Chương 311: Chủ tịch An được thả ra rồi
Hành Xích Đạo
21/03/2013
-Chẹp chẹp, cậu chủ Điền, cậu thật là uy phong.
Diệp Thanh liếc mắt nhìn Điền Uy Uy một cái, hắn nói bằng giọng mỉa mai chế giễu, đến cả người điếc cũng có thể nhận ra được điều đó.
-Mày làm như cục công an là của nhà mày chắc? Chưa gì đã họi cái tên họ Dương này đến? Không thấy xấu hổ à?
Trong lớp học, An Tiếu Trúc chép chép miệng, trong lòng thấy vô cùng khinh bỉ. Cô cầm lấy quyển sách và giở ra.
-Uy Uy, có chuyện gì thế?
Dương Hỏa Thành khoảng hơn 40 tuổi, mắt to mày rậm, khí chất hùng dũng, mang theo 4, 5 tên cấp dưới, hùng hùng hổ hổ chạy lại.
Điền Uy Uy chỉ vào Diệp Thanh nói:
-Thằng này đánh người giữa đám đông, chú Dương, chú bắt nó lại, nhốt nó nửa tháng.
Diệp Thanh nói:
-Mày đừng có vu vạ cho người tốt như thế. Là chúng mày ra tay trước, tao cùng lắm được coi là phòng vệ chính đáng mà thôi.
Dương Hỏa Thành cũng là một cảnh sát lão làng, chỉ cần lướt mắt nhìn một lượt là có thể đoán ra ngay được tình thế. Trong bụng nghĩ, tên này có 4, 5 người mà đánh không lại một đứa như nó, còn mặt dày gọi mình đến giúp. Nhưng mà tên Điền Uy Uy này dù gì cũng là con trai của cấp trên mình, không ra tay giúp đỡ hắn thì cũng khó ăn nói với cấp trên.
Ông ta tiến về phía Diệp Thanh, liếc nhìn dò xét anh, giọng lạnh lùng nói:
-Cậu đi với chúng tôi.
Diệp Thanh cười lạnh nói:
-Bọn chúng đánh tôi, chẳng lẽ tôi không được phép đánh trả? Mặc dù ông là cảnh sát nhưng cũng không thể vô lí như thế được.
Dương Hỏa Thành khẽ nhíu đôi mày rậm, đằng sau ông lập tức có tiếng quát mắng của một tên cảnh sát khác vọng lên:
-Thằng này, từ trước đến giờ không có đứa nào dám ngông cuồng như thế trước mặt bọn tao cả, mày muốn bị bắt phải không?
Diệp Thanh cười chế nhạo nói:
-Bắt cái gì mà bắt, tôi không phạm pháp, chỉ là phòng vệ chính đáng, các người nói năng cẩn thận một chút.
-Hơ, lại còn dám ngông cuồng nữa.
Tên cảnh sát tức giận, cười nhạt nói, đồng thời rút còng tay ra định xông lên bắt người.
Diệp Thanh khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, nói:
-Mày thử còng xem.
Mẹ, cái thứ gì cơ chứ. Dám động vào ta, ta sẽ cho mi tàn phế một đời.
Tên cảnh sát kia khẽ rùng mình sợ hãi, liền quay sang hỏi Dương Hỏa Thành:
-Anh à?
Ý là muốn hỏi là sẽ xử lí ở mức độ như thế nào. Thằng này thái độ khá là ngoan cố. Không ra tay mạnh thì sợ là sẽ không tóm được nó.
Diệp Thanh cười nhạt một tiếng, nheo mắt lại nhìn. Dương Hỏa Thành đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Ông có thể cảm nhận được được người thanh niên đứng trước mặt đầy nguy hiểm, thực sự là không có cách nào đối phó được. Hôm nay xem ra không dùng đến súng là không được.
Tuy nhiên, nơi này là trường học, tội của đối phương mắc phải cũng không phải là lớn lắm. Ngộ nhỡ sát thương đến học sinh, ảnh hưởng không tốt thì bản thân mình cũng khó ăn nói.
Nhưng nếu không ra tay thì thể diện của cảnh sát còn đâu nữa, cục trưởng cục công an như ta còn gì là sĩ diện?
Bầu không khí lúc đó đột nhiên vô cùng căng thẳng.
Diệp Tĩnh có chút lo lắng cho anh của cô, cô kéo lấy áo của An Tiếu Trúc nói:
-Tiếu Trúc, làm thế nào bây giờ, anh của tớ sẽ không có chuyện gì chứ?
An Tiếu Trúc nói:
-Yên tâm đi, cũng chỉ là một vụ đánh nhau nhỏ thôi mà, bọn họ còn có thể làm thế nào được cơ chứ?
Cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn không thấy yên tâm liền chạy ra ngoài. Diệp Tĩnh cũng chạy theo ra.
-Cục trưởng Dương, đây là bạn cháu, anh ấy đánh nhau là vì cháu, nếu mà chú muốn bắt thì bắt cả cháu luôn.
An Tiếu Trúc chạy ra, đầu tiên là nhìn Điền Uy Uy một cách khinh bỉ, sau đó thì chay thẳng tới chỗ Dương Hỏa Thành, lạnh lùng nói. Mặc dù giọng nói của cô hơi nhỏ nhưng có thể nghe thấy được sự cương quyết và bảo vệ ở trong đó.
