Chương 598
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 598: Bệnh dịch tại châu Phi – viện trợ điều trị.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Vị Khương Lão này, không phải là nhân vật bình thường, địa vị và danh tiếng, cũng chẳng phải là hạng nhân vật mà Nhiễm Dực Phủ hay Vương Hữu Sơn có thể so sánh, người ta là nhân vật cấp quan trọng của bộ ngoại giao quốc gia, cả nước Hoa Hạ, ngoại trừ ba năm nhân vật ít ỏi, thì vị Khương Lão này là có địa vị nhất rồi! hơn nưa trong ba năm người, còn có tận vài người lùi về tuyến hai, hiện tại đã không nắm quyền nữa!
- Haha, cậu bây giờ chắc đang ở căn cứ Viêm Hoàng hả, tôi hỏi cậu một việc, thằng nhóc Diệp Thanh hiện tại có ở chỗ cậu không?
Đầu dây bên kia, Lão Khương cười ha hả nói.
- A, Diệp Thanh à! Có! Có ! Không biết Lão Khương ngài tìm cậu ấy có việc gì?
Nhiễm Dực Phủ lớn tiếng nói, còn liếc mắt về phía Vương Hữu Sơn một cái, cùng lúc đó, ngón tay dịch chuyển, để điện thoại vào trạng thái loa ngoài!
- Hì hì
Sau đó, đầu dây bên kia, tiếng nói của Lão Khương liền vang vọng trong cả căn phòng!
- Tiểu Nhiễm à, cậu bé Diệp Thanh đó là con nối dõi của một vị cố nhân của ta, nghe nói y thuật của nó rất giỏi, rất có di phong mà phụ thân nó đương thời để lại, tôi rất vui mừng! cũng muốn gặp cậu bé xem xem thế nào!
Tiếng nói Khương Lão lộ ra ý cười, tuy rằng ôn hòa, đôn hậu, nhưng trong lời nói lại mơ hồ có một sự uy nghiêm không giống bình thường, được hình thành tự nhiên từ việc nắm giữ những cương vị cao đã lâu, không thể nói vị Khương Lão này là cố ý khoe khoang oai phong.
Nhân vật như vậy, cho dù là một nụ cười mỉm bình thường, cũng khiến cho người khác cảm thấy áp lực!
- Khương Lão yên tâm, việc này để tôi sắp xếp, cậu ấy hiện tại còn đang khám bệnh cho bệnh nhân, đợi cậu ấy xong việc rồi, tôi lập tức phái người đưa cậu ta đến chỗ ngài!
Nhiễm Dực Phủ mỉm cười nói, đương nhiên không thể nói ra cái cảnh tượng giương cung bạt kiếm hiện tại, thứ mà người quân nhân coi trọng đó chính là ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, dựa vào tính cách của Nhiễm Dực Phủ không thể đi tố nỗi khổ này! Hơn nữa, ông ta bây giờ cũng chẳng khổ đúng không, người khổ là Vương Hữu Sơn mới phải , haha!
Với lại, theo như ông xem, những việc như này, tốt nhất là giải quyết riêng tư, mọi người sau này tranh đấu riêng rồi giải quyết tiếp, truyền ra ngoài, đặc biệt là để bên trên biết được, thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao, bất luận là ông – Nhiễm Dực Phủ, hay Vương Hữu Sơn, đều phải chịu sự xử phạt nghiêm khắc!
Nực cười, đường đường là một thượng tướng, đã nắm chức tư lệnh quân đội một phương, không ngờ lại phải ẩu đả vì chuyện riêng tư, khí huyết phừng phừng như người trẻ tuổi, thậm chí còn bắn cả súng, thế này thì còn ra thể thống gì nữa không? Nói ra, hình tượng quân đội còn không! Hình tượng quốc gia còn không! Nhà nước nuôi dưỡng anh, là để anh làm mấy thứ việc như thế này sao?
Về điểm này, Nhiễm Dực Phủ biết, Vương Hữu Sơn cũng biết, cho nên, Nhiễm Dực Phủ sau khi nhìn thấy Vương Hữu Sơn rút súng ra, đặc biệt là đã không còn lo lắng vấn đề làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả rồi, điều lo lắng chỉ là nếu không cẩn thận, chẳng may giết chết Vương Hữu Sơn thì phải làm thế nào? Còn Vương Hữu Sơn, không chạy về triệu tập quân đội của mình đến báo thù, cũng là vì điều này!
