Chương 537
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương thứ 537:Thổ lộ quả là một việc khó khăn!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Viện viện,lát nữa mìnhcòn phải tăng ca,có chút việc vẫn chưa làm xong,chi bằng cậu cứ về trước,buổi tối tầm hơn tám giờ chúng ta gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim nhé!Đưa vé cho cậu trước chẳng lỡ mình không tới kịp.
Lý Tiểu Miêu nhịn cười,mắt sáng long lanh,ra vẻ khó xử nói.
-Được rồi,cảm ơn nhé!Lần sau tôi sẽ mời cậu đi ăn tiệc buffe!
Ngô Viện Viện cười nói,sau đó liền thu dọn đồ đạc,chuẩn bị tan ca.
Lý Tiểu Miêu xoay người sang chỗ khác,đi được vài bước,không nhịn được lén lút cười khanh khách không ngừng.
Giang Ninh,rạp chiếu phim thành phố Tân thế kỷ.
Rạp chiếu phim này chiếm diện tích khoảng 5000 mét vuông, Với 16 sân khấu với âm thanh và ánh sáng đầy đủ. Phòng chờ VIP, với 25 ghế sofa da,có thể tự động điều chỉnh chỗ ngồi,người xem có thể hưởng thụ các trạng thái thoải mái nhất khi xem phim.
Ngoài ra,còn có một màn hình máy chiếu độc nhất vô nhị,nhà thiết kế máy chiếu này có thể nắm bắt được trào lưu,chọn dùng các loại thiết bị tiên tiến, tạo ra một thế giới đầy màu sắc , bạn có thể trải nghiệm được cảm giác giống như ngồi trên một chiếc cầu vồng, sự chấn động của bộ phim.
Nơi này,ngoài rạp chiếu phim ra,xung quanh còn rất nhiều công trình dịch vụ khác,như sân trượt băng,các cửa hàng bán đồ ăn vặt rất đặc sắc,cửa hàng quần áo,có khu cho thanh niên vui chơi,mua sắm, tương đương với đoạn đường phồn hoa nhất khu Giang Ninh này.
Ngô Viện Viện mặc một bộ áo phông trắng và quần bò màu xanh,tuy rât đơn giản nhưng ở giữa đám đông lại cực kỳ nổi bật,khiến mọi người nhìn chăm chú,nhất là vòng eo thon nhỏ nhắn,vòng ba căng tròn,đôi chân thon dài thẳng tắp,cân đối,lại mặc quần bò bó sát, khiến cho người khác sinh ra một cảm giác mơ màng viển vông vô tận..
-Cái nàng Tiểu Miêu này,đã tám rưỡi rồi,phim cũng sắp bắt đầu chiếu rồi,sao vẫn còn chưa tới nhỉ?
Ngô Viện Viện đứng một mình,nhìn khắp tứ phía,tìm kiếm bóng dáng Lý Tiểu Miêu,nghĩ bụng,nếu không đến,tôi sẽ vào một mình.
Lại năm phút nữa trôi qua…
-Còn chưa tới, mình phải gọi cho bà này mới được.
Ngô Viện Viện lấy di động ra,đang định gọi cho Lý Tiểu Miêu,đột nhiên,phía sau nghe thấy tiếng nói sợ hãi của một cậu thanh niên.
-Chị Viện Viện,ngại quá,để chị phải đợi lâu rồi.
Thật ra,hắn đã tới từ lâu rồi,nhưng lại cứ đứng từ xa do dự,không dám tiến đến gần chào Ngô Viện Viện.
-Hả?Là cậu?
Ngô Viên Viện quayđầu lại,ngẩn người ra,sao lại là tên tiểu tử này?
Chỉ thấy, chàng trai này này chưa đủ mười chín tuổi,đầu óc vẫn còn ngây ngô,cũng may đương tuổi dậy thì, dáng người cũng cao lớn,chính là em trai của Lý Tiểu Miêu,Lý Tiểu Hổ,nghe nói trước kia rất đáng thương,bị mất trí,phải nhờ Diệp viện trưởng mới chữa khỏi được cho hắn.
