Chương 552
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 552: Hà gia diệt vong!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trong khoảnh khắc 2 phút ngắn ngủi vừa nãy, đã có mấy trăm sinh mạng bị giết chết! Quả thực so với người chết của Bệnh viện Ngân Hạnh và Bệnh viện Ngô Đồng tăng hơn, số người chết cả năm còn nhiều hơn.
Mã Tiểu Linh ngẩn ngơ, nước mắt không khỏi tuôn rơi, trong lòng hối hận vô cùng, sớm biết thế này, không bằng không đem sự thật nói với mọi người, hiện nay chết nhiều người như vậy, dường như đều là cô tạo ra.
Cô gái lương thiện này oán trách mình, hoàn toàn không biết, nếu không nói, để mặc cho những người này bị lôi đến dược thần đảo, kết cục sẽ càng thê thảm hơn, đôi khi, thậm chí chết đau khổ như vậy đều có khả năng.
Đột nhiên, một thi thể quăng lại, đập trên đầu Mã Tiểu Linh , cô gái này lập tức ngất lịm.
-Tiểu Linh! Tiểu Linh!
Cùng lúc đó, Ninh Não Nhi ở phía sau không nhìn thấy bóng dáng Mã Tiểu Linh , lập tức lo lắng vô cùng, kiễng chân lên, dòng người đẩy cô về phía trước.
Lập tức, Ninh Não Nhi cũng rơi vào vòng chiến, đúng lúc này, sau lưng đột nhiên giơ ra một bàn tay mềm mại, ôm chặt lấy cô, tụt sang bên cạnh.
Ninh Não Nhi nhìn lại là Trần Du thân thiết của mình, không khỏi lo lắng nói:
-Mã Tiểu Linh đột nhiên không thấy bóng dáng nữa…
Trần Du kéo cô xuyên vào bên phải, vừa chạy vừa thở không ra hơi nói:
-Hiện nay phải chăm sóc mình tốt đã.
-Nhưng!
Ninh Não Nhi quay đầu nhìn lại, bóng người loạn lên, không hề thấy được Mã Tiểu Linh .
Không khỏi sợ hãi lo lắng, thầm nói, nếu Mã Tiểu Linh xảy ra chuyện gì, chắc Diệp Thanh không biết sẽ đau lòng như thế nào! hơn nữa, cô cảm thấy Mã Tiểu Linh người này thực sự rất tốt.
-A!
Bỗng nhiên, Trần Du bị người khác đụng vào suýt nữa ngã nhào, Ninh Não Nhi vội vàng đỡ cô dậy, hai người gắng dìu nhau xuyên sang một bên, cuối cùng, hai cô đã đến được nơi an toàn, trông thấy các bác sĩ nam điên cuồng lần lượt hy sinh, nhiều tiếng thét chói tai của các nữ Bác sĩ, Ninh Não Nhi và Trần Du luống cuống chân tay.
Ninh Não Nhi hết nhìn đông lại nhìn tây, mong tìm được hình bóng của Mã Tiểu Linh , khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tràn đầy nước mắt chảy xuống….
Trần Du liếc cô một cái, thở dài nói:
- Cô ngốc này, làm sao lo lắng cho tình địch như vậy? Tuy nhiên, hai cô gái yếu ớt chúng ta thì có cách gì đây…
Hiện nay các cô còn xông vào, chắc chắn là đường chết, chỉ sợ không tìm thấy Mã Tiểu Linh , bản thân hai người cũng toi theo, vẫn là Trần Du nhanh trí thấy Ninh Não Nhi lần nữa muốn xông vào, liền giữ chặt cô lại, không để cô đi vào chỗ nguy hiểm.
-A!
Ngô Viện Viện cũng ở trong vòng chiến, trốn đông nhảy tây, một gã tay chân thấy thế lập tức lao vào vồ cô ngã xuống đất, hai tay Ngô Viện Viện tóm lung tung, không ngờ nắm được một khẩu súng lục, không kịp nghĩ gì liền nhắm thẳng vào não của tên đó bóp cò, Ngô Viện Viện sợ tới mức nhấc nam tử kia, quẳng súng đi, giãy dụa đứng lên chạy vào một góc tường.