Cùng lúc đó, Nhiễm Vân Phi khẽ cười hì hì, hòn đá trong lòng đó cuối cùng cũng đã vất đi được! Có nhân vật như Khương Lão che chở, phiền phức của Diệp Thanh không giải quyết cũng tự thế mà bay biến, kể cả tên Vương Hữu Sơn cũng chẳng dám làm gì, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi!
Đương nhiên, âm mưu quỷ kế phía sau thì không thiếu được, có điều, vấn đề này, Diệp Thanh cần phải lo lắng sao, Nhiễm Vân Phi ta cũng cần phải lo lắng sao?
Nhiễm Vân Phi nghĩ đến điều đắc ý, thậm chí còn thu cả súng lại, hưng phấn đến mức liên tục xoa tay, thầm nói, Diệp Thanh được lắm, không biết từ lúc nào đã câu kết với đường dây của Khương Lão! Phải nói năm đó Y thần quả thật lợi hại, ít nhất, mình trước nay chưa từng nghe nói đến, đại nhân vật như Khương Lão còn có mối giao tình với phụ thân của Diệp Thanh! Chắc là, tên Vương Hữu Sơn kia cũng không biết!
Nghĩ đến đây, Nhiễm Vân Phi liền không kìm được liếc Vương Hữu Sơn một cái, chỉ thấy lão tiểu tử này, sắc mặt rất khó coi, lúc xanh lúc trắng, đoán chừng chắc đang đấu tranh tư tưởng, ôi, nếu là mình, mình cũng thấy khó khăn, rốt cuộc là báo thù, hay không báo thù đây?
Ha ha, quá thú vị!
Nhiêu Thiên Đôn đầu óc mụ mị, mơ hồ chẳng hiểu vấn đề, sự kinh hãi trong lòng càng không có gì sánh bằng, phải biết là, hắn tuy là con cháu nhà Nhiêu gia, nhưng bình thường muốn gặp những nhân vật như Khương Lão, nói chuyện với ông, quả thực là tuyệt đối không có khả năng!
- Được, được đươc, việc này cậu sắp xếp nhé, có điều chốc nữa tôi còn phải tiếp kiến một vị khách nước ngoài, lại không có thời gian, thế này nhé, buổi tối tầm bẩy giờ cậu bảo thằng bé đến tìm tôi, chậc, đến nhà tôi luôn đi.
Khương Lão cười nói.
Nhiễm Dực Phụ tự nhiên gật đầu liên tục.
Khương Lão lại nói:
- Còn một việc nữa tôi muốn nói với cậu, bây giờ ở châu Phi xảy ra chuyện, dịch bệnh lan ra từng vùng từng vùng lớn, căn bệnh cũng tương tự như mấy sự cố trước kia xảy ra ở căn cứ Viêm Hoàng, cậu phối hợp với Thiệu bộ trưởng, ông ấy sẽ giao cho cậu một số việc!
- Khương Lão yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực phối hợp với công việc của Thiệu Bộ trưởng!
Nhiễm Dực Phủ cao giọng đáp, ngẫm nghĩ một lát, lại nói:
- Dịch bệnh ở châu Phi, nếu phải thành lập đội ngũ chữa trị viện trợ, tôi tiến cử Diệp Thanh, chàng trai này y thuật siêu quần, có thể phát huy tác dụng mang tính quyết định cho chuyến đi châu Phi lần này!
Vương Hữu Sơn liền hận tới mức ngứa cả răng, nếu Diệp Thanh thực sự tham gia hoạt động viện trợ châu Phi, thay quốc gia góp sức, chấp hành nhiệm vụ, mình chẳng phải sẽ không thể ngang nhiên gây phiền phức cho hắn hay sao!
Có điều, đảo đảo con ngươi, liền nảy ra ý hay, hì hì, cái nơi cằn cỗi như châu Phi, hỗn loạn vô cùng, người chết, chiến tranh, đó đều là những việc rất đỗi bình thường! Vương Hữu Sơn nghĩ đến mấy tên quân phiệt châu Phi mà mình ngấm ngầm nâng đỡ, ai ai cũng đều là sát thủ giết người không chớp mắt, hì hì, tiểu tử, chỉ cần mày dám đi, đảm bảo mày có đi mà không có về!
Nhiễm Dực Phủ, ông lần này quả thực là thông minh nhưng thông minh lầm chỗ rồi, đúng là cầm đá tự đập vào chân mình! Ông tưởng như thế là có thể bảo vệ được thằng Diệp Thanh sao, chưa biết đâu, là đưa dê vào miệng cọp đấy, đúng là hại nó mà! Đến châu Phi rồi, chẳng phải băn khoăn nhiều như thế, chỗ cho lão đây thi triển càng lớn! Haha!
