Chương 546
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 546: Anh không đi, em cũng không đi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa!
Diệp Thanh dịu dàng khuyên nhủ, sau đó, liền không kìm được lấy tay lau nước mắt cho cô, vừa mới đưa tay lên, nhưng lại phản ứng kịp thời, Mã Tiểu Linh đang đứng ở đây đấy, hơn nữa, còn có mấy người đồng nghiệp cũng có mặt, để người khác nhìn thấy mình với Ninh Não Nhi thế này, thế thì còn coi Mã Tiểu Linh ra gì nữa, lúc nhất thời, rút tay về cũng không được, mà không rút tay về lại càng không được!
May là Mã Tiểu Linh là người biết ý, duyên dáng cười, rồi trợn trừng mắt nhìn Diệp Thanh, sau đó, liền rút một tờ khăn giấy trong túi áo đưa cho Ninh Não Nhi, đây là tờ cuối cùng mà cô còn đó!
Thiện cảm của Ninh Não Nhi đối với Mã Tiểu Linh lập tức tăng lên rất nhiều, khâm phục ghê ghớm, thầm nghĩ, cái cô Mã Tiểu Linh này đúng là đại độ, mà bản thân thì lại tỏ ra là keo kiệt, nhưng lại khiến nàng Trần Du đứng bên cạnh cảm thấy buồn bực không thôi, thay Ninh Não Nhi cảm thấy cực kỳ không đáng, cảm thấy cô gái này, đúng là đang bị mỡ lợn che hết tim rồi!
Cậu nói, một cô gái bình thường thông minh là thế, tinh anh là thế, trong những chuyện như này sao lại biến thành ngốc nghếch thế chứ? Tình địch mà, đương nhiên là phải tranh cướp mày sống tao chết, ra hết tuyệt chiêu, trong tiểu thuyết, điện ảnh truyền hình không phải đều như thế sao? Sao hai người này hoàn toàn lại không giống như là tình địch của nhau, hay là đều có thành quách thâm sâu, cất giấu tận sâu trong đáy lòng? Âm thầm ra chiêu? Không nhìn ra được chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Du liền liếc Diệp Thanh một cái, phụ đạo thêm, chẳng nhẽ cái thằng tiểu tử này lại có sức hấp dẫn đến thế, có thể đồng thời chiếm ngự Ninh Não Nhi và Mã Tiểu Linh hai báu vật thượng hạng này, khiến cho bọn họ không nảy sinh nổi ý định tranh đấu? Đúng là trúng tà rồi!
Diệp Thanh khẽ vuốt hai má Mã Tiểu Linh, thấy cô mặt mũi bầm dập, không khỏi đau lòng đến cực điểm.
Đôi nhãn cầu đẹp của Mã Tiểu Linh vừa chuyển, liền chiếu ra những tia nhìn trong vắt dịu dàng, cười sang sảng nói:
- Không sao, là lúc nãy em tự nhảy nè nhảy nè, không cẩn thận nên bị ngã, mấy hôm nữa khỏi ngay ý mà!
Diệp Thanh đương nhiên có thể nhìn ra, sự khác nhau giữa bị thương do ngã và do bị người khác đánh, lại có chiếc đồng hồ công nghệ cao, trong nháy mắt có thể kiểm tra được tình trạng sức khỏe của mọi người, đều không có trở ngại gì, lúc này mới cảm thấy yên tâm!
Cùng lúc đó, một số những người khác lại châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn tán, trao đổi một chút tình cảnh trước mắt, rồi nỗi buồn bực, sầu não khi bị bắt cóc, đương nhiên, đồng thời cũng không ít người muốn thăm dò một chút thân phận của Diệp Thanh, đương lúc nghe Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải, Ngô Viện Viện những người của bệnh viện Ngân Hạnh, nói là viện trưởng của bọn họ, đồng thời cũng là hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, rất nhiều người đang có mặt liền giật mình, thầm nói, hóa ra là cậu ta à! Trông còn trẻ hơn cả mấy tuổi so với lời đồn đại!
Những người này, đều là những nhân tài kiệt xuất của giới y học Ninh Thành, cũng có nhiều người vốn thân là hội viên của hiệp hội y sỹ Ninh Thành, mặc dù chưa gặp qua Diệp Thanh, nhưng sớm cũng đã nghe qua cái tên Diệp Thanh này.
- Diệp Thanh, chúng ta làm thế nào bây giờ, bên ngoài biển rộng mờ mịt, nếu chạy trốn cũng rất khó khăn, trừ khi là có được thuyền!
Ninh Não Nhi lau khô nước mắt, nói.
Mã Tiểu Linh:
- Cũng không biết là đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, mấy tên bảo vệ bên ngoài đều mang súng, chúng ta nhiều người thế này mà ra ngoài, phải cẩn thận một chút, chẳng may kinh động đến đối phương thì hỏng hết!
- Không sao, bọn họ sớm đã bị tôi đánh ngất rồi, tất cả gồm 4 người!
Diệp Thanh nhìn vào đám đônh, nói:
- Bây giờ nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là phải tìm được thuyền nhỏ, sau đó lén lút trốn đi, lúc nãy khi tôi lục tìm, một nơi ở tầng thấp nhất, phát hiện ba chiếc canô nhỏ, nếu hơi chen chúc một chút, mọi người đều có thể trốn thoát được, chỉ có điều là không biết có ai biết lái ca nô không?
Lập tức, trong đám đông liền có bốn năm vị bác sỹ đứng lên, bày tỏ bản thân đã từng lái qua ca nô, tuy là không thuần thục, nhưng ở trên biển lớn, mênh mông vô cùng, cũng không giống như lái xe, chẳng sợ đâm nhau, chỉ cần chú ý một chút đá ngầm là được rồi, hơn nữa, mặt biển rộng lớn, những nơi bình thường làm gì mà có nhiều đá ngầm như thế.
Sau đó, mọi người dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh, rón ra rón rén chạy đến nơi cất ca nô, lúc đi qua căn phòng sát vách, quả nhiên nhìn thấy bốn tên bảo vệ nằm ngổn ngang trên nền, không biết sống chết, ánh mắt của những bác sỹ đó nhìn Diệp Thanh tràn đầy sự kính phục, thầm nói, tên viện trưởng Tiểu Diệp này quả là năng văn năng võ, không kể y thuật có tiếng, ngay võ công cũng lợi hại như thế này.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, liền để Mã Tiểu Linh mang theo mọi người chạy về phía trước, tự mình lại quay lại, lôi bốn tên vệ sỹ đến một góc tối của căn phòng giấu lại, sau đó khóa trái cửa, lúc này mới tiếp tục tiến lên phía trước, lúc trước hắn vội vã cứu người, nên cũng không suy nghĩ chu đáo được.
Có lẽ là do đêm khuya, lại đang ở trên biển rộng, người của Thần dược cốc và Hà gia mới không lường được sẽ có người đên cướp ngục, phòng thủ lại vô cùng lỏng lẻo, trên cả đường đi, không ngờ lại không gặp thêm bất kỳ một tay đấm nào nữa! Ước chừng tầm mười phút sau, Diệp Thanh đã đưa mọi người đến được cửa nơi cất giữ ba chiếc ca nô nói khi trước,
Mấy người đã từng lái qua ca nô lập tức tiến lên phía trước, các thao tác vô cùng thuần thục, khởi động, sau đó đợi đến lúc mọi người đều đã lên thuyền, Mã Tiểu Linh quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Thanh không hề nhúc nhích, vẫn đứng trên đường thông của chiếc thuyền lớn, không khỏi vội vàng vẫy tay, ra hiệu cho hắn khẩn trương xuống thuyền!
Diệp Thanh vẫy tay kêu lên:
- Các người đi trước, quay về lập tức báo cảnh sát, tôi ở đây còn mấy việc khác nữa!
Mã Tiểu Linh không nói lời nào, liền nhảy về thuyền lớn, Ninh Não Nhi thấy thế, cũng không cam tâm tỏ ra yếu thế chạy lên đường thông của con thuyền, hai cô gái, một trái một phải, đứng bên cạnh Diệp Thanh.