Đáng tiếc, mới chạy chưa được hai bước, lần nữa bị đánh ngã, may mắn, Hoàng Nhất Châm ở không xa thấy cô, vội vàng chỉ bảo cháu mình lên trước cứu giúp, Ngô Viện Viện lúc này mới thoát khỏi đám hỗn loạn, cùng mấy người Hoàng Nhất Châm, Đổng Kế Khải trốn vào vách tường đại sảnh.
Tuy bọn họ có năm người, Hoàng Nhất Châm, cháu của Hoàng Nhất Châm, Đổng Kế Khải , Ngô Viện Viện nhưng chỉ có Ngô Viện Viện và cháu của Hoàng Nhất Châm bình an vô sự, phụ trách bảo vệ mọi người, đặc biệt là hai cánh tay của Đổng Kế Khải đều bị đứt, trên người máu chảy, ngồi ở trên đất thở dốc, trong mắt lộ ra sợ hãi! Ông cũng được cháu của Hoàng Nhất Châm kéo trở lại!
Cùng lúc đó, trong vòng chiến, chiến đấu đã đến hồi gay cấn, rất nhiều súng đạn của các tay chân đều đã hết đạn, căn bản không kịp thay đạn, đành phải ném súng đi, tay không giáp lá cà!
-Rống ~
Một con mắt của Hứa Thành Đức đã bị người khác đánh như mắt gấu trúc, quần áo rách nát, trên lưng còn có vết thương đao, tuy nhiên, anh chàng lạnh lùng này càng chiến càng hăng, rống to lên, hung hăng bóp cổ một tên tay chân, vật tên đó ngã ngửa trên đất, lập ức, bên cạnh có mấy bác sị đồng nghiệp xông lên, đấm đá, tên tay chân kia thở không nổi, lại bị nhiều người đánh, tuy nhiên lập tức tay giãy dụa, mặt trợn ngược chết !
Hứa Thành Đức nhảy lên, lại vô lấy một người khác!
Các thủ hạ này đều đã trải qua trăm trận, cho dù là các bác sĩ khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ, thường thì phải hao tổn mất hai mạng người mới đánh được một người đối phương, tình thế thê thảm vô cùng.
Nhưng, Bác sĩ dù sao người đông, dần đần chiếm được thế thượng phong, các tay chân bại lui.
Cùng lúc đó, Hà Minh Sơn thấy thủ hạ của mình chết thảm, trong lòng đau khổ vô cùng, phải biết rằng, tính mạng y được yên là dựa vào các thủ hạ trung thành này, các thủ hạ này giống như tài sản, không có người nào thấy tài sản mình tổn thất như thế mà không đau lòng.
Lúc này nổi giận gầm lên, tự mình vào tham chiến, hay tay như đao, mạnh mẽ vô cùng, triển khai một chưởng pháp linh hoạt, tàn sát đám người, dường như mỗi một lần ra tay liền có một bác sĩ mất mạng.
Hà Minh Thủy thấy tình trạng này, cũng tiến vào, xuất ra Ưng trảo công Hà gia bí truyền, chiêu thức tàn độc, như chém bia chém đá, những nơi lướt qua cũng như lang sói trong bầy linh dương.
Hà Diễm Xung được hai gã thủ hạ bảo vệ cũng giết đám người, tuy không dũng mãnh như bác cả và cha nhưng cũng giết chết rất nhiều người.
Đã có thêm vào các đám người dũng mãnh, tình thế liền lật ngược, các bác sĩ vô cùng nguy cấp.
-Chết này!
Hà Minh Sơn một cước đá bay một nam tử, ngay sau đó song chưởng đẩy “ Toái sơn ấn” vào đầu Hứa Thành Đức!