Tuy nhiên,dù đã chữa trị,nhưng cũng đã để lỡ rất nhiều thời gian học tập,cho nên xét về trình độ văn hóa thì rất chênh lệch so với Ngô Viện Viện,giống như một nông dân đứng cùng với một mỹ nhân thuộc tầng lớp trí thức ở thành thị.Lý Tiểu Hổ này cũng khá có dũng khí và can đảm,ít nhất,không phải anh đã dám dũng cảm tiến thêm một bước nữa sao?Tuy rằng chị hắn Lý Tiểu Miêu cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Trong tình yêu,dù sao đi nữa cũng phải có một người tiên phong đi trước,không cần biết là trai hay gái,nếu không sẽ chẳng đi đến đâu, cũng sẽ chẳng có cái gọi là “sau đó” rồi.
- uhm…
Lý Tiểu Hổ có chút lo lắng gãi gãi đầu,cười gượng,nói:
-Chị tôi có việc đột xuất, nên đã cho tôi vé xem phim…
-Ờ,hiểu rồi.
Ngô Viện Viện mỉm cười gật gật đầu,đôi mắt tinh anh say lòng người,trong lòng lại có chút ngượng ngùng,thầm nghĩ, cái côTiểu Miêu, lại thích gán ghép linh tinh rồi,,cô biết em trai côthích tôi nên mới cố ý tạo ra cơ hội này chứ gì.
Thật đáng tiếc!Mặc dù tôi đối với Lý Tiểu Hổ không có tình cảm gì,cảm giác hai bên về kinh nghiệm và hoàn cảnh sống tất cả đều có quá nhiều khác biệt,không có tiếng nói chung,nhưng tôi lại không thấy ghét cậu bé này,ít nhất tâm địa của cậu ấy cũng rất lương thiện,trước kia ở bệnh viện, là người đứng dậy đầu tiên, chủ động bước tới dìu đỡ ông lão ăn mày, thìcó thể thấy được điều đó rồi.
Bỏ đi, thôi thì vẫn phải giữ thể diện cho Tiểu Miêu, xem hết bộ phim này đi, cái tên tiểu tử này đầu óc ngốc nghếch, đoán chừng cũng chẳng nghĩ ra được chiêu nào lãng mạn để lấy lòng mình làm mình vui được.
Nghĩ như vậy,Ngô Viện Viện nói:
-Phim sắp bắt đầu rồi,chúng ta mau vào trong thôi.
Nói xong liền sải bước về phía cửa rạp chiếu phim,đôi chân dài của cô,bước nhẹ một cái cũng đã bước được một bước khá xa rồi, đây chính là lợi thế của chân dài, có điều, bước dài như vậy, ngược lại, trông lại càng xinh đẹp, càng tôn thếm vẻ yểu điệu duyên dáng.,lúc này, liền có không ít người đàn ông nhìn cô chằm chằm,mặc dù bên cạnh đang có bạn gái đi cùng , mà ánh mắt thì vẫn cứ dán thẳng vào người cô.
Đàn ông thông thường đều như nhau cả, đều là loài động vật dựa vào thị giác, , hơn nữa lại là loài động vật thị giác dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Thằng nhóc Lý Tiểu Hổ này thì lại không để ý mấy thứ đó,chỉ cảm thấy trong người choáng váng,hứng khởi đáp một tiếng:
-Vâng!
Rồi vội vội vàng vàng,bước thấp bước cao đi sát theo,trong ánh mắt hiện lên sự hưng phấn và kích động!
Cuối cùng,có thể cùng người con gái trong mộng của mình đi xem phim,chị à,thật sự rất cảm ơn chị,có bà chị thương mình như vậy,Lý Tiểu Hổ em thật sự là……, ai ya, không thể chê vào đâu được.
Lý Tiểu Hổ chỉ cảm thấy, bản thân quả thực là vô cùng hạnh phúc.
...Lý Tiểu Hổ vô cùng ân hận, cực kỳ căm hậnchính bản thân mình, thật là vô dụng, trong cả hơn hai tiếng đồng hồ xem phim,không nói nổi với Ngô Viện Viện quá mười câu,xòe tay ra đếm đi đếm lại hình như, dường như, có vẻ, miễn cưỡng thì chắc được tám câu rưỡi nhỉ?đấy là còn tính cả “Ừ,À,Ồ” những từ linh tinh nữa, đúng là mất mặt chết được, cái đồ vô dụng mà.