Diệp Thanh có chút ngượng ngùng, nhẹ thở dài một hơi, đương muốn nói, Mã Tiểu Linh đã mở miệng trước rồi:
- Không cần biết là lấy cớ gì, anh không đi, em cũng không đi!
Giọng điệu cực kỳ kiên quyết.
Ninh Não Nhi khẽ cắn đôi môi hồng, nghiêm túc nói:
- Em cũng thế!
Ngay sau đó, đám người Trần Du, Ngô Viện Viện, Hứa Đức Thành, Đổng Kế Khải cũng đều nhảy lên, Đổng Kế Khải vỗ vỗ ngực nói:
- Tôi cùng mọi người cùng tiến cùng lui, nếu không, rõ là tôi quá không có chút nghĩa khí nào rồi!
Hứa Đức Thành chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật gật đầu!
Trần Du thì kéo cánh tay Ninh Não Nhi, nhìn cô, ý như muốn nói, chị đây ủng hộ cô! Những lúc như thế này, nhất định phải tranh đấu với cái cô Mã Tiểu Linh đó!
Ninh Não Nhi lắc lắc đầu, không đếm xỉa tới cô! Ngô Viện Viện thì nắm tay Mã Tiểu Linh.
Dưới tình hình này, trên ca nô, mấy bác sỹ đó quả thật vội sắp chết được, thầm nói, chết đến nơi rồi còn không nhanh mà chạy đi, đứng đó lằng nhằng gì không biết, bây giờ là lúc tán tỉnh yêu đương sao? Mấy người đàn ông kia cũng thật là, chạy lại quây vô đó làm chi!
Một vị bác sỹ mặt tái bệch kêu lên:
- Diệp viện trưởng, rốt cuộc là việc gì thế, nếu mà còn không đi, bị người ta phát hiện, tất cả chúng ta đều không trốn nổi đâu!
- Đúng đấy đúng đấy, Diệp viện trưởng, mau lên thuyền đi, bất kể là việc gì mọi người chúng ta cùng nhau trốn thoát rồi nói sau cũng được!
Rất nhiều người đều nhìn lại!
Diệp Thanh bất đặc dĩ, đành phải ngắn gọn kể lại câu chuyện một lượt!
Nếu như chỉ có mấy người thế này, Diệp Thanh hoàn toàn có thể không cần phải phiền phức như vậy, lén lút cứu bọn họ ra ngoài, chẳng hạn, dùng chức năng bắt giữ của phi thuyền, phân giải người về trạng thái của những năng lượng hạt cao năng, lưu trữ lại, đợi sau khi đến Ninh Thành, thì lại thả ra, có điều, tiểu phi thuyền tuy là cao cấp, nhưng dung lượng lưu trữ tinh thể lại không lớn, cất giữ mấy chục người thì có thể, nhưng trong một chốc mà ôm gần hai nghìn người, thì có chút khó khăn, không thể dung nạp được hết, hơn nữa, người khác lại cho hắn cơ hội nhét từng người từng người một chắc, đã thế, còn chưa đến lúc để lộ ra bí mật!
Dùng y linh bảo tháp? Thu hết những người trên thuyền vào trong? Càng không thể! Cái bí mật này, là bí mật lớn nhất của Diệp Thanh, ngay cả mấy người Mã Tiểu Linh còn không biết được, lại làm sao có thể để những người không thân cận này biết chứ?
Đương nhiên, nếu như bất đắc dĩ, hắn nhất định cũng sẽ sử dụng chiêu này, có điều, bây giờ vẫn chưa đến nước sơn cùng thủy tận! Biện pháp tốt nhất là, cướp lại chiếc thuyền lớn này, sau đó lái về!
Với tính cách của Diệp Thanh, cứu được mấy người Tiểu Linh các cô, mà không quản đến sống chết của những người khác, là tuyệt đối không có! Hắn làm sao lại có thể nhẫn tâm dương mắt nhìn bao nhiêu con người tinh anh của y học rơi vào hố lửa, đi làm nô lệ, khổ lực cho người ta chứ!
Suy cho cùng, xuất phát điểm của số đông cũng là ý tốt, đều là do cuộc sống bức bách, đều là muốn nuôi dưỡng gia đình, kiếm thêm chút tiền! Phải biết rằng, vật giá, giá nhà hiện nay đang tăng lên vùn vụt, dù cho là bác sỹ giỏi, cũng căn bản không thể chịu nổi! Mức đãi ngộ cho bác sỹ của Hoa Hạ so với những nơi mà chiếu trong ti vi như là Hương Cảng Hồng Kông, thì vẫn còn kém xa!
Sau khi Diệp Thanh kể lại chân tướng một cách ngắn gọn, những người này quả thực là sợ ngây người ra, hoàn toàn không dám tin, nhưng, bọn họ đã bị bắt cóc đến đây rồi, không tin cũng phải tin!
Lại nói, một chiếc thuyền lớn như thế này, căn bản không thể nào chỉ dùng để nhốt mấy chục người bọn họ!
Một vị bác sỹ trung niên nói:
- Tôi vốn dĩ cứ tưởng, là do tôi từ chối lời mời của bọn Y Minh Tần Hoài mà gặp phải sự trả thù của bọn chúng, không thể ngờ được, đằng sau còn cất giữ một bí mật lớn như vậy, cái bọn gì mà Thần dược cốc quả là coi trời bằng vung!
- Đúng mà, công khai lừa đảo, lừa bán người, quả thực là không coi luật pháp nước ta ra gì mà!
- Loại người này, cứ phải kéo đi bắn tất! Bao nhiêu gia đình sẽ vì thế mà bị rơi vào cảnh đánh mất đi nguồn kinh tế, bao nhiêu đứa bé sẽ mất đi bố hoặc mẹ, bao nhiêu người già sẽ rơi lệ trong đêm!
Mọi người đều sôi sục căm phẫn!
Diệp Thanh lấy hai tay áp xuống:
- Bây giờ những người bị lừa nhiều quá, hơn nữa đều đã lên hết thuyền của kẻ địch, tôi lưu lại là muốn tìm thời cơ hành động, xem xem có tìm thấy cơ hội cứu những người khác không, mọi người không cần phải trì hoãn thêm nữa, đi sớm một phút hay một phút, có thể thoát được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sau khi trở về, lập tức báo cảnh sát!
Hắn nói như vậy, là do trên người của những người ở đây, điện thoại và những thiết bị liên hệ thông tin khác đều đã bị thu hết, mà điện thoại của Diệp Thanh thì lại không phải là loại điện thoại vệ tinh, trên biển căn bản là không sử dụng được, không có tín hiệu!
Kỳ thực, hắn hoàn toàn không hy vọng quá vào cảnh sát, muốn báo cảnh sát, trước khi đến hắn đã báo rồi! Tiếp tục âm thầm theo dõi, là muốn tìm cơ hội hành động, đem những người của Hà gia và bọn Thần dược cốc, từng đứa từng đứa giải quyết hết! Những lúc như thế này, xử lý triệt để một người của đối phương, áp lực của bản thân sẽ nhẹ đi một phần, nếu không, đến lúc đó, một lũ xông lên, cho dù là thân thủ của bản thân cao cường đến đâu, phỏng chừng cũng chỉ có nước mà nuốt hận!
Tránh cạnh sắc, đánh tan từng cái từng cái một mới là thượng sách!
Thần dược cốc loại tổ chức tà ác này, Diệp Thanh đương nhiên không chút nương tay, về phần Hà gia, dám hạ thủ với những người bên cạnh hắn, đã xúc phạm vào giới hạn chịu đựng thấp nhất của Diệp Thanh, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, không thể lưu lại chúng thêm một giây nào nữa!
Mà để mấy người Mã Tiểu Linh đi trước, là không muốn để các cô dấn thân vào hiểm cảnh, để các cô đi báo cảnh sát cũng là một cái cớ bắt các cô rời khỏi đây trước không phải sao?!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 546: Anh không đi, em cũng không đi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa!