Hứa Thành Đức thét lên một tiếng kinh hãi, nắm một xác thủ hạ chết chết bên cạnh che trước thân mình, chỉ nghe tiếng “ bịch”, toàn bộ ngực của gã thủ hạ đó đều bị đánh toang ra, Hứa Thành Đức sợ tới mức toát mồ hôi hột, quẳng người kia đi, xoay người trốn, Hà Minh Sơn bổ lên trên, chặn ngang Hứa Thành Đức.
-Chết này!
Hà Minh Sơn hét lên dữ tợn, nếu thủ hạ giết chết hết các Bác sĩ, đúng lúc này, một tiếng quát long trời lở đất vang lên ở đại sảnh, toàn bộ hỗn loạn như hoảng lên.
-Đều dừng tay lại hết cho ta! Nếu không dừng tay ta sẽ giết chết hắn!
Hà Minh Sơn nhìn theo, sát chiêu trong tay cũng dừng theo, trong tay tiểu tử họ Diệp kia không ngờ đang lôi một người như chó chết, chẳng phải là Mãnh Liệt Cương còn là ai?
Nếu Mãnh Liệt Cương chết, y vào Dược thần cốc không ai tiến cử không còn chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó thành viên khác, còn không dễ bị người khác ức hiếp sao?
Thanh âm vù vù, nưh sấm nổ vang, đám người đang hỗn chiến đều sợ ngây người, tuy nhiên, các Bác sĩ phát hiện là cứu binh của minh đến, ý chí chiến đấu càng hăng thêm, còn đám người Hà gia khí thế tang tóc không dám manh động.
- Giết !
Không biết ai cầm đầu gào lên, các bác sĩ dũng mãnh không ngờ lần nữa xông lên, họ sớm đã tức giận, lúc này sẽ không thèm quan tâm sống chết nữa!
Sau khi nhất thời dừng lại, lập tức lần nữa hỗn chiến.
Người Hà gia tất nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, Hà Minh Sơn tập trung sức lực cũng hung hãn chém giết!
Diệp Thanh ngốc rồi! vốn cho rằng mình vừa đến, có con tin trong tay có thể áp chế hỗn chiến này, nào ngờ không có tác dụng tí nào, tình thế phát triển đến nông nỗi hắn không thể khống chế được.
Ninh Não Nhi, Trần Du, Ngô Viện Viện ba cô gái thấy Diệp Thanh trở lại, đuề vừa khóc vừa cười, như tìm thấy người tâm phúc còn Đổng Kế Khải và Hoàng Nhất Châm cũng thở phào.
-Tiểu Linh, Tiểu Linh đâu?
Diệp Thanh nhìn lướt mấy người Ninh Não Nhi, không ngờ không thấy bóng hình của Mã Tiểu Linh , lúc này, quả thực điên lên! Năm ngón tay phải bóp chặt Mãnh Liệt Cương, xương cổ Mãnh Liệt Cương lập tức bị bóp gãy.
-A?
Diệp Thanh ngửa mặt lên trời rống to lên, tóc đen tung bay, như thần chết từ trong địa ngục đi ra, quăng thi thể của Mãnh Liệt Cương, cả người rung lên xông ra giết, như mãnh hổ xuống núi, như giao long vồ mồi, so với Hà Minh Sơn còn mạnh hơn gấp bội, trong nháy mắt liền có mười bảy mười tám thủ hạ bị hắn một quyền giết chết.
-Aaaaaaaaaaaa!
Diệp Thanh rống lên, xông đến bên cạnh Hà Diễm Xung, hai quyền đã kết thúc tính mạng của hai bảo vệ bên cạnh hắn ta, nhanh chóng tóm được đầu Hà Diễm Xung.
Hà Diễm Xung hoảng sợ, hét lớn:
-Xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi!
Còn chưa dứt lời, cổ đã vang lên tiếng giòn “ giăng giắc”, cả đầu đều bị bẻ gãy.
-Xung….. nhi!
Hà Minh Thủy thấy cảnh tượng này, bi phẫn vô cùng, rống lên:
-Ông giết chết ngươi, liền bật người lên, như đại bàng xông vào Diệp Thanh.