Lúc này,Lý Tiểu Hổ mới thấy thật hâm mộ sư phụ Diệp Thanh của hắn,nghĩ bụng,vẫn là sư phụ lợi hại, nghe chị mình nói, bạn gái của anh ấy có đến mấy cô cơ, hơn nữa lại còn như cá gặp nước, quan hệ giữa mấy cô gái đó cũng không hề có xung đột nghiêm trọng gì, đạt tới cảnh giới này rồi đúng là siêu đẳng!,hôm nào nhất định phải nhờ sư phụ dạy cho vài chiêu tán gái.Dù sao anh cũng là sư phụ của mình, cũng không phải là một giáo viên chuyên ngành gì , chắc cũng không thể lúc nào cũng chỉ dạy kiến thức về Đông Y thôi chứ nhỉ?
Nhưng hắn hoàn toàn không biết rằng, tên Diệp Thanh này,trong vấn đề liên quan tới phụ nữ,kỳ thật cũng chẳng hơn hắn là mấy,các cô gái thíchhắn thứ nhất có khả năng là bởi mỹ nhân thì thường thích anh hùng!Mà Diệp Thanh y thuật cao cường, lúc nào cũng cứu tử phù thương, ở góc độ nào đó cũng có thể coi là anh hùng, thứ hai, Diệp Thanh có tấm lòng lương thiện,nhân từ không chê vào đâu được,khuyết điểm duy nhất là hơi đào hoa một chút,nhưng trong mắt những người cực kỳ thích hắn thì cái đó hoàn toàn chẳng đáng là gìthứ ba ý mà , cũng có khả năng là do duyên trời đã định số của hắn phải đào hoa,cái này người khác căn bản là muốn cũng không được.
-Tiểu Hổ,sao ủ rũ vậy,đang nghĩ gì thế?
Ngô Viện Viện xoa xoa đầu Lý Tiểu Hổ,cười nói.
-Haha,không nghĩ gì cả,chỉ là lo hết xe rồi.
Lý Tiểu Hổ liền thấy vui vẻ hẳn lên,nhưng lại ngay lập tức chán nản,sao lại như vậy chứ,em không còn nhỏ nữa rồi,chị còn coi em là trẻ con sao mà xoa đầu.
-Hết xe rồi thì tự lái xe về,đi nào,để chị đưa em về!
Ngô Viện Viện vẫy vẫy tay nói,nghĩ thầm,tiểu tử này, cũng khá thật thà đấy chứ, không có nhiều suy tính gì cả, có điều, chỉ là không có cảm giác gì đặc biệt, hic, mình sao lại có cảm giác như là đem một cậu bé đi xem phim thế nhỉ, rất có cảm giác như mình là bảo mẫu cho trẻ con vậy
Vừa nghĩ đến đây,Ngô Viện Viện liền buồn cười,bật cười khúc khích.
Lý Tiểu Hổ lập tức nhìn ngây người,buột miệng nói:
-Chị Viện Viện,chị thật xinh đẹp.
-Haha,cảm ơn quá khen!Đi thôi,chị đưa em về trước.
Ngô Viện Viện trước lời khen củaLý Tiểu Hổ vẫn có chút đắc ý, đây là một lời khen ngợi được nói ra bởi một con người thật thà, có thể nói, so với những lời nói ngọt ngào nịnh nọt của mấy tên đàn ông khác còn đáng giá hơn nhiều lần, khiến cho người ta nghe thấy mà cảm thấy xuôi tai, thế là cười cười ,vân vê mái tóc,vừa vẫy taxi vừa nói.
Lý Tiểu Hổ liền thừa cơ tiến tới,lấy hết dũng khí nói:
-chị Viện Viện,nơi này cách sông Tần Hoài không xa,phong cảnh bờ sông rất là đẹp, cảnh ban đêm vô cùng hấp dẫn ,chi bằng chúng ta tới đó tản bộ một lát đi?
Ngô Viện Viện mấp máy môi,chần chừ nói:
-Muộn lắm rồi!
Không phải cô sợ Lý Tiểu Hổ bất ngờ gây chuyện,đối phó với tên tiểu tử này,cô vẫn tự tin là có thể khống chế được,chẳng qua là đã hơn mười giờ rồi,nếu chẳng may gặp phải toán cướp nào đấy thì gay go lắm.
Lý Tiểu Hổ liền khoe ngay cánh tay to khỏe ra,hãnh diện nói:
-Chị Viện Viện,chị xem,sư phụ của em đã dạy em mấy chiêu võ thuật,kẻ trộm bình thường nếu dám đến quấy nhiễu chúng ta, thì em sẽ cho nó đi tong luôn.
-Vậy được, chỉ đi một lát thôi nhé.
