Thần Y

Chương 582

Hành Xích Đạo

04/09/2013

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 582: Bách niên y gia.

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: metruyen

.

-Mau thả Truân thiếu gia ra, không mày sẽ thảm đấy!

-Nhóc con, đừng có hồ đồ, Truân thiếu gia không phải người mày có thể dây vào được đâu.

- Mày vừa đánh lén tao, giờ có dám đấu với ông đây một trận công bằng không?.

Những tên còn lại vây xung quanh, hò hét không ngừng, nhưng không có tên nào dám tiến lên trước cả! Thứ nhất là do thiếu gia nhà chúng vẫn còn trong tay tên tiểu tử kia, ôi, không, nói đúng là đang bị giẫm ở dưới chân mới đúng, bất cứ lúc nào sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Hai là, trong lòng mỗi người đều có nhiều hoặc chút ít nỗi sợ hãi, cảm thấy rõ tên tiểu này là một con quái vật, tuổi non nớt, người gầy gò yếu đuối mà sao lại có thể bộc phát sức chiến đấu mạnh đến thế? Thật đáng kinh ngạc!

-Mày dám sỉ nhục tao như thế à?Mày biết địa vị họ Nhiêu gia ta ở Bắc Kinh lớn như thế nào không?

Nhiêu Thiên Truân mắt đỏ sọc, vô cùng giận giữ, thét lên.

Tuy răng của hắn đã được bổ xung rồi, lúc nói chuyện không mất hơi nữa rồi, nhưng hiện giờ do mặt hắn đang bị Diệp Thanh giẫm lên, nói cũng vẫn không rõ như trước kia! Trong lòng lại càng giẫn dữ hơn, Nhiêu gia dù gì cũng là một trong bốn gia đình quyền quý giàu có nhất Bắc Kinh , bao nhiêu năm nay không có kẻ nào dám vuốt râu hùm cả! Từ trước đến nay chỉ có Nhiêu Thiên Truân hắn đi ức hiếp kẻ khác mà thôi, chưa bị kẻ khác làm nhục như thế này bao giờ! Rõ ràng là còn đau hơn cả cái chết.

Diệp Thanh cười nói:

-Đừng có lấy gia tộc ra dọa ta, lúc rảnh rỗi hãy nghĩ đến nhà họ Hà ở Ninh Thành đã bị diệt vong như thế nào đi

Sau đó nhếch miệng một cái lộ vẻ khinh thường miệt thị, khiến cho tên Nhiêu Thiên Truân tức gần chết, suýt nữa thì ngất tại chỗ!

-Ừ?

Tai của Diệp Thanh động đậy, nghe thấy động tĩnh, suýt chút nữa thì quên, căn cứ quân sự đưa rất nhiều người ra, quả nhiên là Nhiễm Vân Phi đưa thuộc hạ đến.

Nhiễm Vân Phi làm như xung quanh không có ai hỏi:

-Diệp Thanh, có chuyện gì thế?

Anh coi lũ tay sai nhà họ Nhiêu như vô hình, liếc nhìn tên Nhiêu Thiên Truân thấp hèn vô danh rồi cười nói:

-Tôi lại tưởng là ai, hóa ra là con cháu nhà họ Nhiêu à, lại dám đến căn cứ Viêm Hoàng của chúng ta gây sự à?

Nói rồi trừng mắt với đám người kia một cái, ngay lập tức, bảy tám cái súng tiểu liên chĩa về hướng đó, đầu súng đen ngòm, ước tính một giây có thể nhả ra một trăm viên đạn, những tên tay sai này đều trong tầm ngắm!



Ngay tức khắc, mặt chúng đều trắng bệch ra, tay giơ lên!

Diệp Thanh cười mỉm, cũng thu chân lại!

Thế này thì Nhiêu Thiên Truân thật không dám khoe khoang nữa, kìm nén nỗi nhục nhã bò dậy, chỉ trợn mắt giận giữ nhìn Diệp Thanh một cái rồi bỏ đi.

Nhiễm Vân Phi liếc mắt một cái, ngay lập tức một binh sĩ liền tiến lên một bước, chặn trước mặt hắn, chĩa súng vào ngực hắn.

Ban đầu mồm Nhiêu Thiên Truân run lên bần bật, sau đó cười lớn, mặt tái mép, vô cùng bi phẫn nói:

-Sao thế, Nhiễm đại thiếu gia, anh vẫn còn muốn giữ tôi lại hả?

-ha ha, giữ mày lại có tác dụng gì chứ, chỉ là muốn mày xin lỗi Diệp Thanh mà thôi!

Vân Phi khẽ cười nói .

-Mày!

Nhiêu Thiên Truân tức giận cực độ, nhưng với địa vị Nhiêu Gia nhà hắn thực không thể so sánh với địa vị nhà họ Nhiễm, hơn thế nữa Nhiêu gia so với Nhiễm gia chỉ là một hạt cát mà thôi, căn bản là không thể đấu lại với họ được! Anh hùng trả thù mười năm vẫn chưa muộn, tạm thời chịu nhục, ha ha, Nhiêu gia ta tuy không có cách nào trừng trị Nhiễm Vân Phi mi, nhưng sau này sẽ có người trừng trị được ngươi! Không chỉ có mày mà cả căn cứ Viêm Hoàng này, ông mày sẽ tìm cách đoạt lại từ tay mày!

- Được rồi, tao xin lỗi! Xin Lỗi!

Nhiêu Thiên Truân nói xong ba từ đó, liền có cảm giác da mặt bị kẻ khác lột mất một lớp da mặt vậy, chảy máu, đau rát!