Diệp Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, tỏng mắt sát khí tràn ngập, bắn tay ra, vù ~, một luồng sáng lóe lên, Hà Minh Thủy lập tức ngã nhào xuống, đập vào hai người, nằm trên mặt đất chết, cổ họng có một lỗ hở, máu tươi ào ào chảy ra.
-Chú …. Hai, Diễm… Xung!
Hà Minh Sơn thấy người thân của minh liên tiếp chết thảm, còn thủ hạ cũng chết bảy tám phần rồi, vô cùng giận dữ, cánh tay quét ngang, như sức mạnh vô hình, lập tức bay vào các Bác sĩ ở xung quanh, sau đó, gào rống lên bổ vào Diệp Thanh.
-ầm!
Diệp Thanh đánh ra chưởng pháp “ Hỏa long nhảy lên” dũng mãnh đấu với “ Đại khai sơn chưởng” của Hà Minh Sơn, người Hà Minh Sơn bay ngược ra, còn Diệp Thanh cũng khí huyết cuồn cuộn, trong lòng ngạc nhiên, không ngờ Hà Minh Sơn này giấu kỹ như vậy, chắc ngay cả Mãnh Liệt Cương kia không phải là đối thủ của y!
-Chết này!
Hà Minh Sơn lần lần nữa vồ lên, giao đầu quay cuồng với Diệp Thanh, tuy nhiên, chung quy vẫn kém hơn Diệp Thanh một bậc, sau bảy tám chiêu, lần nữa bị Diệp Thanh đá văng ra, ngã nhào trên các thi thể.
Hà Minh Sơn phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng đau khổ khác thường, đang muốn lần nữa xông lên liều mạng với Diệp Thanh, đúng lúc này, trước y không xa trong đống thi thể không ngờ có một người lảo đảo bò lên.
Đó là một cô gái, vóc dáng cao gầy, dáng người yểu điệu, tuy nhiên tóc ngắn, hai má và quần áo đều dính máu, Mã Tiểu Linh vừa mới tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, mê man đứng lên.
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 552: Hà gia diệt vong!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trong khoảnh khắc 2 phút ngắn ngủi vừa nãy, đã có mấy trăm sinh mạng bị giết chết! Quả thực so với người chết của Bệnh viện Ngân Hạnh và Bệnh viện Ngô Đồng tăng hơn, số người chết cả năm còn nhiều hơn.
Mã Tiểu Linh ngẩn ngơ, nước mắt không khỏi tuôn rơi, trong lòng hối hận vô cùng, sớm biết thế này, không bằng không đem sự thật nói với mọi người, hiện nay chết nhiều người như vậy, dường như đều là cô tạo ra.
Cô gái lương thiện này oán trách mình, hoàn toàn không biết, nếu không nói, để mặc cho những người này bị lôi đến dược thần đảo, kết cục sẽ càng thê thảm hơn, đôi khi, thậm chí chết đau khổ như vậy đều có khả năng.
Đột nhiên, một thi thể quăng lại, đập trên đầu Mã Tiểu Linh , cô gái này lập tức ngất lịm.
-Tiểu Linh! Tiểu Linh!
Cùng lúc đó, Ninh Não Nhi ở phía sau không nhìn thấy bóng dáng Mã Tiểu Linh , lập tức lo lắng vô cùng, kiễng chân lên, dòng người đẩy cô về phía trước.
Lập tức, Ninh Não Nhi cũng rơi vào vòng chiến, đúng lúc này, sau lưng đột nhiên giơ ra một bàn tay mềm mại, ôm chặt lấy cô, tụt sang bên cạnh.
Ninh Não Nhi nhìn lại là Trần Du thân thiết của mình, không khỏi lo lắng nói:
-Mã Tiểu Linh đột nhiên không thấy bóng dáng nữa…
Trần Du kéo cô xuyên vào bên phải, vừa chạy vừa thở không ra hơi nói:
-Hiện nay phải chăm sóc mình tốt đã.
-Nhưng!
