Chương 578
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 578: Thân thế của Diệp Thanh?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
- Tôi? ... tôi làm sao chứ?
Diệp Thanh chỉ chỉ mũi của chính mình, rồi lại hơi cúi đầu, quan sát một lượt trên người, hình như cũng không phải là lõa thể hay quên không kéo khóa quần, hơn nữa, cứ cho là chưa kéo khóa quần, ông lão này cũng không cần phản ứng nghiêm trọng đến như thế chứ, không phải sao? Đàn bà phản ứng kịch liệt như vậy thì còn tạm chấp nhận được! Chẳng nhẽ trên mặt mình mọc ra cái gì sao?
Diệp Thanh trong một lúc ngắn ngủi quả thực là không hiểu gì hết!
Nhiễm Vân Phi và những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết vị lão tiên sinh này đang nói cái gì, vì sao nhìn thấy Diệp Thanh lại sửng sốt như thế!
Đúng lúc này, một ông lão khác mặc một bộ vest tây là thẳng tắp, trông có vẻ như tây y, cũng chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ chuyên gia, vỗ cái độp vào đùi, cũng sửng sốt y hệt mà kêu lên:
- Cậu là y thần! ồ, không, không phải, khóe miệng cậu không có nốt ruồi đó!
- Y Thần cái gì cơ?
Diệp Thanh không hiểu đầu cua tai nheo, đầu óc mờ mịt, thầm nói, y thuật của mình tuy rằng thật sự có tài, hai chữ “thần y” miễn cưỡng thì cũng có thể gọi được, nhưng “y thần” ý mà, còn kém xa xa lắm!
Khái niệm “thần y” là chỉ những bác sỹ y thuật cao minh xuất chúng, hơi có tài một chút đều có thể được tôn xưng một tiếng “thần y”, nhưng giống ‘y thần”, “dược thần”, “y thánh”, “dược vương” mấy cách gọi này, nếu không phải là kiểu danh y một thời, thì không thể gách vác nổi!
Diệp Thanh khiêm tốn tự hỏi, bất kể là sự nổi tiếng, hay là y thuật, so với những danh y tông sư của các triều đại lịch sử thì còn kém kém xa xa lắm! Đương nhiên, cũng sắp đuổi kịp rồi!
- ồ, hóa ra là như vậy, ông già đây mắt hoa rồi, quả thực là quá giống, quá giống!
ông lão đông y có bộ râu dài kia vuốt vuốt chòm râu, ngồi xuống, thở dài liên tục.
Thần sắc của Lão nhân tây y kia cũng trở nên ảm đạm.
- tôi làm sao thế, cái gì quá giống, quá giống vậy? Thưa hai vị lão nhân gia.
Diệp Thanh hỏi.
- không có gì, không có gì, chỉ là lầm tưởng nhìn thấy cố nhân mà thôi!
Lão nhân đông y râu dài lắc lắc đầu, thổn thức không ngừng.
Diệp thanh còn muốn hỏi thêm, thì một tiếng nói uy nghiêm truyền đến:
- được rồi, mọi người yên lặng!
Sau đó tất cả đều yên lặng.
Diệp Thanh nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy nhười này là một người đàn ông trung niên, mày rậm mắt to, sắc mặt như dao tước, các góc cạnh vô cùng rõ ràng, tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng như cây lao, vừa nhìn đã biết là quân nhân, hơn nữa, dung mạo còn có phần giống với Nhiễm Vân Phi.
- Cậu chính là Diệp Thanh hả?
Ánh mắt của người đàn ông đó nhìn lại, có một cảm giác bất nộ tự uy, vô cùng khí phách nói.
- Tôi chính là Diệp Thanh.
Diệp Thanh gật gật đầu, trả lời, thần sắc thản nhiên lãnh đạm, tựa như một chút cũng không cảm nhận được khí thế lấn át của đối phương.
Người đó không kiềm được gật gật đầu, có vài phần khen ngợi nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi thế này mà đã tự mở một bệnh viện hạng ba, đông y tây y đều tinh thông, rất giỏi, tôi là Nhiễm Dực Phủ, hoan nghênh cậu tham gia đội ngũ của chúng tôi, mời ngồi!