Nhiễm Vân Phi cười nhạo nói

-Nói to lên!, trong quân đội bọn ta làm gì có ai giọng nhỏ nhẹ đàn bà như mày!”

lập tức khích các binh sĩ dưới quyền cười vang. Có điều, tuy họ cười, nhưng càng nắm chặt súng trong tay hơn, ánh mắt cũng sắc hơn, thể hiện rõ họ đều là những chiến binh từng trải, rất nhiều kinh nghiệm, tuyệt đối không cho kẻ địch có bất kỳ cơ hội nào.

- Mày!

Nhiêu Thiên Truân tức giận cực độ, nhưng hoàn cảnh mạnh hơn sức người, hắn hiện giờ không còn cách nào khác, hắn biết rõ, cái tay Nhiễm Vân Phi này là kẻ trời không sợ đất không sợ, tuy không dám giết hắn, nhưng có thể làm hắn tàn phế, đánh bị thươngKhông, mà là tuyệt đối sẽ làm như thế!

Hừ! mới nghĩ đến đây, Nhiêu Thiên Truân liền nghiến răng nghiến lợi!

-Xin Lỗi!

Nhiêu Thiên Truân hét to:

-Tao có thể đi được rồi chứ!

Nhiễm Vân Phi xua xua tay, ngay lập tức, binh sĩ liền nhường đường, Nhiêu Thiên Truân vừa đi, những tên tay chân cũng nườm nượp đi theo, nhưng, có vài tên khập khiễng, thậm chí có kẻ còn cần đồng bọn dìu đi, tất cả đều là kiệt tác của Diệp Thanh!

Nhiễm Vân Phi nhắm mắt nhớ lại lời của chú, cái cậu Diệp Thanh này, thật không đơn giản đâu, văn hay võ giỏi, tuyệt đối không phải là một vị bác sĩ tầm thường!



-Tiểu tử, nhớ kỹ, sau này đừng có mà tìm Diệp Thanh gây rối, bằng không, lần sau tao cứu không nổi mày đâu!

Nhiễm Vân Phi nói cảnh cáo.

Nhiễu Thiên Đôn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã

Diệp Thanh lắc đầu cười, cơn tức giận lòng đã tiêu tan từ lâu rồi, loại người này, quả thực không đánng để anh chấp nhặt!

- Diệp Thanh, sao cậu đi vội thế? Tôi muốn gọi xe đưa anh đi, kết quả là gã đó vừa đến cổng đã nói là anh vừa ra ngoài rồi.

Diệp Thanh nói:

-Tôi muốn tìm vị thầy thuốc Đông Y để hỏi một số việc.

- Ồ

Nhiễm Vân Phi đảo con ngươi qua, có vài điều không hiểu, liền hỏi:

-Cậu nghi ngờ là vị Thần y đó có quan hệ gì với cậu phải không? Nhưng mà, cậu có bố mẹ đấy thôi!

Diệp Thanh nói:

-Tôi là con nuôi.

Lúc này Nhiễm Vân Phi mới hiểu, gật đầu nói:

-Tôi cho người điều tra giúp địa chỉ của vị chuyên gia già đó. Ngày mai cậu hẵng đến thăm ông ấy cũng không muộn, chúng ta đi thôi, phiền cậu lâu như vậy rồi, cũng nên mời cậu ăn bữa cơm chứ, chúng ta nhậu nhẹt một trận cho ra trò nào!

-ha ha, tửu lượng của tôi không được tốt!

- Không tốt cũng phải uống chứ, không say là tôi không cho cậu về đâu đấy ha ha, vậy được, tôi liều mình hầu quân tử Yên Kinh.vậy!.

Thẳng Phố Dị Đại Môn.

Nơi này thuộc vào nơi tìm không ra ngôi nhà nào mỗi mét vuông nhà trị giá bốn mươi nghìn, ở đây, một cửa hiệu bình thường cũng trị giá hơn mười triệu, do vậy, ở nơi đô thị tấc đất tấc vàng này, một căn nhà cổ, với mái hiên tầng tầng lớp lớp hình vòm , căn phòng chiếm diện tích lớn hiện ra cao chót vót, gây chú ý.

Diệp Thanh đứng trước cổng nhà thuốc này, nhìn lên tấm biển trên cao, nhắm mắt lại!

Không tồi, đây chính là một nhà thuốc! Một nhà thuốc đông y.

- Bách niên y gia!

Diệp Thanh nhìn thấy tấm biển với bốn chữ cổ kiểu chữ triện mộc mạc, thể hiện quan niệm nghệ thuật của họ, dường như có thể nhìn thấy hết đời này qua đời khác của hậu duệ y gia, hành tẩu giang hồ, với trái tim nhân từ, hào hiệp cứu giúp nhân thế.

Thầy thuốc ra đời lúc thế giới loạn lạc sinh linh lầm than, luôn đi đến những nơi có khói lửa chiến tranh, xuất hiện ở ….., lấy y thuật đến cho khắp chúng sinh! Đối mặt với khổ nạn của chúng sinh, bác sĩ thường , y đạo đạt đến trình độ cao, không chỉ có thể cải tử hoàn sinh mà còn chữa được bệnh cho cả một đất nước, giải cứu chúng sinh từ cảnh nước sôi lửa bỏng, họ là bàn tay của thần thánh cứu giúp thế giới, họ là hy vọng cuối cùng trên chiến trường giành giật lại mạng sống !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook