Chương 609
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 609: Đỗ Bác Cấp bị rượt đuổi.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Đỗ Bác Cấp buồn bực không để đâu cho hết, nhớ lại trước khi xuất phát còn khoác lác với mấy huynh đệ, nói thằng nhãi Diệp Thanh này, y thuật đoán chừng cũng chỉ tương đương với một phần ba trình độ của mình, lần này, quả đúng là khoe khoang khoác lác không phải chỗ, mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại rồi!
Vô thức liếc nhìn mấy vị huynh đệ kia vài lần, chỉ thấy, mấy người này đang cố nhịn cười, trong lòng, còn không biết là cười nhạo mình thế nào đây! Mẹ kiếp, là cái thứ quái gì chứ!
Hoàn toàn không biết, mấy vị huynh đệ đó của hắn, hiện tại còn đang suy nghĩ cân nhắc những kiến thức liên quan đến con “kiếp lược giả” mà Diệp Thanh vừa nói, vẻ cười trên mặt cũng là đang nghĩ đến những chỗ đặc sắc, hiểu ngầm mà cười, không hề có ý cười nhạo hắn.
Cái gì gọi là lòng dạ của kẻ tiểu nhân? Đây chính là lòng dạ bỉ ổi của kẻ tiểu nhân!
Diệp Thanh phân phát đan hoàn “dụ dỗ” cho từng người từng người một, loại thuốc viên này, chính là dùng loại thịt huyết ma thú đó luyện mà thành, ẩn chứa càng nhiều sinh mạng tinh nguyên, thậm chí, Diệp Thanh đoán rằng, nó có thể làm thuốc bổ cho người, hồi phục nét thanh xuân, nhưng cái này suy cho cùng vẫn chưa trải qua thực nghiệm lâm sàng, nên hắn vẫn tuyệt đối không dám dùng linh tinh, nhỡ may cho người ta ăn vào rồi phát điên, hay ngu ngơ, hoặc biến thành thú nhân thì sao, thế thì chết dở!
Y dược không phải chuyện chơi, loại thuốc này, chẳng quan là làm gấp ra, dùng để đối phó với cái bọn kiếp lược giả đáng ghét đó! Hơn nữa, sinh mạng tinh nguyên của ma thú so với sinh mạng tinh nguyên của con người, về bản chất có thể có điểm khác biệt, không thể dùng chung!
- Diệp đội trưởng, thực sự rất cảm ơn cậu, chữa trị viện trợ lần này, công lao của cậu quả là quá lớn!
Một vị bác sỹ nhận lấy đơn dược, cho vào chiếc lọ thủy tinh, cười nói. Loại lọ này chính là loại lúc trước dùng để đựng nước đường gluco, có nút đậy bằng cao su, chỉ cần uống hết chất dịch bên trong, là có thể lập tức sử dụng, đội trị liệu mang loại này theo cực nhiều, tha hồ mà dùng.
- Cảm tạ cái gì chứ, đây đều là việc thuộc trách nhiệm của tôi.
Diệp Thanh cười cười nói. Sau đó liền tiếp tục phát cho người tiếp theo.
- Mẹ nó, chỉ biết giả vờ giả vịt là giỏi, chắc là, tiểu tử mi trong lòng đắc ý lắm nhỉ!
Đỗ Bác Cấp nhìn Diệp Thanh một cái, ngoảnh phắt người bước đi, thầm nói, phân chó mới cần thứ đan hoàn đó của ngươi, nói không chừng còn là viên độc dược, muốn lợi dụng cơ hội đầu độc chết tất cả mọi người chúng ta đây! Xì, tặng cho lão, lão còn không thèm ý!
Đúng lúc này, Diệp Thanh nhìn thấy hắn đang đi ra xa, không kìm nổi gọi lớn:
- Bác sĩ Đỗ, bác sỹ Đỗ!