Người đàn ông đó tuy không giới thiệu thân phận, nhưng Diệp Thanh có thể nhìn ta, người này ít nhất cũng phải là một vị thiếu tướng, khí thế nói chuyện loại đó đã thể hiện ra rồi, chức vụ cách xa vời vợi so với Nhiễm Vân Phi với cấp bậc trung tá “quèn” này không chỉ là một cấp, hơn nữa, đều họ Nhiễm, nói không chừng còn là chú hoặc bố của Nhiễm Vân Phi cơ! Nhiễm Vân Phi đã trung tá rồi, thì quân hàm của người này có thể thấp sao?
Một vị tướng quân đích thân chủ trì đội ngũ chuyên gia này, rốt cuộc là trị liệu cho đại nhân vật nào đây?
Hơn nữa, vị tướng quân này đối với chuyện nhỏ phát sinh vừa nãy hoàn toàn không hỏi han gì, rất nhanh liền chặn ngang bọn họ, trong con ngươi lộ ra sự nôn nóng, rõ ràng, bệnh tình của bệnh nhân này tương đối nghiêm trọng, vị tướng quân này không muốn lãng phí thêm một khắc một giây nào nữa.
Diệp Thanh mang theo một chút hồ nghi và tò mò, đi tìm ghế trống, ngồi xuống một cách hết sức ung dung! Có không ít những chuyên gia có mặt đều có vài phần bái phục, thầm nói,chàng trai này, phong thái so với mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, lúc mình mới đến, đối diện với ánh mắt của Nhiễm tướng quân, lại còn không khí nghiêm túc áp lực ở dưới căn cứ ngầm này nữa, còn có vài phần sợ hãi!
- Diệp Thanh, cậu là thành viên mới tham gia vào tổ trị liệu, tình hình cụ thể e là vẫn chưa hiểu rõ lắm, tôi giới thiệu một cách đơn giản cho cậu nhé, là thế này, căn cứ ngầm của chúng tôi có một vị trung tá, trong lúc thi hành nhiệm vụ đặc biệt, bị trúng một loại độc kỳ lạ, dẫn đến biến già nhanh tới mức đặc biệt nghiêm trọng, dường như một ngày của người bình thường, thì tương đương với hai ba năm của cậu ấy! Vị trung tá này năm nay ba mươi tư tuổi, từ lúc trúng độc đến bây giờ, đã có mười ngày chín tiếng rồi, thêm mấy ngày nữa, e rằng bất cứ lúc nào cũng có thể dầu hết đèn tắt, đi đến điểm kết của sinh mệnh!
Nhiễm Dực Phủ nhìn đồng hồ quân dụng trên tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và nặng nề!
Diệp Thanh càng nghe càng kinh hãi, không ngờ lại có một chứng bệnh cổ quái đến như vậy, giống như là thời gian đối với người bệnh đột nhiên tăng thêm tốc độ, thầm nói, nếu như là ngược lại thì có phải tốt biết bao nhiêu không, hai ba năm của người khác, thì mới bằng một ngày của cậu ta, mệnh thọ sống dai, hơn nữa trông lại không già, tiếc quá, những việc nghịch thiên thì vẫn luôn ít thấy, nhiều thì toàn là những bi kịch kiểu này!
Hơn nữa, hắn bây giờ mới phát hiện, suy đoán của bản thân có chút sai lệch, hoàn toàn không phải là chữa bệnh cho nhân vật tai to mặt lớn nào, mà là một vị trung tá trúng độc trong lúc thi hành nhiệm vụ đặc biệt, cấp bậc kém hơn Nhiễm Dực Phủ cả dặm, vì thế mà có thể thấy được, Nhiễm Dực Phủ con người này vô cùng yêu quý thủ hạ của mình! Người như thế này, trong quân đội thường thường đều có uy danh khá lớn!
Nhiễm Dực Phủ cầm một xếp tài liệu đưa lại, nói:
- Số liệu tỉ mỉ về mọi phương diện của bệnh nhân, cùng với những phương án được các chuyên gia đang có mặt tại đây bàn bạc ra trong mấy ngày gần đây, có điều, trước mắt vẫn chưa có phương pháp trị liệu nào đặc biệt có hiệu quả, cậu có thể tham khảo một chút!
Lời nói vừa dứt, những chuyên gia đó liền cảm thấy nhục nhã hổ thẹn! Quả thật, làm nhiều ngày như vậy, mà đúng là bó tay không có biện pháp gì!