Ngô Viện Viện bị chọc cười,thầm nghĩ,Giang Ninh trị an tốt,chắc là sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo như vậy,hơn nữa,nhìn Lý Tiểu Hổ cũng cao lớn,kẻ trộm bình thường chắc đánh không lại hắn đâu.
Hai người tới bờ sông,hai bên bờ sông đèn điện xếp thành hàng,nhìn ra phía xa xa,khá là tráng lệ,nước sông chảy ào ào,dường như chảy mãi không ngừng,gió từ mặt sông hiu hiu thổi tới,trên bầu trời có rất nhiều sao.Vì là buổi tối nên bờ sông rất thưa người ,có hương vị của một đêm mùa hè yên tĩnh,khiến người ta vui vẻ thoải mái,Ngô Viện Viện nhẹ nhàng ngân nga bài hát rất cổ điển"Ninh Hạ”
-Chị Viện Viện,giọng hát của chị thật là dễ nghe.
Lý Tiểu Hổ nịnh nọt nói.
-Haha,miệng cậu thật là ngọt như đường,hôm nay còn có thể nói như vậy.
Ngô Viện Viện mỉm cười duyên dáng nói,tiếng dễ nghe như chuông bạc vậy.
Lý Tiểu Hổ liền bị mê hoặc, ngây ngô cười “haha”, vẻ ngoài hắn có vẻ ngốc nghếch,nhưng tận đáy lòng thìlại không hề ngốc,trái lại còn thông minh ấy chứ,bệnh của người ta đã chữa được rồi mà, lúc này quả là hồi hộp ,lúc bước đi,tay hắn cứ thò ra thụt vào không ngừng,luôn tìm cơ hội để nắm được tay Ngô Viện Viện,nhưng thử vài lần vẫn không dám,có mấy lần,bàn tay xòe ra chỉ còn cách vài milimet nữa thôi.
Chỉ có chút khoảng cách như thế, vậy mà quả thật giống như một cái hào rộng khó có thể vượt qua,trong lòng Lý Tiểu Hổ thực sự đang rất rối bời,giống như có con chuột nhắt chạy tới chạy lui bên trong, ngứa ngáy vô cùng!
Đành đếm từ một đến ba,nhất định phải nắm được!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương thứ 537:Thổ lộ quả là một việc khó khăn!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Viện viện,lát nữa mìnhcòn phải tăng ca,có chút việc vẫn chưa làm xong,chi bằng cậu cứ về trước,buổi tối tầm hơn tám giờ chúng ta gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim nhé!Đưa vé cho cậu trước chẳng lỡ mình không tới kịp.
Lý Tiểu Miêu nhịn cười,mắt sáng long lanh,ra vẻ khó xử nói.
-Được rồi,cảm ơn nhé!Lần sau tôi sẽ mời cậu đi ăn tiệc buffe!
Ngô Viện Viện cười nói,sau đó liền thu dọn đồ đạc,chuẩn bị tan ca.
Lý Tiểu Miêu xoay người sang chỗ khác,đi được vài bước,không nhịn được lén lút cười khanh khách không ngừng.
Giang Ninh,rạp chiếu phim thành phố Tân thế kỷ.
Rạp chiếu phim này chiếm diện tích khoảng 5000 mét vuông, Với 16 sân khấu với âm thanh và ánh sáng đầy đủ. Phòng chờ VIP, với 25 ghế sofa da,có thể tự động điều chỉnh chỗ ngồi,người xem có thể hưởng thụ các trạng thái thoải mái nhất khi xem phim.
Ngoài ra,còn có một màn hình máy chiếu độc nhất vô nhị,nhà thiết kế máy chiếu này có thể nắm bắt được trào lưu,chọn dùng các loại thiết bị tiên tiến, tạo ra một thế giới đầy màu sắc , bạn có thể trải nghiệm được cảm giác giống như ngồi trên một chiếc cầu vồng, sự chấn động của bộ phim.
Nơi này,ngoài rạp chiếu phim ra,xung quanh còn rất nhiều công trình dịch vụ khác,như sân trượt băng,các cửa hàng bán đồ ăn vặt rất đặc sắc,cửa hàng quần áo,có khu cho thanh niên vui chơi,mua sắm, tương đương với đoạn đường phồn hoa nhất khu Giang Ninh này.
