Thần Y

Chương 541

Hành Xích Đạo

04/09/2013

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 541: Không cho ngươi nếm thử một chút lợi hại, thì ngươi còn không ngoan ngoãn!

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: metruyen

Mẹ nó, mới lơ là một cái đã...ngoài Hà gia ra, còn có ai đám động đến những người bên cạnh mình, động đến người trong bệnh viện mình! Hắn cũng chỉ có một kẻ thù suốt ngày kiếm cớ gây chuyện này mà thôi!

Sắc mặt Diệp Thanh trầm ngâm như mặt nước, ý nghĩ nhanh như điện, trong phút chốc đã loại trừ rất nhiều đối tượng khả nghi, độc thủ đứng sau bức màn này nhất định là ở Hà gia, cũng chính là tên Hà Minh Sơn!

-Viện trưởng Diệp, viện trưởng Diệp, muộn thế này rồi, anh còn định đi đâu?

Phía sau, vài người trong khoa cấp cứu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ truy hỏi liên tục.

Diệp Thanh khoát tay:

-Các cậu trông coi bệnh viện cẩn thận, chăm sóc tốt bệnh nhân, những việc khác không cần quan tâm!

Sau đó, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, biến mất hút trong đêm đen!

Diệp Thanh nổi trận lôi đình, liền chạy thẳng đến Hà gia cứu người!

Với bản lĩnh, tài năng hiện tại của hắn, đừng nói là Hà gia thống trị cả một vùng, mà ngay cả những cường quốc của Âu Mỹ, hắn cũng đều không chút sợ sệt, chỉ cần xuất ra một tiểu phi thuyền, chùm tia sáng năng lượng hùng mạnh, tốc độ khủng bố, cho dù là máy bay chiến đấu tân tiến nhất trên thế giới, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ, cho dù là một dàn chiến hạm tàu sân bay, cũng hoàn toàn không thể chống lại được!

Suy cho cùng, tất cả những vũ khí có trên địa cầu, căn bản không phá được vòng bảo hộ của tiểu phi thuyền, hơn nữa hoàn toàn không thể đánh trúng! Huống hồ, tiểu phi thuyền còn có khả năng ẩn hình, là ẩn hình thực sự, cho dù là ở ngay dưới mắt, phỏng chừng những máy đài dò xét đó, cũng chẳng thể nào phát hiện ra được!

Đặc biệt là, nó còn có thể tùy ý tiến vào vũ trụ, đến lúc đó, sẽ phá hủy tất cả các vệ tinh, rồi các loại vũ khí hiện đại hóa của quân đội sẽ lập tức trở thành bọn mù, thành một đống sắt vụn!

Về phần người thân, hắn hoàn toàn có thể đưa vào tòa thành Băng tuyết , trên tinh cầu rộng lớn đó, mà dẫn dắt miêu nhân bộ lạc, xây dựng lại nền văn minh mới tươi đẹp!

Diệp Thanh tức lồng lên, một dòng nội lực tựa hồ như đến từ địa ngục đang hừng hực thiêu đốt hắn, chạy được vài bước, thấy xung quanh không có người, không chút nghĩ ngợi, liền cứ thế gọi thẳng triệu tập tiểu phi thuyền, trong chớp mắt đã nhảy “vù” lên trên.

Chỉ thoáng cái, đã phóng thẳng lên chín tầng mây, biến mất giữa không trung!

Chiếc tiểu phi thuyền này, lần đầu tiên xuất hiện trên trái đất, Tiểu Vũ Nhi cũng là lần đầu tiên xuất hiện ở thế giới bên ngoài, có điều, cô chỉ thấy sắc mặt Diệp Thanh u ám, gân xanh trên trán giần giật liên hồi, chỉ ngồi bên cạnh mân mê đôi môi, không hé răng nửa lời, nên cô cũng không giám mở miệng hỏi han sợ quấy rầy đến hắn.

-Tiểu Vũ Nhi, cô về trước đi.