Đỗ Bác Cấp cũng không thèm để ý đến, không mảy may dừng lại, hướng về chỗ sâu trong thôn bước đi, trong lòng đột nhiên sinh ra một niềm hào khí, nghĩ ngợi nói, dựa vào y thuật hơn người của Đỗ Bác Cấp ta, dựa vào thân phận đệ tử của Vương thị bách thảo đường ta, chỉ cần nghiên cứu kỹ lưỡng triệu chứng của căn bệnh này, chẳng nhẽ lại không nghĩ ra được phương pháp phá giải nào sao? Ngươi có thể nghĩ ra, chẳng nhẽ lão đây lại không thể? Đến lúc đó sẽ hù chết các người!
- Diệp đội trưởng, thực sự xin lỗi, sư huynh tôi anh ấy có lẽ tâm trạng không được tốt lắm!
Một vị sư đệ của Đỗ Bác Cấp hiểu chuyện chút ít, vội vàng thay mặt sư huynh mình xin lỗi Diệp Thanh.
- Haha, đến nơi như thế này, tâm trạng của mọi người đều không tốt, tôi hiểu tôi hiểu! Có điều, mọi người chúng ta đều phải lạc quan, phải kiên trì nụ cười tự tin trên gương mặt, nếu đến bác sỹ chúng ta còn không tự tin, từ sáng tới tối mặt mày sầm sì, thì bệnh nhân lại càng không có lòng tin!
Diệp Thanh cười cười, cao giọng nói lớn, hắn đương nhiên là không so đo gì với đối phương, hơn nữa, lời này cũng chẳng phải nói chỉ để cho mấy huynh đệ Đỗ Bác Cấp nghe, cũng là nói cho những người khác nghe.
Mọi người đều gật đầu tán thành, liền bắt đầu trao đổi một số tâm trạng và kinh nghiệm tâm đắc của bản thân bình thường khi chữa bệnh cho bệnh nhân, Diệp Thanh mỉm cười, tiếp tục làm công việc của mình.
Đúng lúc này, trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh đột nhiên bay ra một cột khói đen, giống như “khí chướng”, liền chui về phía đám đông, Liễu Yên Nhiên mắt tinh, vừa hay nhìn thấy, không khỏi hoảng sợ hét to, thứ này quả thực là quá quen thuộc rồi, không phải chính là cái mà lúc trước Diệp Thanh đã trình bày, loại “kiếp lược giả” hút từ trong cơ thể cậu bé ra đó sao?
“Kiếp lược giả” vốn là vi sinh vật, cá thể đơn độc, mắt thường thì tuyệt đối không thể nhìn thấy, có điều, hàng nghìn hàng vạn, hơn tỷ cá thể tập trung lại một chỗ, sẽ hình thành một thứ giống như một cột khói đen, tương đương với một tộc đàn.
Cái này không khác gì với nấm, nấm cũng là một loại vi sinh vật, được gọi là khuẩn nấm, cá thể đơn độc của nó cũng cực kỳ nhỏ bé, đều là những tế bào đơn lẻ, tế bào nhân điển hình, nhưng rất nhiều rất nhiều tế bào nhỏ kết hợp lại một chỗ, sẽ hình thành những thể dạng nấm chi chít rậm rạm, tiến thêm một bước, sẽ hợp thành thể hạt, cũng chính là cái nấm giống như chiếc ô mà chúng ta bình thường hay nhìn thấy.
- Á, cẩn thận!
- Mau chốn đi
- Mau dùng thuốc dụ dỗ!
- Không được, là kiếp lược giả bậc hai! Thuốc dụ dỗ căn bản không có tác dụng!
Không ít người nhao nhao giơ chiếc lọ thủy tinh nhỏ lên, bỏ nút, lắc loạn lên ở trên đầu, muốn thu hết dòng khói đen đó vào! Nhưng dòng khói đen đó lại không hề chúng chiêu, dường như đối với loại đan dược tỏa ra hương thơm cổ quái vô tận không chút hứng thú.
Rất dể dàng nhận thấy, đây là kiếp lược giả cao cấp, không phải bậc hai, chính là bậc ba, thậm chí cấp bậc còn cao hơn! Mẹ nó, lại còn biết bay, chủ động tấn công người, chẳng nhẽ đã tiến hóa ra thứ có trí tuệ cấp thấp rồi sao?