Ngô Viện Viện mặc một bộ áo phông trắng và quần bò màu xanh,tuy rât đơn giản nhưng ở giữa đám đông lại cực kỳ nổi bật,khiến mọi người nhìn chăm chú,nhất là vòng eo thon nhỏ nhắn,vòng ba căng tròn,đôi chân thon dài thẳng tắp,cân đối,lại mặc quần bò bó sát, khiến cho người khác sinh ra một cảm giác mơ màng viển vông vô tận..
-Cái nàng Tiểu Miêu này,đã tám rưỡi rồi,phim cũng sắp bắt đầu chiếu rồi,sao vẫn còn chưa tới nhỉ?
Ngô Viện Viện đứng một mình,nhìn khắp tứ phía,tìm kiếm bóng dáng Lý Tiểu Miêu,nghĩ bụng,nếu không đến,tôi sẽ vào một mình.
Lại năm phút nữa trôi qua…
-Còn chưa tới, mình phải gọi cho bà này mới được.
Ngô Viện Viện lấy di động ra,đang định gọi cho Lý Tiểu Miêu,đột nhiên,phía sau nghe thấy tiếng nói sợ hãi của một cậu thanh niên.
-Chị Viện Viện,ngại quá,để chị phải đợi lâu rồi.
Thật ra,hắn đã tới từ lâu rồi,nhưng lại cứ đứng từ xa do dự,không dám tiến đến gần chào Ngô Viện Viện.
-Hả?Là cậu?
Ngô Viên Viện quayđầu lại,ngẩn người ra,sao lại là tên tiểu tử này?
Chỉ thấy, chàng trai này này chưa đủ mười chín tuổi,đầu óc vẫn còn ngây ngô,cũng may đương tuổi dậy thì, dáng người cũng cao lớn,chính là em trai của Lý Tiểu Miêu,Lý Tiểu Hổ,nghe nói trước kia rất đáng thương,bị mất trí,phải nhờ Diệp viện trưởng mới chữa khỏi được cho hắn.
Tuy nhiên,dù đã chữa trị,nhưng cũng đã để lỡ rất nhiều thời gian học tập,cho nên xét về trình độ văn hóa thì rất chênh lệch so với Ngô Viện Viện,giống như một nông dân đứng cùng với một mỹ nhân thuộc tầng lớp trí thức ở thành thị.Lý Tiểu Hổ này cũng khá có dũng khí và can đảm,ít nhất,không phải anh đã dám dũng cảm tiến thêm một bước nữa sao?Tuy rằng chị hắn Lý Tiểu Miêu cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Trong tình yêu,dù sao đi nữa cũng phải có một người tiên phong đi trước,không cần biết là trai hay gái,nếu không sẽ chẳng đi đến đâu, cũng sẽ chẳng có cái gọi là “sau đó” rồi.
- uhm…
Lý Tiểu Hổ có chút lo lắng gãi gãi đầu,cười gượng,nói:
-Chị tôi có việc đột xuất, nên đã cho tôi vé xem phim…
-Ờ,hiểu rồi.
Ngô Viện Viện mỉm cười gật gật đầu,đôi mắt tinh anh say lòng người,trong lòng lại có chút ngượng ngùng,thầm nghĩ, cái côTiểu Miêu, lại thích gán ghép linh tinh rồi,,cô biết em trai côthích tôi nên mới cố ý tạo ra cơ hội này chứ gì.
Thật đáng tiếc!Mặc dù tôi đối với Lý Tiểu Hổ không có tình cảm gì,cảm giác hai bên về kinh nghiệm và hoàn cảnh sống tất cả đều có quá nhiều khác biệt,không có tiếng nói chung,nhưng tôi lại không thấy ghét cậu bé này,ít nhất tâm địa của cậu ấy cũng rất lương thiện,trước kia ở bệnh viện, là người đứng dậy đầu tiên, chủ động bước tới dìu đỡ ông lão ăn mày, thìcó thể thấy được điều đó rồi.
Bỏ đi, thôi thì vẫn phải giữ thể diện cho Tiểu Miêu, xem hết bộ phim này đi, cái tên tiểu tử này đầu óc ngốc nghếch, đoán chừng cũng chẳng nghĩ ra được chiêu nào lãng mạn để lấy lòng mình làm mình vui được.
Nghĩ như vậy,Ngô Viện Viện nói:
-Phim sắp bắt đầu rồi,chúng ta mau vào trong thôi.