Đúng lúc này, một câu nói của Nhiễm Dực Phủ, khiến cho tâm trạng khó khăn lắm mới trở nên vui vẻ được một chút lại bị đập vỡ!
Chỉ nghe thấy Nhiễm Dực Phủ giọng điệu hết sức oán thán nói:
- Khương Lão à, Vương Hữu Sơn tướng quân bây giờ cũng đang ở chỗ tôi chơi, ...., uhm, là thế này, chuyện nhỏ ấy mà, chuyện nhỏ ấy mà, cậu con trai nuôi của ông ấy Nhiêu Thiên Đôn, chính là con cháu của Nhiêu gia, hình như là có xảy ra xung đột gì với Diệp Thanh, hai người có động chân động tay.... haizzz, ngài cũng đừng quá để ý, chẳng qua cũng là bọn trẻ con không hiểu chuyện, đánh lộn một chút mà thôi, cũng không nghiêm trọng, Diệp Thanh cũng không bị thương.... chậc, sao? Ngài muốn nói chuyện với lão Vương à? Vậy được được được, tôi lập tức đưa cho ông ấy!
Nhiễm Dực Phủ cười như không cười cầm điện thoại đưa lại, đồng thời phất phất tay, ra hiệu mấy hạ thủ đang khiêng súng tiểu liên đi ra ngoài hết!
Đến những lúc như này, đương nhiên là chẳng thể đánh nổi nữa, bọn lính đều không nhịn nổi cười, bước ra phía ngoài, không cần nghĩ cũng biết, sau khi ra ngoài, nhất định sẽ thảo luận rầm rộ, cười nhạo sau lưng.
Vương Hữu Sơn mặt sa sầm lại, quả thực là sắp rơi nước xuống, hắn không muốn nhận lấy điện thoại, cùng lúc, cầm cây súng đưa cho tên cảnh vệ bên cạnh, sau đó, bắt đầu nói chuyện với Khương Lão, thái độ thực sự rất dè dặt, còn Nhiêu Thiên Đôn lại càng không dám phát ra một tiếng nào.
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 598: Bệnh dịch tại châu Phi – viện trợ điều trị.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Vị Khương Lão này, không phải là nhân vật bình thường, địa vị và danh tiếng, cũng chẳng phải là hạng nhân vật mà Nhiễm Dực Phủ hay Vương Hữu Sơn có thể so sánh, người ta là nhân vật cấp quan trọng của bộ ngoại giao quốc gia, cả nước Hoa Hạ, ngoại trừ ba năm nhân vật ít ỏi, thì vị Khương Lão này là có địa vị nhất rồi! hơn nưa trong ba năm người, còn có tận vài người lùi về tuyến hai, hiện tại đã không nắm quyền nữa!
- Haha, cậu bây giờ chắc đang ở căn cứ Viêm Hoàng hả, tôi hỏi cậu một việc, thằng nhóc Diệp Thanh hiện tại có ở chỗ cậu không?
Đầu dây bên kia, Lão Khương cười ha hả nói.
- A, Diệp Thanh à! Có! Có ! Không biết Lão Khương ngài tìm cậu ấy có việc gì?
Nhiễm Dực Phủ lớn tiếng nói, còn liếc mắt về phía Vương Hữu Sơn một cái, cùng lúc đó, ngón tay dịch chuyển, để điện thoại vào trạng thái loa ngoài!
- Hì hì
Sau đó, đầu dây bên kia, tiếng nói của Lão Khương liền vang vọng trong cả căn phòng!
- Tiểu Nhiễm à, cậu bé Diệp Thanh đó là con nối dõi của một vị cố nhân của ta, nghe nói y thuật của nó rất giỏi, rất có di phong mà phụ thân nó đương thời để lại, tôi rất vui mừng! cũng muốn gặp cậu bé xem xem thế nào!
Tiếng nói Khương Lão lộ ra ý cười, tuy rằng ôn hòa, đôn hậu, nhưng trong lời nói lại mơ hồ có một sự uy nghiêm không giống bình thường, được hình thành tự nhiên từ việc nắm giữ những cương vị cao đã lâu, không thể nói vị Khương Lão này là cố ý khoe khoang oai phong.
Nhân vật như vậy, cho dù là một nụ cười mỉm bình thường, cũng khiến cho người khác cảm thấy áp lực!
- Khương Lão yên tâm, việc này để tôi sắp xếp, cậu ấy hiện tại còn đang khám bệnh cho bệnh nhân, đợi cậu ấy xong việc rồi, tôi lập tức phái người đưa cậu ta đến chỗ ngài!
Nhiễm Dực Phủ mỉm cười nói, đương nhiên không thể nói ra cái cảnh tượng giương cung bạt kiếm hiện tại, thứ mà người quân nhân coi trọng đó chính là ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, dựa vào tính cách của Nhiễm Dực Phủ không thể đi tố nỗi khổ này! Hơn nữa, ông ta bây giờ cũng chẳng khổ đúng không, người khổ là Vương Hữu Sơn mới phải , haha!
Với lại, theo như ông xem, những việc như này, tốt nhất là giải quyết riêng tư, mọi người sau này tranh đấu riêng rồi giải quyết tiếp, truyền ra ngoài, đặc biệt là để bên trên biết được, thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao, bất luận là ông – Nhiễm Dực Phủ, hay Vương Hữu Sơn, đều phải chịu sự xử phạt nghiêm khắc!
Nực cười, đường đường là một thượng tướng, đã nắm chức tư lệnh quân đội một phương, không ngờ lại phải ẩu đả vì chuyện riêng tư, khí huyết phừng phừng như người trẻ tuổi, thậm chí còn bắn cả súng, thế này thì còn ra thể thống gì nữa không? Nói ra, hình tượng quân đội còn không! Hình tượng quốc gia còn không! Nhà nước nuôi dưỡng anh, là để anh làm mấy thứ việc như thế này sao?
Về điểm này, Nhiễm Dực Phủ biết, Vương Hữu Sơn cũng biết, cho nên, Nhiễm Dực Phủ sau khi nhìn thấy Vương Hữu Sơn rút súng ra, đặc biệt là đã không còn lo lắng vấn đề làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả rồi, điều lo lắng chỉ là nếu không cẩn thận, chẳng may giết chết Vương Hữu Sơn thì phải làm thế nào? Còn Vương Hữu Sơn, không chạy về triệu tập quân đội của mình đến báo thù, cũng là vì điều này!
Cùng lúc đó, Nhiễm Vân Phi khẽ cười hì hì, hòn đá trong lòng đó cuối cùng cũng đã vất đi được! Có nhân vật như Khương Lão che chở, phiền phức của Diệp Thanh không giải quyết cũng tự thế mà bay biến, kể cả tên Vương Hữu Sơn cũng chẳng dám làm gì, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi!
Đương nhiên, âm mưu quỷ kế phía sau thì không thiếu được, có điều, vấn đề này, Diệp Thanh cần phải lo lắng sao, Nhiễm Vân Phi ta cũng cần phải lo lắng sao?
Nhiễm Vân Phi nghĩ đến điều đắc ý, thậm chí còn thu cả súng lại, hưng phấn đến mức liên tục xoa tay, thầm nói, Diệp Thanh được lắm, không biết từ lúc nào đã câu kết với đường dây của Khương Lão! Phải nói năm đó Y thần quả thật lợi hại, ít nhất, mình trước nay chưa từng nghe nói đến, đại nhân vật như Khương Lão còn có mối giao tình với phụ thân của Diệp Thanh! Chắc là, tên Vương Hữu Sơn kia cũng không biết!
Nghĩ đến đây, Nhiễm Vân Phi liền không kìm được liếc Vương Hữu Sơn một cái, chỉ thấy lão tiểu tử này, sắc mặt rất khó coi, lúc xanh lúc trắng, đoán chừng chắc đang đấu tranh tư tưởng, ôi, nếu là mình, mình cũng thấy khó khăn, rốt cuộc là báo thù, hay không báo thù đây?
Ha ha, quá thú vị!
Nhiêu Thiên Đôn đầu óc mụ mị, mơ hồ chẳng hiểu vấn đề, sự kinh hãi trong lòng càng không có gì sánh bằng, phải biết là, hắn tuy là con cháu nhà Nhiêu gia, nhưng bình thường muốn gặp những nhân vật như Khương Lão, nói chuyện với ông, quả thực là tuyệt đối không có khả năng!
- Được, được đươc, việc này cậu sắp xếp nhé, có điều chốc nữa tôi còn phải tiếp kiến một vị khách nước ngoài, lại không có thời gian, thế này nhé, buổi tối tầm bẩy giờ cậu bảo thằng bé đến tìm tôi, chậc, đến nhà tôi luôn đi.