- Không được, bay về hướng tôi rồi, tôi chạy thôi!
Một vị bác sỹ trẻ tuổi hét to lên một tiếng, tựa như khỉ, nhanh nhẹn thoát ra, có điều, hai chân của người bình thường, làm sao có thể thoát khỏi thứ khói biết bay? Đương nhiên không thể tránh thoát được rồi, chớp mắt đã bị ngọn khói đen đó đuổi kịp, vị bác sỹ đó hãi tới mức hét lớn lên!
Một việc kỳ quái đã xảy ra!
Ngọn khói đen đó vốn định chui vào trong người của người đó, nhưng dường như, lúc đến được chỗ cách cơ thể tầm ba đến năm cm, đột nhiên, giống như bị đâm vào tường, liền thay đổi phương hướng, bổ nhào về phía người khác!
Sau đó, việc y hệt như vậy lại xảy ra, khói đen lại chuyển sang người khác!
Có điều, giờ khắc nguy hiểm này, mọi người hơi đâu mà chú ý đến những chi tiết nhỏ như thế, trốn còn không kịp nữa là!
Mọi người không ngừng kêu lên sợ hãi, cuối cùng không biết là bọn khói đen đó bị dọa sợ rồi, hay là không thích thứ đan hoàn trong tay họ, chớp mắt đã quay đầu, hướng về phía xa lao đi, yếu tố nhanh của tốc độ, không ngờ còn ngang ngửa với chim!
- Sư huynh cẩn thận!
Một vị đệ tử của Vương thị bách thảo đường nhảy dựng lên gọi lớn, hóa ra, lũ khói đen đó, đang lao nhanh về phía tên Đỗ Bác Cấp đang ở phía xa, một đưởng thẳng tắp chọc thủng không gian, giống như một tia quang đến từ địa ngục, lại giống như một mũi tên nhọn màu đen!
Đỗ Bác Cấp nghe thấy tiếng gọi, vừa xoay người, mũi “hắc tiễn” đó đã bổ nhào đến trước mắt, đồng tử của Đỗ Bác Cấp đột nhiên co rụt lại, liền ngửa về phía sau tránh, khá lắm Đỗ Bác Cấp, thân thủ cũng không phàm, vô cùng nhanh nhẹn mà, nếu đây thật là một mũi “hắc tiễn”, nói không chừng hắn cũng tránh được rồi, đáng tiếc, đây là vật sống, là thứ biết bay đó, trong không trung biến chuyển như ý, “khói đen” chỉ cần hơi cong một chút thôi, đã lập tức thay đổi phương hướng, sau đó, liền lập tức từ mũi của Đỗ Bác Cấp, chui vào trong cơ thể hắn!
- Á á as~~~ á á á~~~~~
Đỗ Bác Cấp tức khắc giống như gặp quỷ, kinh hồn tới mức nhảy chồm chồm hét loạn lên, sau đó, không ngừng phun nước miếng, xỉ nước mũi, hy vọng có thể nhổ phun cái bọn khói đen đó ra, đáng tiếc, kiếp lược giả lợi hại là thế, hiển nhiên đã thâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, trung khu thần kinh của hắn rồi!
Loại kiếp lược giả cao cấp này, cho dù là Diệp Thanh, dựa vào thương lê chân khí, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhúm ra một ít, căn bản không có khả năng đẩy hết ra ngoài!
Mà vi sinh vật, chỉ cần sót lại một con ở bên trong, đã có thể tiến hành sinh sôi nảy nở vô hạn, một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám...., không cần bao lâu, đã lại có thể hình thành một bầy đàn mà mắt thường có thể nhìn thấy được!
Mọi người vội vàng chạy đến, có điều, gần đến nơi, Diệp Thanh liền ngăn không được tới gần, sau đó, bản thân một mình chạy lên, nhanh chóng thuần thục, đã chế phục được tên Đỗ Bác Cấp đang gần như phát điên!
- Thả tôi ra, thả tôi ra, đồ khốn nạn nhà ngươi!