Nói xong liền sải bước về phía cửa rạp chiếu phim,đôi chân dài của cô,bước nhẹ một cái cũng đã bước được một bước khá xa rồi, đây chính là lợi thế của chân dài, có điều, bước dài như vậy, ngược lại, trông lại càng xinh đẹp, càng tôn thếm vẻ yểu điệu duyên dáng.,lúc này, liền có không ít người đàn ông nhìn cô chằm chằm,mặc dù bên cạnh đang có bạn gái đi cùng , mà ánh mắt thì vẫn cứ dán thẳng vào người cô.
Đàn ông thông thường đều như nhau cả, đều là loài động vật dựa vào thị giác, , hơn nữa lại là loài động vật thị giác dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Thằng nhóc Lý Tiểu Hổ này thì lại không để ý mấy thứ đó,chỉ cảm thấy trong người choáng váng,hứng khởi đáp một tiếng:
-Vâng!
Rồi vội vội vàng vàng,bước thấp bước cao đi sát theo,trong ánh mắt hiện lên sự hưng phấn và kích động!
Cuối cùng,có thể cùng người con gái trong mộng của mình đi xem phim,chị à,thật sự rất cảm ơn chị,có bà chị thương mình như vậy,Lý Tiểu Hổ em thật sự là……, ai ya, không thể chê vào đâu được.
Lý Tiểu Hổ chỉ cảm thấy, bản thân quả thực là vô cùng hạnh phúc.
...Lý Tiểu Hổ vô cùng ân hận, cực kỳ căm hậnchính bản thân mình, thật là vô dụng, trong cả hơn hai tiếng đồng hồ xem phim,không nói nổi với Ngô Viện Viện quá mười câu,xòe tay ra đếm đi đếm lại hình như, dường như, có vẻ, miễn cưỡng thì chắc được tám câu rưỡi nhỉ?đấy là còn tính cả “Ừ,À,Ồ” những từ linh tinh nữa, đúng là mất mặt chết được, cái đồ vô dụng mà.
Lúc này,Lý Tiểu Hổ mới thấy thật hâm mộ sư phụ Diệp Thanh của hắn,nghĩ bụng,vẫn là sư phụ lợi hại, nghe chị mình nói, bạn gái của anh ấy có đến mấy cô cơ, hơn nữa lại còn như cá gặp nước, quan hệ giữa mấy cô gái đó cũng không hề có xung đột nghiêm trọng gì, đạt tới cảnh giới này rồi đúng là siêu đẳng!,hôm nào nhất định phải nhờ sư phụ dạy cho vài chiêu tán gái.Dù sao anh cũng là sư phụ của mình, cũng không phải là một giáo viên chuyên ngành gì , chắc cũng không thể lúc nào cũng chỉ dạy kiến thức về Đông Y thôi chứ nhỉ?
Nhưng hắn hoàn toàn không biết rằng, tên Diệp Thanh này,trong vấn đề liên quan tới phụ nữ,kỳ thật cũng chẳng hơn hắn là mấy,các cô gái thíchhắn thứ nhất có khả năng là bởi mỹ nhân thì thường thích anh hùng!Mà Diệp Thanh y thuật cao cường, lúc nào cũng cứu tử phù thương, ở góc độ nào đó cũng có thể coi là anh hùng, thứ hai, Diệp Thanh có tấm lòng lương thiện,nhân từ không chê vào đâu được,khuyết điểm duy nhất là hơi đào hoa một chút,nhưng trong mắt những người cực kỳ thích hắn thì cái đó hoàn toàn chẳng đáng là gìthứ ba ý mà , cũng có khả năng là do duyên trời đã định số của hắn phải đào hoa,cái này người khác căn bản là muốn cũng không được.
-Tiểu Hổ,sao ủ rũ vậy,đang nghĩ gì thế?
Ngô Viện Viện xoa xoa đầu Lý Tiểu Hổ,cười nói.
-Haha,không nghĩ gì cả,chỉ là lo hết xe rồi.
Lý Tiểu Hổ liền thấy vui vẻ hẳn lên,nhưng lại ngay lập tức chán nản,sao lại như vậy chứ,em không còn nhỏ nữa rồi,chị còn coi em là trẻ con sao mà xoa đầu.
-Hết xe rồi thì tự lái xe về,đi nào,để chị đưa em về!