Ninh Não Nhi quay đầu nhìn lại, bóng người loạn lên, không hề thấy được Mã Tiểu Linh .
Không khỏi sợ hãi lo lắng, thầm nói, nếu Mã Tiểu Linh xảy ra chuyện gì, chắc Diệp Thanh không biết sẽ đau lòng như thế nào! hơn nữa, cô cảm thấy Mã Tiểu Linh người này thực sự rất tốt.
-A!
Bỗng nhiên, Trần Du bị người khác đụng vào suýt nữa ngã nhào, Ninh Não Nhi vội vàng đỡ cô dậy, hai người gắng dìu nhau xuyên sang một bên, cuối cùng, hai cô đã đến được nơi an toàn, trông thấy các bác sĩ nam điên cuồng lần lượt hy sinh, nhiều tiếng thét chói tai của các nữ Bác sĩ, Ninh Não Nhi và Trần Du luống cuống chân tay.
Ninh Não Nhi hết nhìn đông lại nhìn tây, mong tìm được hình bóng của Mã Tiểu Linh , khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tràn đầy nước mắt chảy xuống….
Trần Du liếc cô một cái, thở dài nói:
- Cô ngốc này, làm sao lo lắng cho tình địch như vậy? Tuy nhiên, hai cô gái yếu ớt chúng ta thì có cách gì đây…
Hiện nay các cô còn xông vào, chắc chắn là đường chết, chỉ sợ không tìm thấy Mã Tiểu Linh , bản thân hai người cũng toi theo, vẫn là Trần Du nhanh trí thấy Ninh Não Nhi lần nữa muốn xông vào, liền giữ chặt cô lại, không để cô đi vào chỗ nguy hiểm.
-A!
Ngô Viện Viện cũng ở trong vòng chiến, trốn đông nhảy tây, một gã tay chân thấy thế lập tức lao vào vồ cô ngã xuống đất, hai tay Ngô Viện Viện tóm lung tung, không ngờ nắm được một khẩu súng lục, không kịp nghĩ gì liền nhắm thẳng vào não của tên đó bóp cò, Ngô Viện Viện sợ tới mức nhấc nam tử kia, quẳng súng đi, giãy dụa đứng lên chạy vào một góc tường.
Đáng tiếc, mới chạy chưa được hai bước, lần nữa bị đánh ngã, may mắn, Hoàng Nhất Châm ở không xa thấy cô, vội vàng chỉ bảo cháu mình lên trước cứu giúp, Ngô Viện Viện lúc này mới thoát khỏi đám hỗn loạn, cùng mấy người Hoàng Nhất Châm, Đổng Kế Khải trốn vào vách tường đại sảnh.
Tuy bọn họ có năm người, Hoàng Nhất Châm, cháu của Hoàng Nhất Châm, Đổng Kế Khải , Ngô Viện Viện nhưng chỉ có Ngô Viện Viện và cháu của Hoàng Nhất Châm bình an vô sự, phụ trách bảo vệ mọi người, đặc biệt là hai cánh tay của Đổng Kế Khải đều bị đứt, trên người máu chảy, ngồi ở trên đất thở dốc, trong mắt lộ ra sợ hãi! Ông cũng được cháu của Hoàng Nhất Châm kéo trở lại!
Cùng lúc đó, trong vòng chiến, chiến đấu đã đến hồi gay cấn, rất nhiều súng đạn của các tay chân đều đã hết đạn, căn bản không kịp thay đạn, đành phải ném súng đi, tay không giáp lá cà!
-Rống ~
Một con mắt của Hứa Thành Đức đã bị người khác đánh như mắt gấu trúc, quần áo rách nát, trên lưng còn có vết thương đao, tuy nhiên, anh chàng lạnh lùng này càng chiến càng hăng, rống to lên, hung hăng bóp cổ một tên tay chân, vật tên đó ngã ngửa trên đất, lập ức, bên cạnh có mấy bác sị đồng nghiệp xông lên, đấm đá, tên tay chân kia thở không nổi, lại bị nhiều người đánh, tuy nhiên lập tức tay giãy dụa, mặt trợn ngược chết !