Dương Hỏa Thành lập tức sửng sốt. Ông biết An Tiếu Trúc, ai mà không biết con gái của chủ tịch thành phố cơ chứ. Mặc dù hiện giờ ông chủ tịch đang bị bắt giam tuy nhiên thì mãi vẫn chưa công bố kết quả. Chủ tịch mới thì mãi chưa thấy bổ nhiệm đến, trong thành phố không ít người đã bắt đầu coi trọng An Đông Phóng, nói không chừng một ngày nào đó lại đột nhiên khôi phục lại chức. Hôm nay nếu như làm mích lòng An Tiếu Trúc thì sợ là sau này sẽ khó mà làm ăn được. Dù bố của Điền Uy Uy có tài thánh đến đâu thì cũng thể không bằng An Đông Phóng. Với lại việc ngày hôm nay cũng chẳng phải là vụ án lớn gì.
-Haha, là cô An à, sự việc này tôi vẫn chưa điều tra rõ ràng, làm sao có thể tự tiện bắt người được chứ?
Dương Hỏa Thành cười mỉa mia nói. Sau đó giả bộ quay sang thẩm vấn Diệp Thanh vài câu hỏi.
Diệp Thanh thản nhiên trả lời, trong lời nói của anh không hề có sự gian trá, hay thêu dệt thêm gì nên Điền Uy Uy có muốn cũng không thể phản bác được.
Diệp Thanh lại nói:
-Mấy người bọn họ cũng không bị thương gì, chỉ có cái cậu bị ngã xuống dưới tầng kia thì có khả năng là bị gãy chân, tôi là bác sĩ của bệnh viện Ngô Đồng, cậu ta có thể đến bệnh viện tôi chữa trị, toàn bộ viện phí thì sẽ do tôi chi trả.
-Uy Uy, cậu thấy sao?
Dương Hỏa Thành có chút buồn bực hỏi Điền Uy Uy. Nếu sớm biết đây là cuộc tranh chấp giữa con em quan lại thì có đánh chết ông cũng không đến, cả hai bên đều khó xử lí.
Điền Uy Uy đương nhiên không đồng ý, giọng the thé nói:
-Đả thương người ta rồi chỉ trả có tí tiền viện phí là được à? Thế thì tôi cũng đâm hắn một nhát, rồi viện phí do tôi trả ông có chịu như thế không?
Diệp Thanh chép chép miệng nói:
-Đây là hắn tự tìm đến đấy chứ.
Nếu đánh các người thêm trận nữa thì ta cũng không tin. Đánh mày hai trận thì định sẽ bỏ tù ta thêm vài năm nữa chắc?
-Mày...
Điền Uy Uy giận quá đến nỗi không thốt lên lời.Quay sang nói với Dương Hỏa Thành:
-Chú Dương, chú bắt hắn lại đi, mang nó về đồn rồi dạy dỗ nó không được à. Sợ cái gì cơ chứ?
Hắn nói rồi nháy mắt ra hiệu, ý là An Đông Phóng đã bị bắt rồi, chú còn cần gì phải nể mặt An Tiếu Trúc nữa? Chú có biết suy nghĩ không thế.
Dương Hỏa Thành không lay chuyển được hắn, ngẫm nghĩ lại, quan huyện cũng không bằng hiện quản. Hay là tạm thời cứ làm yên lòng tên Điền Uy Uy này trước đã. Nếu không thì tên này về nhà bù lu bù loa lên, ngày mai không khéo mình lại gặp phiền phức. Nghĩ thế liền hắng giọng nói:
-Đây là khu vực trường học, các học sinh còn phải lên lớp nữa, các người đều đi theo tôi về đồn để điều tra.
Vài tên cảnh sát lập tức chạy đến còng tay Diệp Thanh. Diệp Tĩnh thấy thế vội chạy lên:
-Anh.
Mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng hoang mang. An Tiếu Trúc cũng cảm thấy lo lắng. Cô biết là đồn cảnh sát là địa bàn của Điền Uy Uy, nếu vào đấy rồi thì sợ rằng Diệp Thanh sẽ phải chịu không ít những điều bất lợi.
-Yên tâm đi. Không sao đâu.
Diệp thanh cười nói an ủi hai cô.
Đúng lúc đấy, một giọng nói sang sảng đầy vẻ uy nghiêm vang lên:
-Ầm ĩ gì thế, có chuyện gì thế?
Diệp Thanh nghe giọng nói thấy quen tai, quay đầu nhìn về hướng có giọng nói phát ra, thấy một người khoảng hơn 50, trán ông rộng, đầy đặn, mũi cao, có tướng làm quan. Chỉ có điều mặt mũi có phần tiều tụy. Người đó chính là An Đông Phóng, ông ta đã được thả ra.
-Bố, sao bố lại đến đây?
An Tiếu Trúc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng chạy nhanh lại chỗ ông.
An Đông Phóng vuốt nhẹ tóc cô, cười sảng khoái nói:
-Bố không sao rồi, được phục hồi lại chức cũ, nên việc đầu tiên bố làm là đến thăm con đó. Tiếu Trúc, mấy ngày nay con ở ngoài chắc là phải chịu nhiều khổ sở lắm hả? Có ai bắt nạt con không?
-Không có, không có ạ.
An Tiếu Trúc lắc đầu lia lịa, quay lại liếc nhìn Diệp Thanh một cái, nghĩ bụng, cho dù là có người bắt nạt con, thì tên này cũng ra mặt giúp đỡ con. Nghĩ thế cô đột nhiên thấy ấm áp ở trong lòng.
-Dương Hỏa Thành, chuyện này là sao? Xảy ra vụ án hình sự hay sao mà phải huy động đến cả Cục trưởng cục công an như ông đến?
An Đông Phóng hạ giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.