Ngô Viện Viện vẫy vẫy tay nói,nghĩ thầm,tiểu tử này, cũng khá thật thà đấy chứ, không có nhiều suy tính gì cả, có điều, chỉ là không có cảm giác gì đặc biệt, hic, mình sao lại có cảm giác như là đem một cậu bé đi xem phim thế nhỉ, rất có cảm giác như mình là bảo mẫu cho trẻ con vậy
Vừa nghĩ đến đây,Ngô Viện Viện liền buồn cười,bật cười khúc khích.
Lý Tiểu Hổ lập tức nhìn ngây người,buột miệng nói:
-Chị Viện Viện,chị thật xinh đẹp.
-Haha,cảm ơn quá khen!Đi thôi,chị đưa em về trước.
Ngô Viện Viện trước lời khen củaLý Tiểu Hổ vẫn có chút đắc ý, đây là một lời khen ngợi được nói ra bởi một con người thật thà, có thể nói, so với những lời nói ngọt ngào nịnh nọt của mấy tên đàn ông khác còn đáng giá hơn nhiều lần, khiến cho người ta nghe thấy mà cảm thấy xuôi tai, thế là cười cười ,vân vê mái tóc,vừa vẫy taxi vừa nói.
Lý Tiểu Hổ liền thừa cơ tiến tới,lấy hết dũng khí nói:
-chị Viện Viện,nơi này cách sông Tần Hoài không xa,phong cảnh bờ sông rất là đẹp, cảnh ban đêm vô cùng hấp dẫn ,chi bằng chúng ta tới đó tản bộ một lát đi?
Ngô Viện Viện mấp máy môi,chần chừ nói:
-Muộn lắm rồi!
Không phải cô sợ Lý Tiểu Hổ bất ngờ gây chuyện,đối phó với tên tiểu tử này,cô vẫn tự tin là có thể khống chế được,chẳng qua là đã hơn mười giờ rồi,nếu chẳng may gặp phải toán cướp nào đấy thì gay go lắm.
Lý Tiểu Hổ liền khoe ngay cánh tay to khỏe ra,hãnh diện nói:
-Chị Viện Viện,chị xem,sư phụ của em đã dạy em mấy chiêu võ thuật,kẻ trộm bình thường nếu dám đến quấy nhiễu chúng ta, thì em sẽ cho nó đi tong luôn.
-Vậy được, chỉ đi một lát thôi nhé.
Ngô Viện Viện bị chọc cười,thầm nghĩ,Giang Ninh trị an tốt,chắc là sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo như vậy,hơn nữa,nhìn Lý Tiểu Hổ cũng cao lớn,kẻ trộm bình thường chắc đánh không lại hắn đâu.
Hai người tới bờ sông,hai bên bờ sông đèn điện xếp thành hàng,nhìn ra phía xa xa,khá là tráng lệ,nước sông chảy ào ào,dường như chảy mãi không ngừng,gió từ mặt sông hiu hiu thổi tới,trên bầu trời có rất nhiều sao.Vì là buổi tối nên bờ sông rất thưa người ,có hương vị của một đêm mùa hè yên tĩnh,khiến người ta vui vẻ thoải mái,Ngô Viện Viện nhẹ nhàng ngân nga bài hát rất cổ điển"Ninh Hạ”
-Chị Viện Viện,giọng hát của chị thật là dễ nghe.
Lý Tiểu Hổ nịnh nọt nói.
-Haha,miệng cậu thật là ngọt như đường,hôm nay còn có thể nói như vậy.
Ngô Viện Viện mỉm cười duyên dáng nói,tiếng dễ nghe như chuông bạc vậy.
Lý Tiểu Hổ liền bị mê hoặc, ngây ngô cười “haha”, vẻ ngoài hắn có vẻ ngốc nghếch,nhưng tận đáy lòng thìlại không hề ngốc,trái lại còn thông minh ấy chứ,bệnh của người ta đã chữa được rồi mà, lúc này quả là hồi hộp ,lúc bước đi,tay hắn cứ thò ra thụt vào không ngừng,luôn tìm cơ hội để nắm được tay Ngô Viện Viện,nhưng thử vài lần vẫn không dám,có mấy lần,bàn tay xòe ra chỉ còn cách vài milimet nữa thôi.
Chỉ có chút khoảng cách như thế, vậy mà quả thật giống như một cái hào rộng khó có thể vượt qua,trong lòng Lý Tiểu Hổ thực sự đang rất rối bời,giống như có con chuột nhắt chạy tới chạy lui bên trong, ngứa ngáy vô cùng!
Đành đếm từ một đến ba,nhất định phải nắm được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.