấy dễ chịu được không? Đàn ông mà, đều có một chút sĩ diện trong lòng! Cho dù bình thương bọn họ chẳng bao giờ chịu thừa nhận cả!
- Ôi, chủ nhân của cô làm gì còn tâm trí nào mà đi làm chuyện xấu à?
Diệp Thanh than thở nói:
- Chủ nhân của cô đang sầu chết đi được đây!
Anh bạn Diệp Thanh của chúng ta nghĩ trong đầu, lúc muốn làm chuyện xấu thì người ấy cũng không có ở đây à! Kì thực gì chứ, nếu mà cô ấy có không ngã bệnh thì anh ta có muốn làm chuyện xấu với cô ấy cũng không có làm được!
- Chủ nhân, vậy để Tiểu Vũ Nhi này phục vụ ngài nhé!
Tiểu Vũ Nhi cười duyên dáng rồi bay đến ngồi trên vai của Diệp Thanh.
Diệp Thanh cười khổ sở, cái cô bé Tiểu Vũ Nhi này, đúng là không học cái tốt mà chỉ học cái xấu à, không ngờ dám trêu chọc cả chủ nhân nữa cơ đấy? Nghe câu nói kia kìa, cứ như là dám làm chuyện đó thật vậy, lại còn bay đến ngồi lên người chủ nhân nữa! Không có lịch sự chút nào cả! Diệp Thanh lúc đó muốn đánh vào cái mông nhỏ bé của cô ấy!
- Tiểu Vũ Nhi, cô phân tích giúp tôi xem là cái loại viruts này là cái thứ gì vậy, nó có chỗ khuyết nào có thể lợi dụng?
Diệp thanh lại nhớ lại còn một đám đông người nữa đang nhờ vả anh ấy nữa chứ, thế là bỏ qua không có trêu đùa cô ấy nữa, nhanh chóng lấy ra mẫu phẩm đưa cho Tiểu Vũ Nhi!
- Cái này là cái gì?
Tiểu Vũ Nhi dướn cái cổ bé nhỏ xinh xinh của mình lên hỏi.
- Đây là một loại viruts kì lạ, bệnh viện Ngô Đồng bây giờ đã có đến bay mươi tư người bị lây nhiễm rồi! không biết chừng số lượng người bị lây nhiễm vẫn còn tiếp tục tăng nữa! Bảy mươi tư mạng người, tất cả đều nhờ vào cô đấy, Tiểu Vũ Nhi à!
Đôi mắt long lanh bé nhỏ, hàm răng sáng bóng và thân hình bé nhỏ dễ thương của Tiểu Vũ Nhi như vui đùa vậy, cô ấy đưa đôi tay bé xíu của mình ra:
- Phân tích DNA của sinh mạng nhỏ bé này 15 y linh trị!
- Hứ, lại giở chiêu này! Cô cứ tự nhìn xem lấy tầm nào cho vừa phải thì lấy chứ!
Dù là trong lòng cũng đang khá là lo lắng nhung cũng bị cô ấy trêu chọc khiến cho tinh thần cũng cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn, nên cười nói. Nhưng mà nếu thật sự có một người đẹp như thế này thật thì tốt biết mấy cơ chứ!
- Vậy được! Cơ sở phân tích đang được tiến hành...
Thế là lúc đó Tiểu Vũ Nhi cũng nhắm nhiền mắt lại, thế là thông tin lập tức được truyền vào trong đầu của Diệp Thanh, nhưng cũng không thấy có phương pháp điều trị!
Diệp Thanh hỏi:
- Còn phương án giải quyết thì sao? Tại sao lại không có? Nếu cần y linh trị thì cứ lấy à!
- Cái này, cái này,...
Tiểu Vũ Nhi hiếm khi lộ ra vẻ mặt xấu hổ như vậy, liền ngượng ngùng nói:
- đây cũng là một lại hình viruts mới, trong kho dữ liệu của tôi cũng không có bất kì thông tin gì!