Đỗ Bác Cấp hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mắng to, quả thực như muốn ăn thịt người không bằng!
Diệp Thanh liền phang thẳng một cái tát!
- Phạp!
Năm vết ngón tay đỏ chói, Đỗ Bác Cấp bị tát đến mức đầu óc choáng vàng, ngã lăn xuống đất! Những người bên cạnh đều thất kinh, thầm nói, cái cậu Tiểu Diệp này trông thì có vẻ khá ôn hòa, nhưng gặp chuyện lại vô cùng quyết đoán, không chút dài dòng, lề mề, nói đánh là đánh! Có điều, thằng tiểu tử này cũng phải đánh cho tỉnh ra, tên Đỗ Bác Cấp này, chẳng có chút tinh thần đoàn đội tẹo nào!
- Bình tĩnh một chút cho tôi, đừng có hơi một tý đã làm loạn lên!
Diệp Thanh khiển trách nói.
- Mẹ kiếp, bố đây đã sắp chết rồi, có thể không kích động sao? Cũng chẳng phải ngươi bị lây nhiễm kiếp lược giả mà!
Đỗ Bác Cấp lồm ngồm đứng đậy, bụm mặt, giận dữ, có điều bị Diệp Thanh đánh cái tát này, cũng hơi tỉnh táo ra một chút, lập tức, sự phẫn hận trong lòng lại càng tăng lên, mẹ nó, ông đây lớn bằng này tuổi rồi còn chưa từng bị ai đánh đấy!
Còn định tiến lên liều mạng với Diệp Thanh một phen, nhưng thứ nhất, hắn cũng nghe qua, việc Diệp Thanh từng hành hung Nhiêu Thiên Đôn, bản thân hắn nhất định đánh không lại, thứ hai, gì khác chứ, y thuật của thằng tiểu tử này quả có bản lĩnh, cho dù trên miệng hắn vẫn không thừa nhận, thực chất sâu trong đáy lòng cũng biết bản thân không bằng Diệp Thanh, bản thân hiện tại bị lây nhiễm thứ vi khuẩn gây bệnh lợi hại mức này, đến cả thứ thuốc dụ dỗ kia còn không có tác dụng, nói không chừng còn phải nhờ thằng tiểu tử này cứu mạng nữa cơ!
So sánh với lòng tự tôn mà nói, tính mạng rõ ràng quan trọng hơn, Đỗ Bác Cấp nghĩ thế, lại càng không dám tranh cãi với Diệp Thanh, thân thể trầm xuống, ngồi phịch xuống đất, mặt mũi đỏ phừng phừng, vẻ mặt ủ rũ, trông có chút thảm thương!
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận!
- Đội trưởng Diệp, làm phiền anh cứu sư huynh tôi!
Một gã đệ tử của Vương thị bách thảo đường năn nỉ nỏi.
- Đúng đấy, đội trưởng Diệp, tính mạng của sư huynh tôi nhờ cả vào anh rồi!
Diệp Thanh khoát khoát tay, bước lại, ngồi xổm xuống, giơ tay ra đặt trên cổ tay của Đỗ Bác Cấp bắt mạch cho hắn, lập tức lắc lắc đầu, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử, nói:
- Không phải tôi không muốn cứu anh ấy, mà lúc trước tôi cũng nói qua rồi, đối với kiếp lược giả đã tiến hóa cấp hai và cấp ba, tôi hoàn toàn không có cách nào, biện pháp bây giờ, chỉ có thể đem bác sỹ Đỗ cùng với số bệnh nhân bị lây nhiễm kiếp lược giả cao cấp, cách li cùng một chỗ, đợi chúng ta nghiên cứu có kết quả, tìm được phương pháp giải quyết thì mới có thể cứu anh ấy!
Đỗ Bác Cấp vừa nghe thấy, liền giương cổ lên, sắc mặt tức khắc thay đổi:
- Để tôi cách li cùng một chỗ với mấy người da đen bẩn thỉu này? Thế không bằng để người ta chết quách cho xong!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 609: Đỗ Bác Cấp bị rượt đuổi.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Đỗ Bác Cấp buồn bực không để đâu cho hết, nhớ lại trước khi xuất phát còn khoác lác với mấy huynh đệ, nói thằng nhãi Diệp Thanh này, y thuật đoán chừng cũng chỉ tương đương với một phần ba trình độ của mình, lần này, quả đúng là khoe khoang khoác lác không phải chỗ, mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại rồi!
Vô thức liếc nhìn mấy vị huynh đệ kia vài lần, chỉ thấy, mấy người này đang cố nhịn cười, trong lòng, còn không biết là cười nhạo mình thế nào đây! Mẹ kiếp, là cái thứ quái gì chứ!
Hoàn toàn không biết, mấy vị huynh đệ đó của hắn, hiện tại còn đang suy nghĩ cân nhắc những kiến thức liên quan đến con “kiếp lược giả” mà Diệp Thanh vừa nói, vẻ cười trên mặt cũng là đang nghĩ đến những chỗ đặc sắc, hiểu ngầm mà cười, không hề có ý cười nhạo hắn.
Cái gì gọi là lòng dạ của kẻ tiểu nhân? Đây chính là lòng dạ bỉ ổi của kẻ tiểu nhân!
Diệp Thanh phân phát đan hoàn “dụ dỗ” cho từng người từng người một, loại thuốc viên này, chính là dùng loại thịt huyết ma thú đó luyện mà thành, ẩn chứa càng nhiều sinh mạng tinh nguyên, thậm chí, Diệp Thanh đoán rằng, nó có thể làm thuốc bổ cho người, hồi phục nét thanh xuân, nhưng cái này suy cho cùng vẫn chưa trải qua thực nghiệm lâm sàng, nên hắn vẫn tuyệt đối không dám dùng linh tinh, nhỡ may cho người ta ăn vào rồi phát điên, hay ngu ngơ, hoặc biến thành thú nhân thì sao, thế thì chết dở!
Y dược không phải chuyện chơi, loại thuốc này, chẳng quan là làm gấp ra, dùng để đối phó với cái bọn kiếp lược giả đáng ghét đó! Hơn nữa, sinh mạng tinh nguyên của ma thú so với sinh mạng tinh nguyên của con người, về bản chất có thể có điểm khác biệt, không thể dùng chung!
- Diệp đội trưởng, thực sự rất cảm ơn cậu, chữa trị viện trợ lần này, công lao của cậu quả là quá lớn!
Một vị bác sỹ nhận lấy đơn dược, cho vào chiếc lọ thủy tinh, cười nói. Loại lọ này chính là loại lúc trước dùng để đựng nước đường gluco, có nút đậy bằng cao su, chỉ cần uống hết chất dịch bên trong, là có thể lập tức sử dụng, đội trị liệu mang loại này theo cực nhiều, tha hồ mà dùng.
- Cảm tạ cái gì chứ, đây đều là việc thuộc trách nhiệm của tôi.
Diệp Thanh cười cười nói. Sau đó liền tiếp tục phát cho người tiếp theo.
- Mẹ nó, chỉ biết giả vờ giả vịt là giỏi, chắc là, tiểu tử mi trong lòng đắc ý lắm nhỉ!
Đỗ Bác Cấp nhìn Diệp Thanh một cái, ngoảnh phắt người bước đi, thầm nói, phân chó mới cần thứ đan hoàn đó của ngươi, nói không chừng còn là viên độc dược, muốn lợi dụng cơ hội đầu độc chết tất cả mọi người chúng ta đây! Xì, tặng cho lão, lão còn không thèm ý!
Đúng lúc này, Diệp Thanh nhìn thấy hắn đang đi ra xa, không kìm nổi gọi lớn:
- Bác sĩ Đỗ, bác sỹ Đỗ!