Diệp Thanh nhìn cô bé tiểu tinh linh đáng yêu này một cái, nỗi phẫn nộ trong lòng cũng phần nào kìm nén được một chút, hắn sở dĩ muốn cô về trước là không muốn cô nhìn thấy quá nhiều thứ máu me tanh tưởi, nói cho cùng, Tiểu Vũ Nhi không phải là một loại sinh mạng trí năng bình thường, sớm đã có được hỉ nộ ái ổ của con người, chỉ là không có thân thể xác thịt,về phương diện tình cảm, đã hoàn toàn có thể so sánh được với loài người!

-Uhm! Thế ca ca phải cẩn thận một chút đấy nhá!

Tiểu Vũ Nhi mặc dù có chút không muốn, nhưng lại không dám cãi lại mệnh lệnh của Diệp Thanh, thân hình lóe lên, lập tức liền trở về thẳng Tế Thế Cảnh.

-Vù

Tiểu phi thuyền giữa không trung biến thành một vệt sáng lấp lánh, gần như trong khoảng khắc chỉ một chớp mắt sau đã xuất hiện trên khoảng không bên trên Hà phủ!



Tìm một góc vắng lặng, hạ cánh xuống, sau đó, Diệp Thanh liền thu lại tiểu phi thuyền, chuyển người hành động, giống như một con báo vô cùng vô cùng nhanh nhẹn, mượn cây cối, hoặc một góc tường tối yểm hộ, bắt đầu lục tìm, thám hiểm trong nhà Hà gia.

Cùng lúc đó, quân khu Giang Nam, căn cứ không quân lớn nhất tọa lạc tại phụ cận Ninh Thành, hai binh lính đang trực tại phòng giám sát của hệ thống Radar quân sự, đương nhìn vào màn hình radar, quả thực là giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời!

-Cái này, cài này là thật chứ, vừa nãy tôi nhìn thấy cái gì thế?

Một gã binh lính rụi rụi mắt, hoàn hồn, hướng về phía tên binh linh còn lại hỏi.

-Cậu không nhìn nhầm, tôi vừa nãy cũng đã nhìn thấy! Tuyệt đối là một vật thể bay không xác định, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, đáng tiếc, lúc này đã biến mất không thấy đâu nữa rồi!

-Tôi dám khẳng định,tốc độ của nó phải đạt tới hơn 1000km, không chừng có thể đã bay vào vũ trụ rồi!

-Thế chúng ta có cần phải báo cáo lên cấp trên không?

-Khẩn trương cấp báo đi, còn đứng ngây người đấy ra làm gì?

-Uhm uhm, dù gì thì vẫn còn bản ghi! Không sợ cấp trên không tin!

-Lần này, chắc phải chấn động thế giới mất!

-Chấn động cái cứt ý, loại thông tin này, thường thường được liệt vào loại tuyệt mật!

-Tôi thấy, mấy cái vật thể bay không xác định mà các quốc gia khác hồi trước phát hiện được, không phải là thật đấy chứ?

Hai gã quân nhân trong lòng vừa căng thẳng vừa kích động, bắt đầu báo cáo lên cho cấp trên, gần như là chưa tới một tiếng đồng hồ, từng cấp từng cấp lãnh đạo, không ngờ đã truyền đến cả Bộ An ninh quốc gia, bộ Quốc phòng, trung tâm hàng không vân vân rất nhiều những cơ quan trọng yếu, chấn kinh rất nhiều đại lão, dẫn đến một trận chấn động không nhỏ ở địa giới Hoa Hạ!

Đương nhiên, đây toàn là những lời bàn tán muộn màng!

Kỳ thật, Hoa Hạ đối với việc giám sát không trung ở trong nội cảnh và khu vực lân cận cực kỳ nghiêm ngặt, kể cả là một phi thuyền tự tạo bay lượn trên không, cũng có thể lập tức bị hệ thống radar giám sát của không quân phát hiện được, cho nên, lúc nãy, gần như là lúc Diệp Thanh vừa mới cất cánh, phòng radar giám sát của không quân này đã nhận được tín hiệu, có điều, tiểu phi thuyền của Diệp Thanh cực nhanh, nên hai viên quân nhân này vừa phát hiện, nhìn vài lần, còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã đến được nhà Hà gia, lại còn thu tiểu phi thuyền lại, trên màn hình radar quân sự, tự nhiên không thể quan sát được nữa!