Diệp Thanh ngay lúc đó cảm thấy tim mình như lạnh toát lại, sao lại ghê ghớm đến vậy cơ chứ, đến y linh bảo tháp cũng không có tài liệu nữa, nên biết rằng đây là sự tự tin và cũng là niềm hi vọng cuối cùng của anh ấy! Nhưng thế này là hết rồi, tàn thật rồi!
- Vậy thì linh đơn giải độc thì sao? Có không?
Diệp Thanh trầm ngâm một lúc rồi có một chút không từ bỏ hỏi lại.
Tiểu Vũ Nhi:
- Linh đơn giải độc cũng là hệ thống dựa vào tình hình thực tế mới có được, nhưng cũng phải là trong kho có tư liệu, có dược liệu, mới có thể điều chế ra được!
- Vậy tức là không có rồi!
Diệp Thanh lại thêm một lần nữa thất vọng!
Tiểu Vũ Nhi có một chút ngượng ngùng nói:
- Chủ nhân, thực ra tôi cũng chỉ là một sinh mệnh trí năng hư vô, tuy rằng có lưu trữ rất nhiều tài liệu y học, nhưng cũng chỉ có thể hoán đổi với anh mà thôi, bản thân tôi cũng không hiểu phải vận dụng như thế nào nữa! Lần này thì tất cả đều phải tự dựa vào anh rồi! anh cần phải tin vào bản thân, chỉ cần phân tích tỉ mỉ, chăm chú suy nghĩ, rồi tổng kết và cân nhắc nhiều một chút, nhất định là được!
Diệp Thanh vẻ mặt có lộ ra một chút sự suy tư, rồi đột nhiên con mắt như sáng lên, hỏi:
- trong đoạn mã gen của loại viruts này có một đoạn trình tự tương đối quen thuộc, làm sao mà có cảm giác như là một loại vật dẫn gì đó thường gặp vậy!
Tiểu Vũ Nhi cũng ngạc nhiên vui mừng nói:
- Cái này cũng được chủ nhân phát hiện ra rồi! Chủ nhân thật là thông minh ghê a! Tôi đang muốn nói đây, đúng là đoạn mã này rất thường xuyện xuất hiện, hơn nữa loại vật dẫn này ở ngoài tự nhiện tự sản sinh ra chúng là tuyệt đối không có!
- Nói cách khác là, cái loại viruts này là do con người tạo ra?
Diệp Thanh phút chốc giật mình! Như vậy chẳng hóa ra là loại viruts này là có người cố tình phát tán ra sao? Nếu không thì tại sao lại xuất hiện tại bệnh viện Ngô Đồng? Bản thân loại viruts này lại không thể tự sản sinh ra trong tự nhiên!
- Đúng, chủ nhân! Người thật là thông minh! Đến đây, thưởng cho một cái!
Nói đoạn Tiểu Vũ Nhi đưa tay lên tặng một nụ hôn gió về phía Diệp Thanh!
Diệp Thanh lúc này trong lòng đang vô cùng lo lắng, đâu có thời gian để hưởng thụ loại hương thơm này, thế là đến chú ý cũng không có chú ý đến cô ấy, làm cho Tiểu Vũ Nhi cảm thấy vô cùng buồn bực!
Anh ta bây giờ đã sớm biết về loại mã gen, tai ngày đêm học tập kiến thức y học, nên cũng biết rõ PCR chỉ là một cách gọi, ở trong sinh vật học phản ứng tụ hợp môi thức, cũng được gọi là không tế bào phần tử , tính đặc dị DNA danh sách thứ tự định hướng trong môi trường xúc tác.
Loại kĩ thuật phôi tạo nên loại viruts này vẫn là một phương pháp khó hiểu, tạo nên một loại mã DNA kì lạ, dùng nhiệt độ cao làm cho biến tính rồi sau đó hạ thấp nhiệt độ xuống, rồi chờ đợi phản ứng của nó, qua các bước, rồi một tổ chức phản ứng dây truyền được tiến hành, tuần hoàn, làm cho chuỗi DNA được mở rộng, và có được tính đặc dị mạnh mẽ của nó.