Hứa Thành Đức nhảy lên, lại vô lấy một người khác!
Các thủ hạ này đều đã trải qua trăm trận, cho dù là các bác sĩ khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ, thường thì phải hao tổn mất hai mạng người mới đánh được một người đối phương, tình thế thê thảm vô cùng.
Nhưng, Bác sĩ dù sao người đông, dần đần chiếm được thế thượng phong, các tay chân bại lui.
Cùng lúc đó, Hà Minh Sơn thấy thủ hạ của mình chết thảm, trong lòng đau khổ vô cùng, phải biết rằng, tính mạng y được yên là dựa vào các thủ hạ trung thành này, các thủ hạ này giống như tài sản, không có người nào thấy tài sản mình tổn thất như thế mà không đau lòng.
Lúc này nổi giận gầm lên, tự mình vào tham chiến, hay tay như đao, mạnh mẽ vô cùng, triển khai một chưởng pháp linh hoạt, tàn sát đám người, dường như mỗi một lần ra tay liền có một bác sĩ mất mạng.
Hà Minh Thủy thấy tình trạng này, cũng tiến vào, xuất ra Ưng trảo công Hà gia bí truyền, chiêu thức tàn độc, như chém bia chém đá, những nơi lướt qua cũng như lang sói trong bầy linh dương.
Hà Diễm Xung được hai gã thủ hạ bảo vệ cũng giết đám người, tuy không dũng mãnh như bác cả và cha nhưng cũng giết chết rất nhiều người.
Đã có thêm vào các đám người dũng mãnh, tình thế liền lật ngược, các bác sĩ vô cùng nguy cấp.
-Chết này!
Hà Minh Sơn một cước đá bay một nam tử, ngay sau đó song chưởng đẩy “ Toái sơn ấn” vào đầu Hứa Thành Đức!
Hứa Thành Đức thét lên một tiếng kinh hãi, nắm một xác thủ hạ chết chết bên cạnh che trước thân mình, chỉ nghe tiếng “ bịch”, toàn bộ ngực của gã thủ hạ đó đều bị đánh toang ra, Hứa Thành Đức sợ tới mức toát mồ hôi hột, quẳng người kia đi, xoay người trốn, Hà Minh Sơn bổ lên trên, chặn ngang Hứa Thành Đức.
-Chết này!
Hà Minh Sơn hét lên dữ tợn, nếu thủ hạ giết chết hết các Bác sĩ, đúng lúc này, một tiếng quát long trời lở đất vang lên ở đại sảnh, toàn bộ hỗn loạn như hoảng lên.
-Đều dừng tay lại hết cho ta! Nếu không dừng tay ta sẽ giết chết hắn!
Hà Minh Sơn nhìn theo, sát chiêu trong tay cũng dừng theo, trong tay tiểu tử họ Diệp kia không ngờ đang lôi một người như chó chết, chẳng phải là Mãnh Liệt Cương còn là ai?
Nếu Mãnh Liệt Cương chết, y vào Dược thần cốc không ai tiến cử không còn chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó thành viên khác, còn không dễ bị người khác ức hiếp sao?
Thanh âm vù vù, nưh sấm nổ vang, đám người đang hỗn chiến đều sợ ngây người, tuy nhiên, các Bác sĩ phát hiện là cứu binh của minh đến, ý chí chiến đấu càng hăng thêm, còn đám người Hà gia khí thế tang tóc không dám manh động.
- Giết !
Không biết ai cầm đầu gào lên, các bác sĩ dũng mãnh không ngờ lần nữa xông lên, họ sớm đã tức giận, lúc này sẽ không thèm quan tâm sống chết nữa!
Sau khi nhất thời dừng lại, lập tức lần nữa hỗn chiến.
Người Hà gia tất nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, Hà Minh Sơn tập trung sức lực cũng hung hãn chém giết!
Diệp Thanh ngốc rồi! vốn cho rằng mình vừa đến, có con tin trong tay có thể áp chế hỗn chiến này, nào ngờ không có tác dụng tí nào, tình thế phát triển đến nông nỗi hắn không thể khống chế được.
Ninh Não Nhi, Trần Du, Ngô Viện Viện ba cô gái thấy Diệp Thanh trở lại, đuề vừa khóc vừa cười, như tìm thấy người tâm phúc còn Đổng Kế Khải và Hoàng Nhất Châm cũng thở phào.
-Tiểu Linh, Tiểu Linh đâu?
Diệp Thanh nhìn lướt mấy người Ninh Não Nhi, không ngờ không thấy bóng hình của Mã Tiểu Linh , lúc này, quả thực điên lên! Năm ngón tay phải bóp chặt Mãnh Liệt Cương, xương cổ Mãnh Liệt Cương lập tức bị bóp gãy.
-A?
Diệp Thanh ngửa mặt lên trời rống to lên, tóc đen tung bay, như thần chết từ trong địa ngục đi ra, quăng thi thể của Mãnh Liệt Cương, cả người rung lên xông ra giết, như mãnh hổ xuống núi, như giao long vồ mồi, so với Hà Minh Sơn còn mạnh hơn gấp bội, trong nháy mắt liền có mười bảy mười tám thủ hạ bị hắn một quyền giết chết.
-Aaaaaaaaaaaa!
Diệp Thanh rống lên, xông đến bên cạnh Hà Diễm Xung, hai quyền đã kết thúc tính mạng của hai bảo vệ bên cạnh hắn ta, nhanh chóng tóm được đầu Hà Diễm Xung.
Hà Diễm Xung hoảng sợ, hét lớn:
-Xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi!
Còn chưa dứt lời, cổ đã vang lên tiếng giòn “ giăng giắc”, cả đầu đều bị bẻ gãy.
-Xung….. nhi!
Hà Minh Thủy thấy cảnh tượng này, bi phẫn vô cùng, rống lên:
-Ông giết chết ngươi, liền bật người lên, như đại bàng xông vào Diệp Thanh.
Diệp Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, tỏng mắt sát khí tràn ngập, bắn tay ra, vù ~, một luồng sáng lóe lên, Hà Minh Thủy lập tức ngã nhào xuống, đập vào hai người, nằm trên mặt đất chết, cổ họng có một lỗ hở, máu tươi ào ào chảy ra.
-Chú …. Hai, Diễm… Xung!
Hà Minh Sơn thấy người thân của minh liên tiếp chết thảm, còn thủ hạ cũng chết bảy tám phần rồi, vô cùng giận dữ, cánh tay quét ngang, như sức mạnh vô hình, lập tức bay vào các Bác sĩ ở xung quanh, sau đó, gào rống lên bổ vào Diệp Thanh.
-ầm!
Diệp Thanh đánh ra chưởng pháp “ Hỏa long nhảy lên” dũng mãnh đấu với “ Đại khai sơn chưởng” của Hà Minh Sơn, người Hà Minh Sơn bay ngược ra, còn Diệp Thanh cũng khí huyết cuồn cuộn, trong lòng ngạc nhiên, không ngờ Hà Minh Sơn này giấu kỹ như vậy, chắc ngay cả Mãnh Liệt Cương kia không phải là đối thủ của y!
-Chết này!
Hà Minh Sơn lần lần nữa vồ lên, giao đầu quay cuồng với Diệp Thanh, tuy nhiên, chung quy vẫn kém hơn Diệp Thanh một bậc, sau bảy tám chiêu, lần nữa bị Diệp Thanh đá văng ra, ngã nhào trên các thi thể.
Hà Minh Sơn phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng đau khổ khác thường, đang muốn lần nữa xông lên liều mạng với Diệp Thanh, đúng lúc này, trước y không xa trong đống thi thể không ngờ có một người lảo đảo bò lên.
Đó là một cô gái, vóc dáng cao gầy, dáng người yểu điệu, tuy nhiên tóc ngắn, hai má và quần áo đều dính máu, Mã Tiểu Linh vừa mới tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, mê man đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.