Thực ra, đây cũng là do Diệp Thanh đang tức sùi bọt mép, quên đi mất sự khiêm tốn và cẩn thân trước nay của bản thân, nếu không, hắn vừa lên phi thuyền chắc chắn sẽ mở ngay chức năng ẩn hình, phỏng chừng ngay cả bay đến cổng nhà của đối phương, cái căn cứ không quân này cũng chẳng phát hiện nổi!

Diệp Thanh suýt chút nữa thì lạc đường trong phủ Hà gia, mẹ nó, nhà gì mà to thế, phải tốn bao nhiêu tiền chứ! Đi vội cũng phải mất chừng năm sáu phút, cũng chẳng phát hiện nổi một nhân vật trung tâm nào của Hà gia, chẳng hạn mấy người như Hà Diễm Xung, Hà Minh Sơn..chỉ toàn thấy người hầu với vệ sỹ ở bên trong!

Một gia tộc, xây dựng nhiều tòa nhà như vậy, nuôi bao nhiêu kẻ ăn không ngồi rồi thế này, điên! Nhiều tiền tới mức không có chỗ đốt à!

-Không thể trì hoãn thêm được nữa! Chậm trễ thêm một phút, thì mấy người Ninh Não Nhi sẽ thêm một phần nguy hiểm!

Diệp Thanh lấp mình sau một cái cây to, thực sự là lo lắng muốn chết, phải biết là, mấy người con gái đó có thể nói là loại thượng hạng, lần này bị người ta bắt đi, nếu như chẳng may bị chúng lợi dụng, hay bị sàm sỡ, hắn quả thực không dám tưởng tượng! Đương nhiên, cái này cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất nhất vẫn là, tính mạng không được đảm bảo, bất kỳ lúc nào cũng bị kẻ xấu sát hại!

Đương lúc bắt ép bản thân phải bình tĩnh, bước tiếp theo nên hành động như thế nào, Diệp Thanh liền nhìn thấy cách xa tầm hơn mười mét, một bóng người chậm chạm đi tới, mập mạp, vest tây giày da, chắc địa vị trong nhà họ Hà cũng không phải là thấp, Diệp Thanh giống như mèo bắt được chuột, nín thở tập trung quan sát, kiên nhẫn chờ đợi!

Người đàn ông kia có khả năng là vừa ăn vụng nem chả ở đâu về, bước chân lâng lâng, miệng ngậm một điếu thuốc, nuốt sương nhả khói, trên miệng còn đang rên rỉ một vài câu tục tĩu, không hề nhận thấy sự tồn tại của Diệp Thanh!

Đương lúc đắc ý nhún nhảy, thình lình, phía sau cái cây lớn bên cạnh “vù” một cái, một bàn tay lớn lao ra, chộp lấy cổ hắn, lôi vào bên trong, lưu loát hơn cả diều hâu cắp gà!

-Hư hư hư

Tên đàn ông đó đến hít thở còn khó khăn, cấp tốc giãy dụa, nhưng cổ tay của Diệp Thanh cứng như được tạo ra từ sắt thép, hung hăng bóp chặt yết hầu của hắn, hắn làm sao có thể thoát ra được!

-Tao hỏi mày, mày phải trả lời thành thật, nếu dám kêu to,lập tức giết chết mày!



Diệp Thanh trầm giọng nói, ngay sau đó, bèn tháo ra một cay niết châm sắc bén, sáng bóng, dí vào cổ họng người này, rồi buông lỏng tay ra!

-ừ ừ ừ!

Tên đàn ông đó động cũng không dám động, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trên trán từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống! chẳng có mấy ai, lúc sinh mạng đang bị uy hiếp nghiêm trọng, lại có thể điềm tĩnh tự nhiên!

Con dao đó kề trên cổ, mà vẫn chuyện trò vui vẻ, thì đó đều là cao nhân của cao nhân, tinh tướng của tinh tướng! tên béo này, rõ ràng là không phải loại người đó!

-Nói, Ngô Viện Viện, Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi, Trần Du có phải bị các ngươi bắt cóc hay không?

Diệp Thanh lạnh lùng hừ lên một tiếng, toát ra sát khí, hỏi.

-Tôi, tôi thực sự không biết, ngài tha mạng cho tôi đi, đại hiệp, thực sự là tôi không biết gì cả, mấy người con gái mà ngài nói, đến tên tôi còn chưa nghe qua bao giờ..

Người này lại chính là quản gia phủ Hà gia – Hà Trung, lúc này đã nhìn rõ tướng mạo Diệp Thanh, lập tức nhận ra hắn, nói cho cùng, những tư liệu liên quan đến Diệp Thanh sớm đã bị Hà gia điều tra tường tận, Hà Trung thân là quản gia của Hà phủ, kiêm nhiệm vụ tổng quản tình báo, đương nhiên là biết hết! Lúc này, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn giở trò dối trá, chỉ lắc đầu, ra điệu đáng thương, luôn mồm cầu xin, chỉ hi vọng Diệp Thanh có thể tha mạng cho hắn.

Lúc đầu, Hà Trung đảo mắt nhìn quanh, định hét to lên, để kinh động đến những người khác, nhưng, nhìn vẻ mặt hung ác, hai mắt đỏ lựng bừng bừng sát khí, liền lập tức gạt bỏ ý nghĩ này!

Đây là một sát tinh! Sát tinh! Báo tử cho người khác, đoán chừng cái mạng nhỏ của mình không giữ được nữa rồi, căn bản không đáng tội mà!

-Tha cho ngươi, tao muốn làm cho mày sống không bằng chết!

Diệp Thanh rút ra một cây ngân châm lóe sáng, ngẫm nghĩ, cũng chẳng cần lãng phí thời gian với cái loại tép riu này! Cứ dùng thẳng thuật thôi miên cho rảnh! Tức khắc chiếc ngân châm rung lên, liền cắm thẳng vào huyệt ấn đường của tên Hà Trung!

Chiếc ngân châm nhỏ dài, sắc bén lấp lánh, run rẩy không ngớt, sắc bén vô cùng, cái này nếu như cắm vào huyện ấn đường, thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng! Hà Trung tuy không hiểu châm cứu, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng thôi cũng đã biết nhất định là một thủ đoạn để dày vò người khác, nói không chừng, đến tính mạng lập tức cũng tiêu tan, tức khắc hoảng sợ tới mức không tự chủ được mà khóc oa oa lên, miệng giống như là khẩu súng liên thanh, vừa khóc nức nở vừa nói:

-Những người bị bắt đều được đưa lên một chiếc thuyền lớn trên sông Trường Giang....

-Cái đồ không có cốt khí!

Diệp Thanh chửi lên một câu, lại trầm giọng hỏi:

-Bắt cóc bao nhiêu người?

-Mười mấy người

Hà Trung ấp úng nói, ánh mắt mập mờ, úp mở.

Diệp Thanh trừng mắt lên!

Hà Trung tức khắc giật mình, thốt ra:

-Mười mấy...

-Rốt cuộc là bao nhiêu?

Diệp Thanh ghìm giọng quát, cùng lúc đó, một bàn tay lớn bóp chặt vào cổ hắn, chiếc ngân châm chợt lóe lên, hướng thẳng vào huyệt “kiến lý”, cắm mạnh vào!

Không cho mày một chút đau đớn, thì mày không thành thật! Đồ đê tiện, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Vốn dĩ, Diệp Thanh là muốn dùng luôn thuật thôi miên, nhưng, sự tức giận trong lòng khó mà kiềm chế, không hành hạ tên tiểu tử này, thì chẳng phải là dễ dàng cho lũ chúng nó quá sao! Tên khố này biết được nội tình, nhất định là một trong những kẻ tham gia! Quyết không thể tha thứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook