Chương 404: Chúng ta phải đối chọi với đối thủ mà
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Người tao không được khỏe, anh Quân tìm tao có việc gì thế hả?
- Anh tới là biết à.
Thằng đi đầu mắt có vết sẹo lớn, lạnh lùng nói.
- Nếu tao không đi thì sao nào?
Vũ Đại Dũng giương giương lông mi lên, có chút kiêu căng nói. Thầm nghĩ, tuy mình nằm dưới chướng của Đinh Chiêu Quân, nhưng ngày thường cũng là một tâm phúc của hắn, hắn tự ý muốn sai khiến làm gì thì làm mình thì cũng không dễ dàng gì đâu. Việc này cũng là do mình cáo bệnh với hắn mà rời đi mà.
- Ha ha, anh vẫn còn đàn bà đang tắm ở trong đó à?
Tên mặt sẹo liền lẻo mép cười nham hiểm, thả một hơi thuốc ra rồi nói.
- Mẹ kiếp, mày thử động vào một sơi lông của Giang Lỵ thử xem.
Vũ Đại Dũng liền dập tàn thuốc, vỗ bốp một cái lên bàn rồi đứng dậy quát lớn.
Hắn đới với Giang Lỵ thì không cần phải nói rồi, ngay cả hút thuốc còn phải đi ra phòng ngoài, thì cũng biết rằng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho những ai dám ức hiếp cô ấy chứ.
- Anh Dũng, anh nói xem em có dám hay không nào?
Tên mặt sẹo thản nhiên hỏi.
Trong lòng Vũ Đại Dũng liền rùng mình lên, những tên giết người không ghê tay dưới chướng của Đinh Chiêu Quân không ít, trong đó tên mặt sẹo là một tên không chuyện gì hắn không dám làm cả.
Cùng lúc này, trong phòng vọng tới tiếng gọi của Giang Lỵ:
- Đại Dũng, anh đang nói chuyện với ai thế?
- Ồ, mấy người bạn lôi anh đi đánh mạt chược, anh đang do dự không biết có nên đi hay không.
Vũ Đại Dũng nói vọng vào.
- Ồ, vậy anh muốn đi thì đi đi.
Giang Lỵ đang tắm, thân hình trắng nõn nà hồng hào, lắc lắc đầu, rồi thở dài, nhưng vẫn đồng ý để hắn đi.
Tên mặt sẹo cười nói:
- Chị dâu thật là hiểu ý quá.
- Được rồi.
Vũ Đại Dũng trầm ngâm giây lát, cuối cùng cố nhịn lửa giận, chỉ vào mặt đối phương nói:
- Vậy thì đi thôi, để tao xem Đinh Chiêu Quân có dám ăn thịt tao không nào?
......
- Cô Trần, chúc mừng cô, thai nhi của cô hiện tại đã dần chuyển biết tốt rồi.
Vừa mới làm xong việc khám tim thai và siêu âm, trong phòng chủ nhiệm khoa cấp cứu, Ngô Viện Viện đích thân cầm lấy hai tờ báo cáo rồi tới gặp cô công nhân may Trần Khiết nói.
Trần Khiết cầm lên nhìn, chỉ thấy đầu thai nhi cũng đã nhỏ hơn lúc trước một chút rồi, hiển nhiên tràn dịch màng não không còn nghiêm trọng nữa, còn tim thai là 130 lần/ phút, liền biết rằng, cũng nằm trong phạm vi bình thường rồi.
Cô mang thai lâu như vậy, đo tim thai không biết làm bao nhiêu lần rồi, đối với xem hình ảnh trên tờ xét nghiệm cũng đã biết được nhiều điều rồi, cái gọi là bệnh lâu thành y mà.
- Chủ nhiệm Ngô, không biết từ này về sau tôi phải kiêng cữ những gì?
Trần Khiết chột dạ thỉnh giáo.
Ngô Viện Viện nói:
- Hiện tại cô đang trong thời khắc quan trọng nhất, ngoài hàng tuần tới kiểm tra ra, viện trưởng Diệp của chúng tôi kê đơn cho cô thì cô phải kiên trì uống, ngoài ra, cô sẽ bị phù chân, nhưng cái đó không phải lo lắng, cũng là bình thường thôi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, mỗi ngày bớt chút thời gian vận động nhẹ nhàng một chút, ví dụ như tản bộ, làm những động tác mà sản phụ trước khi sinh hay làm, đối với việc phát triển của thai nhi cũng rất tốt, sau đó là chút ý tới vấn đề ăn uống, ăn nhiều rau quả xanh, khống chế ăn nhiều quá, lúc tắm thì không nên tắm lâu quá, nước không được quá nóng, giữ được tâm trạng thoải mái là được.
- Dạ dạ da.
Trần Khiết nghiêm túc nghe, thậm chí còn lấy ra một quyển vở, ghi những gì cần chú ý vào đó.
Ngô Viện Viện liền cười và nói:
- Đối với những vấn đề sản phụ chú ý trước khi sinh, còn có những môn thể thao được giới thiệu trong sách, cô có thể tới trước sảnh của bệnh viện chúng tôi lấy miễn phí, ngoài ra còn một một tin tốt nữa nói với cô, xét thấy hoàn cảnh đặc thù của cô, thông qua lãnh đạo của bệnh viện thảo luận đã quyết định từ nay về sau sẽ giảm 50% viện phí và thuốc men cho cô.
- Chủ nhiệm Ngô, cái này...
Trần Khiết không biết phải nói thế nào nữa, nước mắt bắt đầu lã chã rơi, cô là một người mẹ chưa kết hôn mà có con, công việc cũng không tốt lắm, người yêu vì tai nạn ô tô đã qua đời rồi, không biết còn bao nhiêu gian nan vất vả mà chưa nói với mọi người, tuy người nhà biết, nhưng với gia cảnh nghèo khó của gia đình cô ấy, khiến bố mẹ cô càng thêm khó khăn thôi, hơn nữa bố mẹ cô còn phản đối cô có đứa bé này.
Cô ấy chỉ vì tiền mà luôn lo lắng, tự nhiên bệnh viện Ngân Hạnh lại giảm một nữa các chi phí cho cô, cái ân tình này không thể nào quên được.
...
Cùng lúc này, ngoài phòng cấp cứu, một bác sĩ trẻ tuổi, chừng ngoài hai mươi tuổi mặc chiếc áo blu rất phong độ đi qua, nghe thấy bọn họ nói chuyện, không khỏi lộ ra nụ cười khinh bỉ, thầm nói:
- Cái tên Diệp Thanh này, đúng là mua danh chuộc tiếng đây mà, không biết mi mở bệnh viện để kiếm tiền hay là làm từ thiện nữa, đúng là thằng ngốc, sớm muộn gì bệnh viện cũng phải đóng cửa mà thôi, đúng là bệnh viện rác rưởi vớ vẩn, mình Lý Hỏa Nhĩ đường đường tốt nghiệp đại học Berlin, không biết mo xuy quỷ khiến thế nào lại tới đây, lại còn sắp xếp mình làm một bác sĩ chủ trị nhỏ nhoi đúng là quá xui xẻo rồi.
- Bác sĩ Lý, bên kia có một bệnh nhân có chút vấn đề, chị gái tôi bảo tôi tới tìm bác sĩ.
Đúng lúc này, Lý Tiểu Hổ vội vàng chạy tới, gọi lớn Lý Hỏa Nhĩ, còn về vấn đề gì, với trình độ trước mắt của hắn và với thân phận làm tạp vụ như hắn thì cũng không biết rõ nữa.
- Ồ, biết rồi.
Lý Hỏa Nhĩ vẻ khinh khỉnh nhìn cậu, cũng biết tên Lý Tiểu Hổ đơ đơ này, hồi nhỏ bị bại não nên còn chưa tốt nghiệp tiểu học cơ, dựa vào quan hệ của y tá trưởng Lý Tiểu Miêu mà được vào đây, lúc này thấy coi thường cậu vô cùng.
Mà cái tên họ Lý kia cũng có quan hệ rất thân thiết với Diệp Thanh, nên Lý Hỏa Nhĩ càng không coi cậu ra gì, thầm đoán rằng, chắc chắn Lý Tiểu Miêu và Diệp Thanh có quan hệ không trong sáng gì rồi, thế mới để cho hắn có chỗ làm ở đây chứ.
- Bác sĩ Lý, cậu từng tốt nghiệp từ nước ngoài trở về à?
Lý Tiểu Hổ ha ha mừng rỡ nói.
- Đúng vậy.
Lý Hỏa Nhĩ cũng chẳng thèm để ý tới cậu, cứ thể mà đi về phía trước.
Tuy Lý Tiểu Hổ rất thông minh, nhưng nhân tình thế tục còn non và xanh lắm, nên không hề thấy sự kiêu ngạo của Lý Hỏa Nhĩ, vẫn cứ ha ha vui vẻ nói:
- Anh họ Lý, tôi cũng họ Lý, năm trăm năm trước chúng ta là anh em một nhà đó.
- Ai cùng một nhà với cậu chứ, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.
Lý Hỏa Nhĩ bực tức quát lên một tiếng, rồi nghênh ngang bước đi.
Lập tức Lý Tiểu Hổ ngẩn ngơ ngay tại chỗ, sờ sờ vào gáy mình, tự nói:
- Cái bác sĩ Lý này, mình có đắc tội gì với hắn đâu nhỉ? Mình nói chuyện ngon lành với hắn, thế mà hắn không biết nói câu nào cho lịch sự một chút.
Trong lòng thấy quái lạ, câu vừa rồi là chị gái mình bảo mình mà, nói là gặp ai cùng họ, thì đều có thể dùng câu đó nói để thân thiết nhau hơn, sao cái tên bác sĩ Lý này lại không thế nhỉ? Đúng là quái nhân.
Lý Tiểu Hổ cũng là người không để biết để bụng, rồi lắc lắc đầu, một lúc sau đã không còn nghĩ ngợi gì tới chuyện này nữa rồi, lại vô cùng nhiệt tình phụ giúp việc khắp nơi, pha trà rót nước, quét dọn vệ sinh, giúp lấy thuốc vân vân, việc gì cũng thích làm giúp.
...
Phòng chủ nhiệm khoa cấp cứu,
Ngô Viện Viện vỗ vỗ vào vai cô, dịu dàng an ủi nói:
- Cô phải giữ gìn sức khỏe mới được, còn về những việc khác thì không cần phải lo lắng đâu.
Trần Khiết hỏi:
- Không biết viện trưởng Diệp và viện trưởng Mã có ở đây không ạ? Tôi muốn đích thân cảm ơn bọn họ.
Ngô Viện Viện mỉm cười nói:
- Không đúng lúc rồi, viện trưởng Diệp và viện trưởng Mã hôm nay đều có việc nên ra ngoài rồi, cứ đợi sau này cảm ơn cũng được mà.
- Uhm, chào chủ nhiệm Ngô, tôi về trước đây ạ.
Trần Khiết ưỡn bụng, chậm rãi rất thận trọng bước đi, thấy những người xung quanh đang tất bật bận rộn, lần đầu tiên có cảm giác rất kỳ lạ, dường như cái bệnh viện mới mở này như là ngôi nhà của mình vậy.
Thực ra, có cảm giác như này không chỉ có mình cô, bệnh viện Ngân Hạnh mới mở được chưa tới hai tuần, đã có rất nhiều người tới khám chữa bệnh rồi, thậm chí ngay cả bệnh viện lớn ở khu kinh tế mới như bệnh viện Hoa Đông cũng rất chú ý.
...
- Quốc Lương, làm thế nào vậy, mấy ngày tôi không tới, việc kinh doanh của bệnh viện lại tuột dốc như vậy chứ?
Viện trưởng bệnh viện Hoa Đông Lý Quốc Đống đang ngồi trong phòng viện trưởng, nhìn bảng biểu kinh doanh mấy ngày gần đâym có vẻ không được vui hỏi phó viện trưởng Lý Quốc Lương.
Lý Quốc Lương là anh trai của Lý Quốc Đống, nhưng, hiện tại căn bản không dám phản bác lại, chỉ tỏ ra vẻ mặt khổ sở, ngượng ngùng nói:
- Chú hai, chú không biết à, gần đây trong khu kinh tế mới mới mở một bệnh viện, mấy ngày trước còn khám chữa bệnh từ thiện, rồi lại tọa đàm phổ biến kiến thức y học nữa chứ, khiến danh tiếng nổi như cồn, chú nghĩ xem, những đồ miễn phí thì ai chẳng thích chứ, cho nên việc kinh doanh của chúng ta kém một chút.
- Ồ, hóa ra là vậy.
Lý Quốc Đống dường như bừng tỉnh vậy, sau đó cười nói:
- Khám chữa bệnh miễn phí thế kia thì cũng không thể làm mãi được, mới khai trương mà, ai cũng thích cái mới mà, đợi một thời gian sau chắc sẽ ổn định lại thôi, một bệnh viện nhỏ ở một khu đó thì làm sao là đối thủ của bệnh viện Hoa Đông chúng ta chứ.
Lý Quốc Lương nói:
- Chú hai nói rất đúng, bệnh viện Hoa Đống chúng ta cũng đã hành nghề ở đây mấy chục năm rồi, hơn nữa, còn có nhà họ Hà đỡ đầu mà, nhà họ Diệp đâu đâu cũng có tay chân, thì cái bệnh viện nhỏ kia làm sao mà dám so sánh với bệnh viện chúng ta được chứ.
Lý Quốc Đống tuy vẻ mặt rất bình thường, thậm chí còn hơi xấu là khác, cũng chẳng có năng lực gì lắm, nhưng lấy được vợ, là con gái thứ ba của nhà họ Hà, đương nhiên, bây giờ không còn là tiểu thư, mà cũng là bà thím rồi, cũng là em gái của Hà Minh Sơn, cho nên Lý Quốc Lương mới có thái độ như vậy chứ, thế mới dám nói như vậy.
- Được rồi được rồi, đừng nịnh bợ làm gì nữa, trên chiến lược thì có thể coi thường, nhưng trong chiến thuật thì không thể coi thường được, dù gì cũng phải đối chọi với đối thủ nữa mà, tình hình bệnh viện đó anh điều tra chưa?
Lý Quốc Đống xua xua tay hỏi.
- Điều tra rồi, đương nhiên là điều tra rồi, anh đã làm thì chú còn không biết sao? Cái bệnh viện đó tên là bệnh viện Ngân Hạnh, chi tiết anh đã nắm trong lòng bàn tay rồi, hình như viện trưởng là Diệp Thanh, phó viện trưởng là Mã Tiểu Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.