Diệp Thanh dịu dàng khuyên nhủ, sau đó, liền không kìm được lấy tay lau nước mắt cho cô, vừa mới đưa tay lên, nhưng lại phản ứng kịp thời, Mã Tiểu Linh đang đứng ở đây đấy, hơn nữa, còn có mấy người đồng nghiệp cũng có mặt, để người khác nhìn thấy mình với Ninh Não Nhi thế này, thế thì còn coi Mã Tiểu Linh ra gì nữa, lúc nhất thời, rút tay về cũng không được, mà không rút tay về lại càng không được!
May là Mã Tiểu Linh là người biết ý, duyên dáng cười, rồi trợn trừng mắt nhìn Diệp Thanh, sau đó, liền rút một tờ khăn giấy trong túi áo đưa cho Ninh Não Nhi, đây là tờ cuối cùng mà cô còn đó!
Thiện cảm của Ninh Não Nhi đối với Mã Tiểu Linh lập tức tăng lên rất nhiều, khâm phục ghê ghớm, thầm nghĩ, cái cô Mã Tiểu Linh này đúng là đại độ, mà bản thân thì lại tỏ ra là keo kiệt, nhưng lại khiến nàng Trần Du đứng bên cạnh cảm thấy buồn bực không thôi, thay Ninh Não Nhi cảm thấy cực kỳ không đáng, cảm thấy cô gái này, đúng là đang bị mỡ lợn che hết tim rồi!
Cậu nói, một cô gái bình thường thông minh là thế, tinh anh là thế, trong những chuyện như này sao lại biến thành ngốc nghếch thế chứ? Tình địch mà, đương nhiên là phải tranh cướp mày sống tao chết, ra hết tuyệt chiêu, trong tiểu thuyết, điện ảnh truyền hình không phải đều như thế sao? Sao hai người này hoàn toàn lại không giống như là tình địch của nhau, hay là đều có thành quách thâm sâu, cất giấu tận sâu trong đáy lòng? Âm thầm ra chiêu? Không nhìn ra được chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Du liền liếc Diệp Thanh một cái, phụ đạo thêm, chẳng nhẽ cái thằng tiểu tử này lại có sức hấp dẫn đến thế, có thể đồng thời chiếm ngự Ninh Não Nhi và Mã Tiểu Linh hai báu vật thượng hạng này, khiến cho bọn họ không nảy sinh nổi ý định tranh đấu? Đúng là trúng tà rồi!
Diệp Thanh khẽ vuốt hai má Mã Tiểu Linh, thấy cô mặt mũi bầm dập, không khỏi đau lòng đến cực điểm.
Đôi nhãn cầu đẹp của Mã Tiểu Linh vừa chuyển, liền chiếu ra những tia nhìn trong vắt dịu dàng, cười sang sảng nói:
- Không sao, là lúc nãy em tự nhảy nè nhảy nè, không cẩn thận nên bị ngã, mấy hôm nữa khỏi ngay ý mà!
Diệp Thanh đương nhiên có thể nhìn ra, sự khác nhau giữa bị thương do ngã và do bị người khác đánh, lại có chiếc đồng hồ công nghệ cao, trong nháy mắt có thể kiểm tra được tình trạng sức khỏe của mọi người, đều không có trở ngại gì, lúc này mới cảm thấy yên tâm!
Cùng lúc đó, một số những người khác lại châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn tán, trao đổi một chút tình cảnh trước mắt, rồi nỗi buồn bực, sầu não khi bị bắt cóc, đương nhiên, đồng thời cũng không ít người muốn thăm dò một chút thân phận của Diệp Thanh, đương lúc nghe Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải, Ngô Viện Viện những người của bệnh viện Ngân Hạnh, nói là viện trưởng của bọn họ, đồng thời cũng là hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, rất nhiều người đang có mặt liền giật mình, thầm nói, hóa ra là cậu ta à! Trông còn trẻ hơn cả mấy tuổi so với lời đồn đại!