- Không nghĩ ra được lại có người nghĩ và điều chế ra được loại viruts nguy hiểm đến như thế này! Hơn nữa, đây lại còn là cố tình hạ độc, tóm lại là ai lại có thù oán với bệnh viện Ngô Đồng đây? Người nào lại có bản lĩnh đến như vậy, có thể lấy được giải thưởng Nobel về y học rồi, tuyệt đối không phải là người bình thường được à!
Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy việc này có cái gì đó rất kì lạ, có một chút khó phân biệt!
- Chủ nhân, người sao vậy? Đừng có buồn như vậy chứ! Tiểu Vũ Nhi vẫn còn một tin tốt nữa vẫn chưa nói với người đó!
Nhìn thấy lông mày Diệp Thanh nhăn lại, Tiểu Vũ Nhi cảm thấy vô cùng đau lòng, thế là đương lúc lay nhẹ tay anh ta an ủi nói.
- Tin tốt gì vậy?
Diệp Thanh vội quay đầu lại hỏi.
- Hê hê, chủ nhân, người phát hiện ra một loại vật trủng mới, nhất định y linh bảo tháp sẽ có thưởng y linh trị cho người!
Tiểu Vũ Nhi vui mừng nói, cứ như là chính cô ấy được thưởng không bằng vậy!
Diệp Thanh hỏi:
- Thưởng bao nhiêu? Nếu mà chỉ có ba mươi đến năm mươi thôi thì cũng chẳng có ý nghĩ gì cả!
Tiểu Vũ Nhi mơ hồ như đoán ra được anh bạn Diệp Thanh của chúng ta đang nghĩ gì, thế là đương lúc giơ ra mười đầu ngón tay của mình!
- Một trăm?
Diệp Thanh hưng phấn nói, đúng là Diệp Thanh tham ghê có, lúc này mới nói là ba năm năm mươi thì chẳng nghĩ lý gì, thế mà giờ nói một trăm thì lại nhảy cẫng lên!
- Một ngàn!
Gương mặt đáng yêu của Tiểu Vũ Nhi coi thường anh ta, mỉm cười nói, để lộ ra hàm răng trắng bóng của cô ấy.
- Oa, một ngàn! Thật là như vây à, anh từ trước đến giờ chưa từng bao giờ có nhiều tiền như vậy! À không, là y linh trị!
Diệp Thanh trong phút chốc liền vui mừng nhảy nhót, nhưng lại nghĩ đến những người ở bệnh viện vẫn chưa có biết sống chết ra sao, nhất là Mã Tiểu Linh cũng bị nhiễm bệnh đang lằm gục trên giường bệnh, thế là lập tức cảm xúc ảm đạm lại trở lại!
- Chủ nhân, một ngàn y linh trị đấy, vân không vui sao?
- Ôi, cô không hiểu được đâu!
- Tôi thực sự không hiểu!
Tiểu Vũ Nhi mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ rồi nghiêng nghiêng đầu nói.
Diệp Thanh dôc lòng suy nghĩ phương pháp điều trị, dường như có tìm ra được cái gì đó liên quan, nhưng mà mãi vẫn nghĩ không thông! Được cái anh ấy có một dự cảm, chỉ cần bản thân thêm nỗ lực hơn nữa là sẽ tìm ra phương pháp giải quyết, giết chết con viruts đáng chết kia!
Tiểu Vũ Nhi nói:
- Chủ nhân người tìm ra được, một loại trủng vật mới, vẫn chưa có tên gọi riêng, chi bằng gọi nó là viruts Diệp Thị?
Diệp Thanh xua tay khiêm tốn nói:
- Loại viruts này là được người là nghiên cứu ra, lại không phải là do tôi tạo ra,vậy sao có thể tự tiện đặt tên tôi cho nó được? Ờ, mà tôi thấy đặt tên nó là viruts yy đi!
Tiểu Vũ Nhi chiu môi trêu đùa:
- Hứ, yy, nghe như Diệp Diệp vậy, chủ nhân, người thật là dối trá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.