Diệp Thanh nhận lấy, lật lật, chỉ thấy bên trên có những số liệu cụ thể tỉ mỉ về tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, cùng với các bức ảnh đời sống từng ngày, có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, người ngày càng ngày càng già cả!
Giở xem, giở xem, trầm lặng một lát, Diệp Thanh ngẩng đầu nói:
- Tôi có thể gặp bệnh nhân một chút được không?
Không gặp bệnh nhân, tự ra kết luận, rõ ràng là biểu hiện của sự thiếu trách nhiệm.
- Có thể, Vân Phi, cậu đưa cậu ta đi!
Nhiễm Dực Thủ phất phất tay, Nhiễm Vân Phi liền đứng dậy, sau đó, dẫn Diệp Thanh bước về phía sâu trong căn cứ.
Còn những chuyên gia đó, lại tiếp tục thảo luận phương án chữa trị, những số liệu tỉ mỉ về mọi mặt và tình trạng cuộc sống của người bệnh họ dường như đã thuộc như lòng bàn tay rồi!
... ....
Đi qua không biết bao nhiêu là hành lang phức tạp rắc rối, còn có những chỗ thậm chí là hoàn toàn đúc bằng kim loại, lóe ra những tia sắc bén lạnh lẽo, từ tường vách, đến sàn nhà đều như nhau, không biết đây là thứ hợp kim gì, sau đó, ước chứng mười phút sau, Nhiễm Vân Phi liền đưa Diệp Thanh đến trước một căn phòng cách li, xuyên qua cánh cửa sổ cực đại bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy tình hình cuộc sống của người bệnh ở bên trong.
Đây là một ông lão nam tử tóc tai trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, dáng người còng xuống! đúng, chính là người già, các số liệu giám sát sinh lý cho thấy là của người hơn sáu mươi tuổi, nhưng trông có vẻ vượt xa con số ngày cả chục lần, ít nhất cũng phải bảy tám mươi tuổi, một chút cũng không thể nhìn ra, người này mười ngày trước còn là một trung tá ba mươi tư tuổi, tinh thần hăng hái, thân hình dũng mãnh!
Quả thực là khiến người ta không thể tin được!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 578: Thân thế của Diệp Thanh?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
- Tôi? ... tôi làm sao chứ?
Diệp Thanh chỉ chỉ mũi của chính mình, rồi lại hơi cúi đầu, quan sát một lượt trên người, hình như cũng không phải là lõa thể hay quên không kéo khóa quần, hơn nữa, cứ cho là chưa kéo khóa quần, ông lão này cũng không cần phản ứng nghiêm trọng đến như thế chứ, không phải sao? Đàn bà phản ứng kịch liệt như vậy thì còn tạm chấp nhận được! Chẳng nhẽ trên mặt mình mọc ra cái gì sao?
Diệp Thanh trong một lúc ngắn ngủi quả thực là không hiểu gì hết!
Nhiễm Vân Phi và những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết vị lão tiên sinh này đang nói cái gì, vì sao nhìn thấy Diệp Thanh lại sửng sốt như thế!
Đúng lúc này, một ông lão khác mặc một bộ vest tây là thẳng tắp, trông có vẻ như tây y, cũng chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ chuyên gia, vỗ cái độp vào đùi, cũng sửng sốt y hệt mà kêu lên:
- Cậu là y thần! ồ, không, không phải, khóe miệng cậu không có nốt ruồi đó!
- Y Thần cái gì cơ?
Diệp Thanh không hiểu đầu cua tai nheo, đầu óc mờ mịt, thầm nói, y thuật của mình tuy rằng thật sự có tài, hai chữ “thần y” miễn cưỡng thì cũng có thể gọi được, nhưng “y thần” ý mà, còn kém xa xa lắm!
Khái niệm “thần y” là chỉ những bác sỹ y thuật cao minh xuất chúng, hơi có tài một chút đều có thể được tôn xưng một tiếng “thần y”, nhưng giống ‘y thần”, “dược thần”, “y thánh”, “dược vương” mấy cách gọi này, nếu không phải là kiểu danh y một thời, thì không thể gách vác nổi!
Diệp Thanh khiêm tốn tự hỏi, bất kể là sự nổi tiếng, hay là y thuật, so với những danh y tông sư của các triều đại lịch sử thì còn kém kém xa xa lắm! Đương nhiên, cũng sắp đuổi kịp rồi!
- ồ, hóa ra là như vậy, ông già đây mắt hoa rồi, quả thực là quá giống, quá giống!
ông lão đông y có bộ râu dài kia vuốt vuốt chòm râu, ngồi xuống, thở dài liên tục.
Thần sắc của Lão nhân tây y kia cũng trở nên ảm đạm.
- tôi làm sao thế, cái gì quá giống, quá giống vậy? Thưa hai vị lão nhân gia.
Diệp Thanh hỏi.
- không có gì, không có gì, chỉ là lầm tưởng nhìn thấy cố nhân mà thôi!
Lão nhân đông y râu dài lắc lắc đầu, thổn thức không ngừng.
Diệp thanh còn muốn hỏi thêm, thì một tiếng nói uy nghiêm truyền đến:
- được rồi, mọi người yên lặng!
Sau đó tất cả đều yên lặng.
Diệp Thanh nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy nhười này là một người đàn ông trung niên, mày rậm mắt to, sắc mặt như dao tước, các góc cạnh vô cùng rõ ràng, tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng như cây lao, vừa nhìn đã biết là quân nhân, hơn nữa, dung mạo còn có phần giống với Nhiễm Vân Phi.
- Cậu chính là Diệp Thanh hả?
Ánh mắt của người đàn ông đó nhìn lại, có một cảm giác bất nộ tự uy, vô cùng khí phách nói.
- Tôi chính là Diệp Thanh.
Diệp Thanh gật gật đầu, trả lời, thần sắc thản nhiên lãnh đạm, tựa như một chút cũng không cảm nhận được khí thế lấn át của đối phương.
Người đó không kiềm được gật gật đầu, có vài phần khen ngợi nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi thế này mà đã tự mở một bệnh viện hạng ba, đông y tây y đều tinh thông, rất giỏi, tôi là Nhiễm Dực Phủ, hoan nghênh cậu tham gia đội ngũ của chúng tôi, mời ngồi!
Người đàn ông đó tuy không giới thiệu thân phận, nhưng Diệp Thanh có thể nhìn ta, người này ít nhất cũng phải là một vị thiếu tướng, khí thế nói chuyện loại đó đã thể hiện ra rồi, chức vụ cách xa vời vợi so với Nhiễm Vân Phi với cấp bậc trung tá “quèn” này không chỉ là một cấp, hơn nữa, đều họ Nhiễm, nói không chừng còn là chú hoặc bố của Nhiễm Vân Phi cơ! Nhiễm Vân Phi đã trung tá rồi, thì quân hàm của người này có thể thấp sao?
Một vị tướng quân đích thân chủ trì đội ngũ chuyên gia này, rốt cuộc là trị liệu cho đại nhân vật nào đây?
Hơn nữa, vị tướng quân này đối với chuyện nhỏ phát sinh vừa nãy hoàn toàn không hỏi han gì, rất nhanh liền chặn ngang bọn họ, trong con ngươi lộ ra sự nôn nóng, rõ ràng, bệnh tình của bệnh nhân này tương đối nghiêm trọng, vị tướng quân này không muốn lãng phí thêm một khắc một giây nào nữa.
Diệp Thanh mang theo một chút hồ nghi và tò mò, đi tìm ghế trống, ngồi xuống một cách hết sức ung dung! Có không ít những chuyên gia có mặt đều có vài phần bái phục, thầm nói,chàng trai này, phong thái so với mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, lúc mình mới đến, đối diện với ánh mắt của Nhiễm tướng quân, lại còn không khí nghiêm túc áp lực ở dưới căn cứ ngầm này nữa, còn có vài phần sợ hãi!
- Diệp Thanh, cậu là thành viên mới tham gia vào tổ trị liệu, tình hình cụ thể e là vẫn chưa hiểu rõ lắm, tôi giới thiệu một cách đơn giản cho cậu nhé, là thế này, căn cứ ngầm của chúng tôi có một vị trung tá, trong lúc thi hành nhiệm vụ đặc biệt, bị trúng một loại độc kỳ lạ, dẫn đến biến già nhanh tới mức đặc biệt nghiêm trọng, dường như một ngày của người bình thường, thì tương đương với hai ba năm của cậu ấy! Vị trung tá này năm nay ba mươi tư tuổi, từ lúc trúng độc đến bây giờ, đã có mười ngày chín tiếng rồi, thêm mấy ngày nữa, e rằng bất cứ lúc nào cũng có thể dầu hết đèn tắt, đi đến điểm kết của sinh mệnh!
Nhiễm Dực Phủ nhìn đồng hồ quân dụng trên tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và nặng nề!
Diệp Thanh càng nghe càng kinh hãi, không ngờ lại có một chứng bệnh cổ quái đến như vậy, giống như là thời gian đối với người bệnh đột nhiên tăng thêm tốc độ, thầm nói, nếu như là ngược lại thì có phải tốt biết bao nhiêu không, hai ba năm của người khác, thì mới bằng một ngày của cậu ta, mệnh thọ sống dai, hơn nữa trông lại không già, tiếc quá, những việc nghịch thiên thì vẫn luôn ít thấy, nhiều thì toàn là những bi kịch kiểu này!
Hơn nữa, hắn bây giờ mới phát hiện, suy đoán của bản thân có chút sai lệch, hoàn toàn không phải là chữa bệnh cho nhân vật tai to mặt lớn nào, mà là một vị trung tá trúng độc trong lúc thi hành nhiệm vụ đặc biệt, cấp bậc kém hơn Nhiễm Dực Phủ cả dặm, vì thế mà có thể thấy được, Nhiễm Dực Phủ con người này vô cùng yêu quý thủ hạ của mình! Người như thế này, trong quân đội thường thường đều có uy danh khá lớn!
Nhiễm Dực Phủ cầm một xếp tài liệu đưa lại, nói:
- Số liệu tỉ mỉ về mọi phương diện của bệnh nhân, cùng với những phương án được các chuyên gia đang có mặt tại đây bàn bạc ra trong mấy ngày gần đây, có điều, trước mắt vẫn chưa có phương pháp trị liệu nào đặc biệt có hiệu quả, cậu có thể tham khảo một chút!
Lời nói vừa dứt, những chuyên gia đó liền cảm thấy nhục nhã hổ thẹn! Quả thật, làm nhiều ngày như vậy, mà đúng là bó tay không có biện pháp gì!
Diệp Thanh nhận lấy, lật lật, chỉ thấy bên trên có những số liệu cụ thể tỉ mỉ về tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, cùng với các bức ảnh đời sống từng ngày, có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, người ngày càng ngày càng già cả!
Giở xem, giở xem, trầm lặng một lát, Diệp Thanh ngẩng đầu nói:
- Tôi có thể gặp bệnh nhân một chút được không?
Không gặp bệnh nhân, tự ra kết luận, rõ ràng là biểu hiện của sự thiếu trách nhiệm.
- Có thể, Vân Phi, cậu đưa cậu ta đi!
Nhiễm Dực Thủ phất phất tay, Nhiễm Vân Phi liền đứng dậy, sau đó, dẫn Diệp Thanh bước về phía sâu trong căn cứ.
Còn những chuyên gia đó, lại tiếp tục thảo luận phương án chữa trị, những số liệu tỉ mỉ về mọi mặt và tình trạng cuộc sống của người bệnh họ dường như đã thuộc như lòng bàn tay rồi!
... ....
Đi qua không biết bao nhiêu là hành lang phức tạp rắc rối, còn có những chỗ thậm chí là hoàn toàn đúc bằng kim loại, lóe ra những tia sắc bén lạnh lẽo, từ tường vách, đến sàn nhà đều như nhau, không biết đây là thứ hợp kim gì, sau đó, ước chứng mười phút sau, Nhiễm Vân Phi liền đưa Diệp Thanh đến trước một căn phòng cách li, xuyên qua cánh cửa sổ cực đại bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy tình hình cuộc sống của người bệnh ở bên trong.
Đây là một ông lão nam tử tóc tai trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, dáng người còng xuống! đúng, chính là người già, các số liệu giám sát sinh lý cho thấy là của người hơn sáu mươi tuổi, nhưng trông có vẻ vượt xa con số ngày cả chục lần, ít nhất cũng phải bảy tám mươi tuổi, một chút cũng không thể nhìn ra, người này mười ngày trước còn là một trung tá ba mươi tư tuổi, tinh thần hăng hái, thân hình dũng mãnh!
Quả thực là khiến người ta không thể tin được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.