Khương Lão cười nói.
Nhiễm Dực Phụ tự nhiên gật đầu liên tục.
Khương Lão lại nói:
- Còn một việc nữa tôi muốn nói với cậu, bây giờ ở châu Phi xảy ra chuyện, dịch bệnh lan ra từng vùng từng vùng lớn, căn bệnh cũng tương tự như mấy sự cố trước kia xảy ra ở căn cứ Viêm Hoàng, cậu phối hợp với Thiệu bộ trưởng, ông ấy sẽ giao cho cậu một số việc!
- Khương Lão yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực phối hợp với công việc của Thiệu Bộ trưởng!
Nhiễm Dực Phủ cao giọng đáp, ngẫm nghĩ một lát, lại nói:
- Dịch bệnh ở châu Phi, nếu phải thành lập đội ngũ chữa trị viện trợ, tôi tiến cử Diệp Thanh, chàng trai này y thuật siêu quần, có thể phát huy tác dụng mang tính quyết định cho chuyến đi châu Phi lần này!
Vương Hữu Sơn liền hận tới mức ngứa cả răng, nếu Diệp Thanh thực sự tham gia hoạt động viện trợ châu Phi, thay quốc gia góp sức, chấp hành nhiệm vụ, mình chẳng phải sẽ không thể ngang nhiên gây phiền phức cho hắn hay sao!
Có điều, đảo đảo con ngươi, liền nảy ra ý hay, hì hì, cái nơi cằn cỗi như châu Phi, hỗn loạn vô cùng, người chết, chiến tranh, đó đều là những việc rất đỗi bình thường! Vương Hữu Sơn nghĩ đến mấy tên quân phiệt châu Phi mà mình ngấm ngầm nâng đỡ, ai ai cũng đều là sát thủ giết người không chớp mắt, hì hì, tiểu tử, chỉ cần mày dám đi, đảm bảo mày có đi mà không có về!
Nhiễm Dực Phủ, ông lần này quả thực là thông minh nhưng thông minh lầm chỗ rồi, đúng là cầm đá tự đập vào chân mình! Ông tưởng như thế là có thể bảo vệ được thằng Diệp Thanh sao, chưa biết đâu, là đưa dê vào miệng cọp đấy, đúng là hại nó mà! Đến châu Phi rồi, chẳng phải băn khoăn nhiều như thế, chỗ cho lão đây thi triển càng lớn! Haha!
Đúng lúc này, một câu nói của Nhiễm Dực Phủ, khiến cho tâm trạng khó khăn lắm mới trở nên vui vẻ được một chút lại bị đập vỡ!
Chỉ nghe thấy Nhiễm Dực Phủ giọng điệu hết sức oán thán nói:
- Khương Lão à, Vương Hữu Sơn tướng quân bây giờ cũng đang ở chỗ tôi chơi, ...., uhm, là thế này, chuyện nhỏ ấy mà, chuyện nhỏ ấy mà, cậu con trai nuôi của ông ấy Nhiêu Thiên Đôn, chính là con cháu của Nhiêu gia, hình như là có xảy ra xung đột gì với Diệp Thanh, hai người có động chân động tay.... haizzz, ngài cũng đừng quá để ý, chẳng qua cũng là bọn trẻ con không hiểu chuyện, đánh lộn một chút mà thôi, cũng không nghiêm trọng, Diệp Thanh cũng không bị thương.... chậc, sao? Ngài muốn nói chuyện với lão Vương à? Vậy được được được, tôi lập tức đưa cho ông ấy!
Nhiễm Dực Phủ cười như không cười cầm điện thoại đưa lại, đồng thời phất phất tay, ra hiệu mấy hạ thủ đang khiêng súng tiểu liên đi ra ngoài hết!
Đến những lúc như này, đương nhiên là chẳng thể đánh nổi nữa, bọn lính đều không nhịn nổi cười, bước ra phía ngoài, không cần nghĩ cũng biết, sau khi ra ngoài, nhất định sẽ thảo luận rầm rộ, cười nhạo sau lưng.
Vương Hữu Sơn mặt sa sầm lại, quả thực là sắp rơi nước xuống, hắn không muốn nhận lấy điện thoại, cùng lúc, cầm cây súng đưa cho tên cảnh vệ bên cạnh, sau đó, bắt đầu nói chuyện với Khương Lão, thái độ thực sự rất dè dặt, còn Nhiêu Thiên Đôn lại càng không dám phát ra một tiếng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.