Đỗ Bác Cấp cũng không thèm để ý đến, không mảy may dừng lại, hướng về chỗ sâu trong thôn bước đi, trong lòng đột nhiên sinh ra một niềm hào khí, nghĩ ngợi nói, dựa vào y thuật hơn người của Đỗ Bác Cấp ta, dựa vào thân phận đệ tử của Vương thị bách thảo đường ta, chỉ cần nghiên cứu kỹ lưỡng triệu chứng của căn bệnh này, chẳng nhẽ lại không nghĩ ra được phương pháp phá giải nào sao? Ngươi có thể nghĩ ra, chẳng nhẽ lão đây lại không thể? Đến lúc đó sẽ hù chết các người!
- Diệp đội trưởng, thực sự xin lỗi, sư huynh tôi anh ấy có lẽ tâm trạng không được tốt lắm!
Một vị sư đệ của Đỗ Bác Cấp hiểu chuyện chút ít, vội vàng thay mặt sư huynh mình xin lỗi Diệp Thanh.
- Haha, đến nơi như thế này, tâm trạng của mọi người đều không tốt, tôi hiểu tôi hiểu! Có điều, mọi người chúng ta đều phải lạc quan, phải kiên trì nụ cười tự tin trên gương mặt, nếu đến bác sỹ chúng ta còn không tự tin, từ sáng tới tối mặt mày sầm sì, thì bệnh nhân lại càng không có lòng tin!
Diệp Thanh cười cười, cao giọng nói lớn, hắn đương nhiên là không so đo gì với đối phương, hơn nữa, lời này cũng chẳng phải nói chỉ để cho mấy huynh đệ Đỗ Bác Cấp nghe, cũng là nói cho những người khác nghe.
Mọi người đều gật đầu tán thành, liền bắt đầu trao đổi một số tâm trạng và kinh nghiệm tâm đắc của bản thân bình thường khi chữa bệnh cho bệnh nhân, Diệp Thanh mỉm cười, tiếp tục làm công việc của mình.
Đúng lúc này, trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh đột nhiên bay ra một cột khói đen, giống như “khí chướng”, liền chui về phía đám đông, Liễu Yên Nhiên mắt tinh, vừa hay nhìn thấy, không khỏi hoảng sợ hét to, thứ này quả thực là quá quen thuộc rồi, không phải chính là cái mà lúc trước Diệp Thanh đã trình bày, loại “kiếp lược giả” hút từ trong cơ thể cậu bé ra đó sao?
“Kiếp lược giả” vốn là vi sinh vật, cá thể đơn độc, mắt thường thì tuyệt đối không thể nhìn thấy, có điều, hàng nghìn hàng vạn, hơn tỷ cá thể tập trung lại một chỗ, sẽ hình thành một thứ giống như một cột khói đen, tương đương với một tộc đàn.
Cái này không khác gì với nấm, nấm cũng là một loại vi sinh vật, được gọi là khuẩn nấm, cá thể đơn độc của nó cũng cực kỳ nhỏ bé, đều là những tế bào đơn lẻ, tế bào nhân điển hình, nhưng rất nhiều rất nhiều tế bào nhỏ kết hợp lại một chỗ, sẽ hình thành những thể dạng nấm chi chít rậm rạm, tiến thêm một bước, sẽ hợp thành thể hạt, cũng chính là cái nấm giống như chiếc ô mà chúng ta bình thường hay nhìn thấy.
- Á, cẩn thận!
- Mau chốn đi
- Mau dùng thuốc dụ dỗ!
- Không được, là kiếp lược giả bậc hai! Thuốc dụ dỗ căn bản không có tác dụng!
Không ít người nhao nhao giơ chiếc lọ thủy tinh nhỏ lên, bỏ nút, lắc loạn lên ở trên đầu, muốn thu hết dòng khói đen đó vào! Nhưng dòng khói đen đó lại không hề chúng chiêu, dường như đối với loại đan dược tỏa ra hương thơm cổ quái vô tận không chút hứng thú.
Rất dể dàng nhận thấy, đây là kiếp lược giả cao cấp, không phải bậc hai, chính là bậc ba, thậm chí cấp bậc còn cao hơn! Mẹ nó, lại còn biết bay, chủ động tấn công người, chẳng nhẽ đã tiến hóa ra thứ có trí tuệ cấp thấp rồi sao?