Những người này, đều là những nhân tài kiệt xuất của giới y học Ninh Thành, cũng có nhiều người vốn thân là hội viên của hiệp hội y sỹ Ninh Thành, mặc dù chưa gặp qua Diệp Thanh, nhưng sớm cũng đã nghe qua cái tên Diệp Thanh này.
- Diệp Thanh, chúng ta làm thế nào bây giờ, bên ngoài biển rộng mờ mịt, nếu chạy trốn cũng rất khó khăn, trừ khi là có được thuyền!
Ninh Não Nhi lau khô nước mắt, nói.
Mã Tiểu Linh:
- Cũng không biết là đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, mấy tên bảo vệ bên ngoài đều mang súng, chúng ta nhiều người thế này mà ra ngoài, phải cẩn thận một chút, chẳng may kinh động đến đối phương thì hỏng hết!
- Không sao, bọn họ sớm đã bị tôi đánh ngất rồi, tất cả gồm 4 người!
Diệp Thanh nhìn vào đám đônh, nói:
- Bây giờ nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là phải tìm được thuyền nhỏ, sau đó lén lút trốn đi, lúc nãy khi tôi lục tìm, một nơi ở tầng thấp nhất, phát hiện ba chiếc canô nhỏ, nếu hơi chen chúc một chút, mọi người đều có thể trốn thoát được, chỉ có điều là không biết có ai biết lái ca nô không?
Lập tức, trong đám đông liền có bốn năm vị bác sỹ đứng lên, bày tỏ bản thân đã từng lái qua ca nô, tuy là không thuần thục, nhưng ở trên biển lớn, mênh mông vô cùng, cũng không giống như lái xe, chẳng sợ đâm nhau, chỉ cần chú ý một chút đá ngầm là được rồi, hơn nữa, mặt biển rộng lớn, những nơi bình thường làm gì mà có nhiều đá ngầm như thế.
Sau đó, mọi người dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh, rón ra rón rén chạy đến nơi cất ca nô, lúc đi qua căn phòng sát vách, quả nhiên nhìn thấy bốn tên bảo vệ nằm ngổn ngang trên nền, không biết sống chết, ánh mắt của những bác sỹ đó nhìn Diệp Thanh tràn đầy sự kính phục, thầm nói, tên viện trưởng Tiểu Diệp này quả là năng văn năng võ, không kể y thuật có tiếng, ngay võ công cũng lợi hại như thế này.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, liền để Mã Tiểu Linh mang theo mọi người chạy về phía trước, tự mình lại quay lại, lôi bốn tên vệ sỹ đến một góc tối của căn phòng giấu lại, sau đó khóa trái cửa, lúc này mới tiếp tục tiến lên phía trước, lúc trước hắn vội vã cứu người, nên cũng không suy nghĩ chu đáo được.
Có lẽ là do đêm khuya, lại đang ở trên biển rộng, người của Thần dược cốc và Hà gia mới không lường được sẽ có người đên cướp ngục, phòng thủ lại vô cùng lỏng lẻo, trên cả đường đi, không ngờ lại không gặp thêm bất kỳ một tay đấm nào nữa! Ước chừng tầm mười phút sau, Diệp Thanh đã đưa mọi người đến được cửa nơi cất giữ ba chiếc ca nô nói khi trước,
Mấy người đã từng lái qua ca nô lập tức tiến lên phía trước, các thao tác vô cùng thuần thục, khởi động, sau đó đợi đến lúc mọi người đều đã lên thuyền, Mã Tiểu Linh quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Thanh không hề nhúc nhích, vẫn đứng trên đường thông của chiếc thuyền lớn, không khỏi vội vàng vẫy tay, ra hiệu cho hắn khẩn trương xuống thuyền!
Diệp Thanh vẫy tay kêu lên:
- Các người đi trước, quay về lập tức báo cảnh sát, tôi ở đây còn mấy việc khác nữa!
Mã Tiểu Linh không nói lời nào, liền nhảy về thuyền lớn, Ninh Não Nhi thấy thế, cũng không cam tâm tỏ ra yếu thế chạy lên đường thông của con thuyền, hai cô gái, một trái một phải, đứng bên cạnh Diệp Thanh.