- Không được, bay về hướng tôi rồi, tôi chạy thôi!
Một vị bác sỹ trẻ tuổi hét to lên một tiếng, tựa như khỉ, nhanh nhẹn thoát ra, có điều, hai chân của người bình thường, làm sao có thể thoát khỏi thứ khói biết bay? Đương nhiên không thể tránh thoát được rồi, chớp mắt đã bị ngọn khói đen đó đuổi kịp, vị bác sỹ đó hãi tới mức hét lớn lên!
Một việc kỳ quái đã xảy ra!
Ngọn khói đen đó vốn định chui vào trong người của người đó, nhưng dường như, lúc đến được chỗ cách cơ thể tầm ba đến năm cm, đột nhiên, giống như bị đâm vào tường, liền thay đổi phương hướng, bổ nhào về phía người khác!
Sau đó, việc y hệt như vậy lại xảy ra, khói đen lại chuyển sang người khác!
Có điều, giờ khắc nguy hiểm này, mọi người hơi đâu mà chú ý đến những chi tiết nhỏ như thế, trốn còn không kịp nữa là!
Mọi người không ngừng kêu lên sợ hãi, cuối cùng không biết là bọn khói đen đó bị dọa sợ rồi, hay là không thích thứ đan hoàn trong tay họ, chớp mắt đã quay đầu, hướng về phía xa lao đi, yếu tố nhanh của tốc độ, không ngờ còn ngang ngửa với chim!
- Sư huynh cẩn thận!
Một vị đệ tử của Vương thị bách thảo đường nhảy dựng lên gọi lớn, hóa ra, lũ khói đen đó, đang lao nhanh về phía tên Đỗ Bác Cấp đang ở phía xa, một đưởng thẳng tắp chọc thủng không gian, giống như một tia quang đến từ địa ngục, lại giống như một mũi tên nhọn màu đen!
Đỗ Bác Cấp nghe thấy tiếng gọi, vừa xoay người, mũi “hắc tiễn” đó đã bổ nhào đến trước mắt, đồng tử của Đỗ Bác Cấp đột nhiên co rụt lại, liền ngửa về phía sau tránh, khá lắm Đỗ Bác Cấp, thân thủ cũng không phàm, vô cùng nhanh nhẹn mà, nếu đây thật là một mũi “hắc tiễn”, nói không chừng hắn cũng tránh được rồi, đáng tiếc, đây là vật sống, là thứ biết bay đó, trong không trung biến chuyển như ý, “khói đen” chỉ cần hơi cong một chút thôi, đã lập tức thay đổi phương hướng, sau đó, liền lập tức từ mũi của Đỗ Bác Cấp, chui vào trong cơ thể hắn!
- Á á as~~~ á á á~~~~~
Đỗ Bác Cấp tức khắc giống như gặp quỷ, kinh hồn tới mức nhảy chồm chồm hét loạn lên, sau đó, không ngừng phun nước miếng, xỉ nước mũi, hy vọng có thể nhổ phun cái bọn khói đen đó ra, đáng tiếc, kiếp lược giả lợi hại là thế, hiển nhiên đã thâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, trung khu thần kinh của hắn rồi!
Loại kiếp lược giả cao cấp này, cho dù là Diệp Thanh, dựa vào thương lê chân khí, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhúm ra một ít, căn bản không có khả năng đẩy hết ra ngoài!
Mà vi sinh vật, chỉ cần sót lại một con ở bên trong, đã có thể tiến hành sinh sôi nảy nở vô hạn, một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám...., không cần bao lâu, đã lại có thể hình thành một bầy đàn mà mắt thường có thể nhìn thấy được!
Mọi người vội vàng chạy đến, có điều, gần đến nơi, Diệp Thanh liền ngăn không được tới gần, sau đó, bản thân một mình chạy lên, nhanh chóng thuần thục, đã chế phục được tên Đỗ Bác Cấp đang gần như phát điên!
- Thả tôi ra, thả tôi ra, đồ khốn nạn nhà ngươi!
Đỗ Bác Cấp hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mắng to, quả thực như muốn ăn thịt người không bằng!
Diệp Thanh liền phang thẳng một cái tát!
- Phạp!
Năm vết ngón tay đỏ chói, Đỗ Bác Cấp bị tát đến mức đầu óc choáng vàng, ngã lăn xuống đất! Những người bên cạnh đều thất kinh, thầm nói, cái cậu Tiểu Diệp này trông thì có vẻ khá ôn hòa, nhưng gặp chuyện lại vô cùng quyết đoán, không chút dài dòng, lề mề, nói đánh là đánh! Có điều, thằng tiểu tử này cũng phải đánh cho tỉnh ra, tên Đỗ Bác Cấp này, chẳng có chút tinh thần đoàn đội tẹo nào!
- Bình tĩnh một chút cho tôi, đừng có hơi một tý đã làm loạn lên!
Diệp Thanh khiển trách nói.
- Mẹ kiếp, bố đây đã sắp chết rồi, có thể không kích động sao? Cũng chẳng phải ngươi bị lây nhiễm kiếp lược giả mà!
Đỗ Bác Cấp lồm ngồm đứng đậy, bụm mặt, giận dữ, có điều bị Diệp Thanh đánh cái tát này, cũng hơi tỉnh táo ra một chút, lập tức, sự phẫn hận trong lòng lại càng tăng lên, mẹ nó, ông đây lớn bằng này tuổi rồi còn chưa từng bị ai đánh đấy!
Còn định tiến lên liều mạng với Diệp Thanh một phen, nhưng thứ nhất, hắn cũng nghe qua, việc Diệp Thanh từng hành hung Nhiêu Thiên Đôn, bản thân hắn nhất định đánh không lại, thứ hai, gì khác chứ, y thuật của thằng tiểu tử này quả có bản lĩnh, cho dù trên miệng hắn vẫn không thừa nhận, thực chất sâu trong đáy lòng cũng biết bản thân không bằng Diệp Thanh, bản thân hiện tại bị lây nhiễm thứ vi khuẩn gây bệnh lợi hại mức này, đến cả thứ thuốc dụ dỗ kia còn không có tác dụng, nói không chừng còn phải nhờ thằng tiểu tử này cứu mạng nữa cơ!
So sánh với lòng tự tôn mà nói, tính mạng rõ ràng quan trọng hơn, Đỗ Bác Cấp nghĩ thế, lại càng không dám tranh cãi với Diệp Thanh, thân thể trầm xuống, ngồi phịch xuống đất, mặt mũi đỏ phừng phừng, vẻ mặt ủ rũ, trông có chút thảm thương!
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận!
- Đội trưởng Diệp, làm phiền anh cứu sư huynh tôi!
Một gã đệ tử của Vương thị bách thảo đường năn nỉ nỏi.
- Đúng đấy, đội trưởng Diệp, tính mạng của sư huynh tôi nhờ cả vào anh rồi!
Diệp Thanh khoát khoát tay, bước lại, ngồi xổm xuống, giơ tay ra đặt trên cổ tay của Đỗ Bác Cấp bắt mạch cho hắn, lập tức lắc lắc đầu, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử, nói:
- Không phải tôi không muốn cứu anh ấy, mà lúc trước tôi cũng nói qua rồi, đối với kiếp lược giả đã tiến hóa cấp hai và cấp ba, tôi hoàn toàn không có cách nào, biện pháp bây giờ, chỉ có thể đem bác sỹ Đỗ cùng với số bệnh nhân bị lây nhiễm kiếp lược giả cao cấp, cách li cùng một chỗ, đợi chúng ta nghiên cứu có kết quả, tìm được phương pháp giải quyết thì mới có thể cứu anh ấy!
Đỗ Bác Cấp vừa nghe thấy, liền giương cổ lên, sắc mặt tức khắc thay đổi:
- Để tôi cách li cùng một chỗ với mấy người da đen bẩn thỉu này? Thế không bằng để người ta chết quách cho xong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.