Diệp Thanh có chút ngượng ngùng, nhẹ thở dài một hơi, đương muốn nói, Mã Tiểu Linh đã mở miệng trước rồi:
- Không cần biết là lấy cớ gì, anh không đi, em cũng không đi!
Giọng điệu cực kỳ kiên quyết.
Ninh Não Nhi khẽ cắn đôi môi hồng, nghiêm túc nói:
- Em cũng thế!
Ngay sau đó, đám người Trần Du, Ngô Viện Viện, Hứa Đức Thành, Đổng Kế Khải cũng đều nhảy lên, Đổng Kế Khải vỗ vỗ ngực nói:
- Tôi cùng mọi người cùng tiến cùng lui, nếu không, rõ là tôi quá không có chút nghĩa khí nào rồi!
Hứa Đức Thành chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật gật đầu!
Trần Du thì kéo cánh tay Ninh Não Nhi, nhìn cô, ý như muốn nói, chị đây ủng hộ cô! Những lúc như thế này, nhất định phải tranh đấu với cái cô Mã Tiểu Linh đó!
Ninh Não Nhi lắc lắc đầu, không đếm xỉa tới cô! Ngô Viện Viện thì nắm tay Mã Tiểu Linh.
Dưới tình hình này, trên ca nô, mấy bác sỹ đó quả thật vội sắp chết được, thầm nói, chết đến nơi rồi còn không nhanh mà chạy đi, đứng đó lằng nhằng gì không biết, bây giờ là lúc tán tỉnh yêu đương sao? Mấy người đàn ông kia cũng thật là, chạy lại quây vô đó làm chi!
Một vị bác sỹ mặt tái bệch kêu lên:
- Diệp viện trưởng, rốt cuộc là việc gì thế, nếu mà còn không đi, bị người ta phát hiện, tất cả chúng ta đều không trốn nổi đâu!
- Đúng đấy đúng đấy, Diệp viện trưởng, mau lên thuyền đi, bất kể là việc gì mọi người chúng ta cùng nhau trốn thoát rồi nói sau cũng được!
Rất nhiều người đều nhìn lại!
Diệp Thanh bất đặc dĩ, đành phải ngắn gọn kể lại câu chuyện một lượt!
Nếu như chỉ có mấy người thế này, Diệp Thanh hoàn toàn có thể không cần phải phiền phức như vậy, lén lút cứu bọn họ ra ngoài, chẳng hạn, dùng chức năng bắt giữ của phi thuyền, phân giải người về trạng thái của những năng lượng hạt cao năng, lưu trữ lại, đợi sau khi đến Ninh Thành, thì lại thả ra, có điều, tiểu phi thuyền tuy là cao cấp, nhưng dung lượng lưu trữ tinh thể lại không lớn, cất giữ mấy chục người thì có thể, nhưng trong một chốc mà ôm gần hai nghìn người, thì có chút khó khăn, không thể dung nạp được hết, hơn nữa, người khác lại cho hắn cơ hội nhét từng người từng người một chắc, đã thế, còn chưa đến lúc để lộ ra bí mật!
Dùng y linh bảo tháp? Thu hết những người trên thuyền vào trong? Càng không thể! Cái bí mật này, là bí mật lớn nhất của Diệp Thanh, ngay cả mấy người Mã Tiểu Linh còn không biết được, lại làm sao có thể để những người không thân cận này biết chứ?
Đương nhiên, nếu như bất đắc dĩ, hắn nhất định cũng sẽ sử dụng chiêu này, có điều, bây giờ vẫn chưa đến nước sơn cùng thủy tận! Biện pháp tốt nhất là, cướp lại chiếc thuyền lớn này, sau đó lái về!
Với tính cách của Diệp Thanh, cứu được mấy người Tiểu Linh các cô, mà không quản đến sống chết của những người khác, là tuyệt đối không có! Hắn làm sao lại có thể nhẫn tâm dương mắt nhìn bao nhiêu con người tinh anh của y học rơi vào hố lửa, đi làm nô lệ, khổ lực cho người ta chứ!
Suy cho cùng, xuất phát điểm của số đông cũng là ý tốt, đều là do cuộc sống bức bách, đều là muốn nuôi dưỡng gia đình, kiếm thêm chút tiền! Phải biết rằng, vật giá, giá nhà hiện nay đang tăng lên vùn vụt, dù cho là bác sỹ giỏi, cũng căn bản không thể chịu nổi! Mức đãi ngộ cho bác sỹ của Hoa Hạ so với những nơi mà chiếu trong ti vi như là Hương Cảng Hồng Kông, thì vẫn còn kém xa!
Sau khi Diệp Thanh kể lại chân tướng một cách ngắn gọn, những người này quả thực là sợ ngây người ra, hoàn toàn không dám tin, nhưng, bọn họ đã bị bắt cóc đến đây rồi, không tin cũng phải tin!
Lại nói, một chiếc thuyền lớn như thế này, căn bản không thể nào chỉ dùng để nhốt mấy chục người bọn họ!
Một vị bác sỹ trung niên nói:
- Tôi vốn dĩ cứ tưởng, là do tôi từ chối lời mời của bọn Y Minh Tần Hoài mà gặp phải sự trả thù của bọn chúng, không thể ngờ được, đằng sau còn cất giữ một bí mật lớn như vậy, cái bọn gì mà Thần dược cốc quả là coi trời bằng vung!
- Đúng mà, công khai lừa đảo, lừa bán người, quả thực là không coi luật pháp nước ta ra gì mà!
- Loại người này, cứ phải kéo đi bắn tất! Bao nhiêu gia đình sẽ vì thế mà bị rơi vào cảnh đánh mất đi nguồn kinh tế, bao nhiêu đứa bé sẽ mất đi bố hoặc mẹ, bao nhiêu người già sẽ rơi lệ trong đêm!
Mọi người đều sôi sục căm phẫn!
Diệp Thanh lấy hai tay áp xuống:
- Bây giờ những người bị lừa nhiều quá, hơn nữa đều đã lên hết thuyền của kẻ địch, tôi lưu lại là muốn tìm thời cơ hành động, xem xem có tìm thấy cơ hội cứu những người khác không, mọi người không cần phải trì hoãn thêm nữa, đi sớm một phút hay một phút, có thể thoát được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sau khi trở về, lập tức báo cảnh sát!
Hắn nói như vậy, là do trên người của những người ở đây, điện thoại và những thiết bị liên hệ thông tin khác đều đã bị thu hết, mà điện thoại của Diệp Thanh thì lại không phải là loại điện thoại vệ tinh, trên biển căn bản là không sử dụng được, không có tín hiệu!
Kỳ thực, hắn hoàn toàn không hy vọng quá vào cảnh sát, muốn báo cảnh sát, trước khi đến hắn đã báo rồi! Tiếp tục âm thầm theo dõi, là muốn tìm cơ hội hành động, đem những người của Hà gia và bọn Thần dược cốc, từng đứa từng đứa giải quyết hết! Những lúc như thế này, xử lý triệt để một người của đối phương, áp lực của bản thân sẽ nhẹ đi một phần, nếu không, đến lúc đó, một lũ xông lên, cho dù là thân thủ của bản thân cao cường đến đâu, phỏng chừng cũng chỉ có nước mà nuốt hận!
Tránh cạnh sắc, đánh tan từng cái từng cái một mới là thượng sách!
Thần dược cốc loại tổ chức tà ác này, Diệp Thanh đương nhiên không chút nương tay, về phần Hà gia, dám hạ thủ với những người bên cạnh hắn, đã xúc phạm vào giới hạn chịu đựng thấp nhất của Diệp Thanh, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, không thể lưu lại chúng thêm một giây nào nữa!
Mà để mấy người Mã Tiểu Linh đi trước, là không muốn để các cô dấn thân vào hiểm cảnh, để các cô đi báo cảnh sát cũng là một cái cớ bắt các cô rời khỏi đây trước không phải sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.